Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2850: Mượn đao giết người

"Là hắn, lại là hắn..."
"Hoang Võ..."
"Làm sao lại..."
Trước mắt Mộng Dao lóe lên từng hình ảnh, giống như đã trở lại năm đó lúc ở trên Long Uyên Tinh, tình hình lúc nàng gặp Tô Tử Mặc lần đầu tiên.
Tô Tử Mặc ở thời điểm đó, chỉ giống như là một con sâu kiến mà nàng có thể tùy ý chà đạp chết.
Nàng thậm chí còn không có ấn tượng gì sâu đối với con kiến cỏ này.
Nhưng nàng làm sao cũng không thể nghĩ ra, nhiều năm về sau, con sâu kiến nhỏ yếu kia, lại trưởng thành đến tình trạng như bây giờ, tới cấp độ để nàng phải ngước nhìn!
Bên trên Long Uyên Tinh.
Tô Tử Mặc, Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, Mộng Dao gặp nhau lần đầu.
Mà bây giờ, vẫn là ba người.
Tất cả, giống như là Luân Hồi.
n ân oán oán ở giữa ba người, ở giây phút này, cuối cùng cũng đã kết thúc!
Ngay lúc này, vẻ mặt của Tô Tử Mặc hơi động, hơi hơi liếc mắt, giống như là có cảm giác.
"Dừng tay!"
Bên ngoài đại sảnh, truyền đến một tiếng quát chói tai.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên bị Tô Tử Mặc đánh cho xương côt trên người nứt hết, khí huyết tan rã, sức sống suy bại.
Nghe được câu nói này, trong mắt hắn, lại một lần nữa dấy lên hy vọng, dùng hết chút khí lực sau cùng lớn tiếng gọi: "Cứu ta..."
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc hờ hững, không hề bị lay động, đầu ngón tay nhẹ búng.
Hai luồng kiếm khí sắc bén không gì sánh được, trong nháy mắt đã bắn vào bên trong mi tâm của Nguyệt Hoa Kiếm Tiên và Mộng Dao, xuyên thủng nguyên thần của hai người!
Ngay sau đó, một vị nam tử mặc áo giáp màu vàng óng, tay cầm một thanh kiếm khổng lồ bước vào trong đại sảnh, nhìn Nguyệt Hoa Kiếm Tiên và Mộng Dao vừa mới bị Tô Tử Mặc chém giết, sắc mặt âm trầm.
Lông mày của Niệm Kỳ nhíu một cái, vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng dùng thần thức truyền âm, nhắc nhở Tô Tử Mặc, nói: "Là Thần Tử Minh Huy!"
"Giết người ở trên địa bàn của Thần tộc ta, gan của ngươi cũng đủ lớn!"
Thần Tử Minh Huy nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, khí huyết ở trong cơ thể bốc lên, tỏa ra ánh sáng màu vàng vạn trượng, thanh kiếm khổng lồ trong tay bị nhấc lên, sát khí bừng bừng.
"Minh Huy, đây là hiểu lầm!"
Thân hình của Niệm Kỳ hơi động, vội vàng ngăn ở trước mặt Tô Tử Mặc, giang hai cánh tay, nhìn thẳng vào Thần Tử Minh Huy, nói: "Hai người tới từ Thiên Giới này tới bái kiến, nhưng lòng lại mang ý đồ xấu, muốn ra tay với ta, là Tô Trúc đạo hữu ra tay, mới cứu ta lại."
Loại lời nói này cũng không phải là bịa chuyện, vừa rồi Mộng Dao xác thực là muốn cưỡng ép Niệm Kỳ, để uy hiếp Tô Tử Mặc.
"Ồ?"
Thần Tử Minh Huy vẫn chưa thả thanh kiếm khổng lồ trong tay xuống, chỉ về phía Tô Tử Mặc ở đằng xa, sát cơ trong mắt cũng chưa biến mất, hỏi: "Vừa rồi ta để cho ngươi dừng tay, vì sao ngươi không nghe lời ta?"
"Ngươi là ai?"
Tô Tử Mặc lạnh nhạt hỏi.
Vẻ mặt của Thần Tử Minh Huy lạnh xuống, chậm rãi nói: "Tô Trúc, ngươi có tin là bây giờ ta chém ngươi, để cho ngươi không có cách nào còn sống rời đi hay không!"
"Ngươi có thể thử xem."
Giọng của Tô Tử Mặc vẫn bình thản như cũ, nhưng lời lẽ, lại đối chọi gay gắt, không hề nhượng bộ một chút nào!
Trước đó Thần Tử Minh Huy ôn chuyện với mấy vị Vô Thượng Chân Linh ở bên ngoài, nghe nói Niệm Kỳ ở trên Phụng Thiên Giới, gặp được một vị cố nhân, có biểu hiện vô cùng thân mật, hắn lập tức chạy về.
Cho nên, kể cả không có Nguyệt Hoa Kiếm Tiên và Mộng Dao xuất hiện, hắn vẫn tràn đầy địch ý với Tô Tử Mặc!
Hắn đã sớm coi Niệm Kỳ là người của mình.
Mặc kệ cho người khác phái nào xuất hiện ở bên cạnh Niệm Kỳ, đều sẽ để cho hắn cảnh giác!
Đối mặt với sự uy hiếp của Thần Tử Minh Huy, Tô Tử Mặc tự nhiên là không thèm để ý một chút nào.
Bên trong những người cùng cấp, hắn không sợ bất kỳ đối thủ nào.
Nơi này là nhà riêng của Thần tộc, kể cả cuối cùng Vương giả của Thần tộc ra tay, Tô Tử Mặc cũng có nắm chắc có thể toàn thân rút lui.
Ở bên trong Phụng Thiên Giới, không có cách nào phóng thích ra Động Thiên.
Không có Động Thiên hạn chế, dù cho là Thần Vương, cũng không vây được hắn!
"Minh Huy, chuyện này không thể trách Tô Trúc đạo hữu!"
Niệm Kỳ nhìn Thần Tử Minh Huy, ở chỗ đó cường điệu, nói ra từng chữ một.
Thần Tử Minh Huy không nói một lời, chỉ là không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc.
Niệm Kỳ càng che chở cho Tô Tử Mặc, sát ý trong lòng hắn lại càng lớn!
Hai bên giằng co một lát, Thần Tử Minh Huy đột nhiên thu thanh kiếm lớn lại, cười lớn một tiếng, nói: "Còn nhiều thời gian, tương lai sẽ có cơ hội lĩnh giáo kiếm đạo của ngươi."
Nói xong, Thần Tử Minh Huy cũng không tiếp tục dây dưa nữa, quay người rời đi.
"Niệm Kỳ, ta đi về trước đây."
Hai người đã nói chuyện rất lâu rồi, trải qua việc này, Tô Tử Mặc cũng không tiện tiếp tục ở lại chỗ ở của Thần tộc.
"Ta tiễn ngài."
Niệm Kỳ tiễn Tô Tử Mặc ra ngoài nơi ở của Thần tộc, lại căn dặn nói: "Công tử, ngài phải cẩn thận Minh Huy. Lòng dạn người này chật hẹp, hôm nay mặc dù không khó xử ngươi, nhưng sợ rằng sẽ có hậu chiêu gì đó."
"Không ngại."
Tô Tử Mặc cười cười, nói: "Có chiêu gì, ta tiếp lấy là được."
Một bên khác.
Thần Tử Minh Huy rời khỏi đại sảnh nghị sự, lập tức thu lại nụ cười, hơi híp mắt lại, sắc mặt âm trầm, không biết là đang tính toán chuyện gì.
"Minh Huy đại nhân."
Thần bộc đi theo hắn nhiều năm lách mình đi ra, nhìn ra suy nghĩ của Thần Tử Minh Huy, thấp giọng hỏi thăm: "Vừa mới vì sao không ra tay giết Tô Trúc?"
Thần Tử Minh Huy hơi hơi lắc đầu, nói: "Giết, rất muốn giết. Nhưng mà, bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt nhất để giết hắn."
"Suy cho cùng thì người này cũng là Phong chủ của Kiếm Phong Thứ Chín của Kiếm Giới, nếu chết ở bên trong nơi ở của Thần tộc, xem như ở trong một trận chiến công bằng, bị ta giết chết, cũng dễ dàng bị người bàn tán."
"Càng huống chi, Niệm Kỳ đang ở chỗ này, nếu như ra tay với Tô Trúc, tất nhiên là Niệm Kỳ sẽ ngăn cản, sau cùng sợ rằng cũng không giải quyết được gì."
Vị Thần bộc như có điều suy nghĩ, nói: "Ý tứ của đại nhân, là đợi tới lúc vào trong Tà Ma Chiến Trường lại ra tay?"
"Ừm."
Thần Tử Minh Huy nói: "Lần này Niệm Kỳ sẽ không tiến vào trong Tà Ma Chiến Trường, mặc kệ là bên trong Tà Ma Chiến Trường xảy ra chuyện gì, người khác đều không thể can thiệp."
"Hơn nữa, ở bên dưới vạn chúng nhìn chăm chứ, nếu như quang minh chính đại chém giết hắn, Kiếm Giới cũng chỉ có thể nhận thua, trách kiếm đạo của tên Tô Trúc kia không tinh, kỹ không bằng người."
Ngừng lại một chút, bên trong con ngươi của Thần Tử Minh Huy hiện lên một tia sáng, khóe miệng hơi vểnh lên, nói: "Càng huống chi, muốn giết chết người này, cũng chưa chắc đã cần ta phải tự mình ra tay."
"Ồ?"
Thần bộc kia lộ ra vẻ mặt không hiểu, hỏi: "Đại nhân nói như thế nghĩa là sao?"
"Hai người vừa mới chết kia đều đến từ Thiên Giới."
Thần Tử Minh Huy nói: "Chờ lát nữa, ngươi truyền chuyện hai người này chết ở dưới kiếm của Tô Trúc đi ra, theo ta được biết, một vị Vô Thượng Chân Linh của Thiên Giới, bây giờ đang ở trên Phụng Thiên Đảo!"
Không cần nói nhiều, vị Thần bộc kia đã lập tức rõ ràng, hai mắt tỏa sáng, nói: "Đại nhân là muốn mượn đao giết người!"
Thần Tử Minh Huy cười gật gật đầu.
Thần bộc kia sau đó lại hơi hơi nhíu mày, cân nhắc nói: "Nhưng mà, theo ta được biết, bên trong Thiên Giới có ba vực Tiên Phật Ma, chỉ là Tiên Vực trong đó, ở trong Cửu Tiêu Tiên Vực, đã có rất nhiều tông môn thế lực, từng người tự chiến."
"Hai người mới chết vừa rồi, nếu như không có quan hệ gì với Vô Thượng Chân Linh của Thiên Giới kia, chưa chắc nàng đã báo thù thay hai người này?"
"Ha ha... Vậy thì ngươi lại không biết rõ rồi."
Thần Tử Minh Huy khẽ cười một tiếng, hỏi lại: "Vị Vô Thượng Chân Linh của Thiên Giới kia là ai, ngươi có biết không?"
"Nghe nói là một vị nữ tử, tên là Quân Du, là một đạo cô, vác theo một bàn cờ hình vuông to lớn." Thần bộc trả lời.
Thần Tử Minh Huy nói: "Vị Quân Du này, còn có một loại danh xưng khác, là một trong bốn đại tiên tử ở Thiên Giới, Kỳ Tiên. Mà một người vừa mới chết kia, chính là một vị khác trong bốn đại tiên tử, Cầm Tiên!"
"A!"
Thần bộc giật mình.
Thần Tử Minh Huy cười nói: "Hai người này đều đến từ Thần Tiêu Tiên Vực, cũng đều đứng trong số bốn đại tiên tử, nếu như nói hai người này không có quan hệ gì, ngươi có tin không?"
"Nghe nói vị Kỳ Tiên này cực kỳ hiếu chiến, bây giờ, Cầm Tiên đã chết, Kỳ Tiên há sẽ ngồi nhìn không để ý tới? Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát, xem một vở kịch lớn là được."
"Đại nhân cao minh!"
Thần bộc khen ngợi một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận