Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2288: Chờ cơ hội

Thần Tiêu đại lục, Hội m Sơn.
Vô số cổ thụ che trời che khuất bầu trời, rậm rạp xanh tươi.
Trên đỉnh núi, không biết người nào dựng một đình nghỉ mát rộng rãi, đứng ở chỗ này, có thể ngắm được hết cảnh sắc tráng lệ của Hội m Sơn mạch.
Một ngày này, một tiên hạc từ phía Tây bay tới, trên lưng tiên hạc có chở một thanh niên với vẻ mặt u ám, tu vi Thiên Tiên cửu giai, khuôn mặt ngũ quan giống đệ tử nội môn Bàng Vũ của Càn Khôn thư viện đã vẫn lạc đến bảy phần.
Vị này chính là một thiên kiêu khác thuộc dòng chính của Bàng thị nhất tộc-Huynh trưởng của Bàng Vũ- Bàng Nghị.
Hai huynh đệ trong những người trẻ tuổi đồng lứa của Bàng thị nhất tộc là cực kỳ xuất sắc, được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng.
Bàng Vũ bái vào Càn Khôn thư viện, mà Bàng Nghị lại bái vào Ngự Phong Quan.
Luận lực chiến đấu thì Bàng Nghị còn mạnh hơn Bàng Vũ!
Bàng Nghị từ trên lưng tiên hạc nhảy xuống, nhìn thấy trong đình nghỉ mát không có một ai, vô thức nhíu mày, tìm một chiếc ghế đá tĩnh tọa, nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không lâu sau, phương Đông có mười mấy bóng dáng bay nhanh đến, người khoác áo giáp, toàn thân lóe ra hàn quang, bên hông đeo đao, đều là Thiên Tiên đỉnh cấp!
"Hình Lục Vệ ?"
Bàng Nghị mở mắt ra nhìn lướt qua, lập tức nhận ra lai lịch của những người này.
Dấu hiệu của Hình Lục Vệ quá rõ ràng.
Trong mười mấy Hình Lục Vệ này là một nam tử mặc cẩm bào, trên gương mặt lộ ra một tia tà mị.
Bàng Nghị chậm rãi đứng dậy, hơi chắp tay nói: "Hóa ra là Nguyên Tá quận vương, hạnh ngộ."
Nguyên Tá quận vương dù sao đã từng là quận vương quản lý cương vực của Đại Tấn tiên quốc, khá nổi tiếng, Bàng Nghị từng thấy qua hắn từ xa.
"Ngươi là..."
Nguyên Tá quận vương nhìn thấy Bàng Nghị, lại có chút khẽ giật mình.
"Tại hạ là Bàng Nghị thuộc Bàng thị nhất tộc, bây giờ là đệ tử nội môn của Ngự Phong Quan."
Bàng Nghị tự báo thân phận.
Nguyên Tá quận vương hơi nhướn lông mày, trong lòng thoáng suy nghĩ, rất nhanh đã hiểu được, hỏi nói: "Ngươi cũng là do Thanh Vân đạo hữu mời tới đây ?"
"Đúng vậy."
Bàng Nghị gật đầu một cái, không giấu diếm, nói: "Chỉ là, Thanh Vân đạo hữu dường như còn chưa tới."
"Chờ một lát là được."
Nguyên Tá quận vương cũng ngồi xuống một ghế đá.
Cũng không lâu sau, phía Nam xuất hiện một bóng dáng, trong thời gian mấy hơi thở đã đi tới phụ cận, hạ xuống nơi này.
"Hóa ra là Quy Nguyên đạo hữu của Phi Tiên Môn."
Bàng Nghị đứng dậy, chắp tay ôm quyền, chào hỏi một tiếng.
Quy Nguyên Thiên Tiên ở trong nội môn Phi Tiên Môn, lực chiến đấu xếp trong năm vị trí đầu!
Nguyên Tá quận vương không đứng dậy, vẫn ngồi ở ghế đá, chắp tay ôm quyền, cười nói: "Nếu ta không đoán sai, Quy Nguyên đạo hữu cũng là do Thanh Vân đạo hữu mời tới đây."
"Đúng thế."
Quy Nguyên Thiên Tiên không nói nhiều.
Đúng lúc này, ở chân trời cách đó không xa, có một cỗ xe kéo ánh châu bảo khí dùng Giao Long chậm chậm bay tới.
Xa phu đánh xe có mái tóc hoa râm, dáng vẻ già nua, mặt không biểu tình, nhưng khi đám người liếc nhìn tới xa phu kia, đều cảm thấy đáy lòng phát lạnh, sau lưng luồn lên một luồng khí lạnh!
Mười Hình Lục Vệ lập tức vây Nguyên Tá quận vương vào giữa, vẻ mặt khẩn trương.
Xe kéo ngừng ở giữa không trung, màn cửa thùng xe xốc lên, bên trong có một nam tử còn trẻ khí độ ung dung, quý khí bức người đi ra.
Lần này, ngay cả Nguyên Tá quận vương cũng đứng lên chào hỏi.
"Tham kiến Thiên Hoằng quận vương!"
Nguyên Tá quận vương, Bàng Nghị, Quy Nguyên Thiên Tiên đều đứng dậy ôm quyền.
Nguyên Tá quận vương ở Đại Tấn tiên quốc đã thất thế, nhưng Tạ Thiên Hoằng ở Viêm Dương tiên quốc vẫn thống lĩnh một phương cương vực, thân phận địa vị cực cao!
"Có nhiều người như vậy ?"
Tạ Thiên Hoằng có chút ngoài ý muốn.
"Chư vị, chờ lâu rồi."
Đúng lúc này, một thanh âm từ xa truyền đến.
Khi một chữ cuối cùng hạ xuống, Phương Thanh Vân đã hạ xuống đỉnh Hội m Sơn, Đường Bằng đi theo sau lưng hắn.
"Thanh Vân đạo hữu, đây là có chuyện gì ?"
Tạ Thiên Hoằng nhíu mày hỏi nói.
"Chư vị mời ngồi."
Phương Thanh Vân không sốt ruột giải thích, đợi đám người ngồi xuống một lần nữa mới trầm giọng nói: "Hôm nay ta mời chư vị tụ cùng một chỗ, là bởi vì đã qua một năm, mấy vị đạo hữu đều từng đưa tin cho ta, hỏi thăm tin tức có quan hệ tới Tô Tử Mặc."
"Đương nhiên, ta cũng rõ ràng tâm ý của chư vị."
Bốn người Nguyên Tá quận vương, Tạ Thiên Hoằng liếc nhau, đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Mấy vị ở đây đều có ân oán cùng Tô Tử Mặc, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu rõ một chút.
Nguyên Tá quận vương cười nói: "Không ngờ trừ ta ra, còn có nhiều cường giả nghĩ muốn giết người này cho thống khoái như vậy!"
"Ta cùng hắn không có ân oán gì, chỉ là nhận lời Mộng Dao sư tỷ nhờ vả, muốn lấy tính mạng hắn."
Quy Nguyên Thiên Tiên lạnh nhạt nói.
Bàng Nghị lạnh giọng nói: "Tộc đệ của ra bị hắn giết chết, ta muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu!"
Tạ Thiên Hoằng không giải thích.
Hắn muốn đối phó với Tô Tử Mặc, hoàn toàn chính là vì muốn nịnh nọt Cầm Tiên Mộng Dao.
Sau khi Phương Thanh Vân nghe đám người nói xong, mới chậm chậm mở miệng nói: "Các vị đạo hữu, tha thứ cho ta nói thẳng, bây giờ muốn đối phó với Tô Tử Mặc cũng không dễ dàng."
"Hắn vừa mới bước vào Thiên Tiên, tùy tiện một người chúng ta ra tay, đều có thể dễ như trở bàn tay chém giết hắn, có cái gì khó chứ?"
Nguyên Tá quận vương cười lạnh nói: "Chỉ cần tìm một cơ hội, chờ hắn rời đi Càn Khôn thư viện là được!"
Phương Thanh Vân im lặng.
Tông chủ thư viện từng lập ra lệnh cấm ngôn, hắn tự nhiên không dám kể chuyện xảy ra trong nội môn thư viện cho người ngoài.
Bàng Nghị thấy Phương Thanh Vân trầm mặc, cho là hắn nhớ tới tình nghĩa đồng môn, có chút khó khăn, liền nói: "Thanh Vân đạo hữu, nếu Tô Tử Mặc rời đi Càn Khôn thư viện, ngươi chỉ cần truyền tin tức cho chúng ta là được, không cần ngươi ra tay."
Phương Thanh Vân lắc đầu nói: "Cho dù rời đi Càn Khôn thư viện, muốn giết hắn ở Thần Tiêu đại lục địa vực, vẫn không quá dễ dàng."
Tô Tử Mặc được tông chủ thư viện thu làm ký danh đệ tử.
Ở Thần Tiêu đại lục, nếu đám người Nguyên Tá quận vương huy động nhân lực, xuất động lượng lớn cường giả vây giết Tô Tử Mặc, rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của tông chủ thư viện!
"Thanh Vân huynh nói lời ấy là ý gì?"
Trong lòng Nguyên Tá quận vương hơi động, nghe ra một chút ý trong lời này.
Phương Thanh Vân không giải thích, nói: "Tóm lại, hôm nay ta mời chư vị tụ tập ở chỗ này, chính là muốn nói cho chư vị, tuyệt đối không nên hành động thiếu suy nghĩ, đánh cỏ động rắn."
"Nếu muốn đối phó với Tô Tử Mặc, không phải là không có khả năng, nhưng cần kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội!"
"Chư vị yên tâm, nếu có cơ hội tốt, ta sẽ lập tức nói cho các ngươi biết. Đến lúc đó, mời chư vị dốc hết khả năng, vận dụng lực lượng, ngàn vạn không thể khinh địch, để tru sát hắn!"
Tạ Thiên Hoằng nói: "Có câu nói này của ngươi là được, giết hắn cũng không nóng lòng nhất thời."
"Nhưng tăng nhiều thịt ít, đến lúc đó phải xem mấy người chúng ta, ai có thể cướp được đầu hắn rồi!"
Nguyên Tá quận vương híp mắt nói: "Bốn thế lực lớn chúng ta liên thủ, chỉ cần chờ đợi một cơ hội, hắn nhất định sẽ phải chết!"
...
Ma Vực.
Trải qua thời gian ngàn năm, Thiên Hoang tông ở một góc Ma Vực đã phát triển lớn mạnh cực nhanh.
Thiên Lang có được trí nhớ cùng kinh nghiệm kiếp trước, đã từng là Thất Tình Ma vương, nên khai cương thác thổ, từng bước xâm chiếm chiếm đoạt, liên hợp tung hoành như thế nào, hắn đều rất tinh tường.
Không thể không nói, ở phương diện này, không có người nào phù hợp hơn so với Thiên Lang càng!
Trừ mấy chục năm lúc ban đầu, Võ Đạo bản tôn ra tay, giúp Thiên Lang giải quyết mấy khúc xương khó gặm ra.
Càng về sau, Võ Đạo bản tôn gần như đã giao hết mọi chuyện của Thiên Hoang tông vào trong tay Thiên Lang, tùy ý hắn đi quản lý phát triển, tự mình lựa chọn bế quan thôi diễn võ đạo.
Ngàn năm trôi qua, cương thổ của Thiên Hoang tông đã lớn hơn trước đó mấy chục lần, nghiễm nhiên đã trở thành một tông môn Huyền cấp mạnh mẽ nhất ở quanh đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận