Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 911: Mũi nhọn hiện ra

Ngạt thở!
Cảm giác ngạt thở khiến ba người Nam Cung Lăng phải biến sắc!
Mặc dù cùng có tên trên dị tượng bảng, nhưng lực chiến đấu giữa Nam Cung Lăng và Trình Bằng lại chênh lệch cực lớn.
Bị bầu trời đầy sao này trấn áp, Nam Cung Lăng không ngừng thôi động thần thức, vận chuyển pháp lực, trên cổ đã là nổi đầy gân xanh nhưng vẫn khó mà phản kích!
Cái bàn bên cạnh hắn đã sớm hóa thành bột mịn!
Nam Cung Lăng còn như vậy, hai người Liễu Hàm Yên cùng Như Huyên lại càng không chịu nổi.
Thân thể hai nữ tử run nhẹ, trong cơ thể truyền đến tiếng lục cục, xương cốt giống như muốn tan ra từng mảnh vậy!
"A!"
Cảm nhận được tất cả những chuyện này, Nam Cung Lăng ngửa mặt lên trời thét dài, hắn như muốn sắp điên, hai con ngươi đỏ lòm như máu, mi tâm lấp lóe, hai tay bắt đầu ngưng tụ pháp quyết.
Xích Diễm Tâm Kinh không ngừng vận chuyển!
Rốt cuộc trên hai tay Nam Cung Lăng đã ngưng tụ ra hai tia lửa đỏ rực, lúc sáng lúc tối!
"A..."
Ánh mắt Trình Bằng thâm thúy như trời sao mênh mông, cười lạnh một tiếng, nói: "Đom đóm mà dám so cùng ánh trăng à! Ngoan cố chống cự, diệt cho ta!"
Khí tức trên người Trình Bằng tăng vọt, bầu trời đầy sao trên bàn tay hắn càng thật hơn, trở nên càng thêm nặng nề, uy áp tùy ý, giống như muốn nghiền ba người Nam Cung Lăng thành thịt mạt!
Xì xì!
Đốm lửa trên hai tay Nam Cung Lăng mới vừa hiện ra đã bị sao sáng đầy trời kia trấn áp xuống, trong nháy mắt đã dập tắt, hóa thành vô hình!
Trong mắt Nam Cung Lăng ảm đạm.
Hắn không ngờ chỉ vừa mới chân chính giao thủ mà hai người đã chênh lệch lớn như vậy.
Hắn càng không ngờ được ở trong Phong Vân Thành có vô số tu sĩ nhìn chằm chằm mà tu sĩ của Thiên Cương Giáo vẫn dám xuất thủ với bọn hắn, muốn giết người đoạt bảo!
Nếu như thái độ của Trình Bằng đối với Bách Luyện Môn chỉ là một tấm ảnh thu nhỏ.
Như vậy có thể thấy nguy cơ của Bách Luyện Môn có lẽ còn lớn hơn so với tưởng tượng của bọn hắn!
Như vậy thì chuyến này bọn hắn rời khỏi tông môn đúng là quá không lý trí rồi.
Ở chung quanh Nghênh Tiên tửu lâu này, không biết còn có bao nhiêu người đang nhìn bọn hắn chằm chằm, có lẽ Trình Bằng chỉ là người đầu tiên động thủ mà thôi!
Nhớ lại lời sư tôn Xích Tinh Đạo Quân không ngừng dặn dò bọn hắn rằng trước khi Thiên Hạc trà hội diễn ra thì bọn hắn tuyệt đối không nên rời khỏi tông môn.
"Ai."
Nam Cung Lăng than nhẹ một tiếng, trong đầu hiện lên khuôn mặt của một hán tử áo xanh.
"Nếu nghe lời tiểu sư thúc thì tốt rồi."
"Nếu không phải ta giận dỗi với tiểu sư thúc thì lần nãy cũng sẽ không liên lụy tới Hàm Yên, ta thật là đáng chết!"
Ánh mắt Nam Cung Lăng ảm đạm, trong lòng dâng lên sự hối hận.
Đúng lúc này, bên tai của hắn lại nghe được một giọng nói, không nhẹ không nặng, bình tĩnh thong dong, còn mang theo một tia trêu tức.
"Chỉ bằng chút thủ đoạn này mà ngươi cũng dám xưng là trăng sáng ?"
Là tiểu sư thúc!
Nam Cung Lăng giật mình: "Bị áp lực bao phủ như thế mà tiểu sư thúc vẫn có thể nói chuyện sao ?"
Nam Cung Lăng theo bản năng nhìn lại.
Chỉ thấy Tô Tử Mặc vốn đang tại cúi đầu đọc sách, lúc này lại chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, hai ngón tay khép lại tạo thành kiếm chỉ, nhẹ nhàng chém một cái về phía Trình Bằng!
Động tác này nhìn có vẻ rất thoải mái, rất phiêu dật và cũng cực kỳ hời hợt.
Nhưng hiệu quả tạo thành lại vô cùng kinh ngạc!
Thử!
Một luồng kiếm khí trắng xóa bắn ra, hừng hực chói mắt.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Nam Cung Lăng, bầu trời đầy sao vô cùng nặng nề vốn đang trấn áp trên đỉnh đầu bọn hắn lại bị luồng kiếm khí kia chém thành hai nửa!
Một màn này cực kỳ rung động.
Bầu trời rộng lớn mênh mông đầy sao sáng bị một luồng kiếm khí trắng xoá trực tiếp chém thành hai nửa, trong nháy mắt vỡ vụn!
Oanh! Oanh! Oanh!
Những ngôi sao trên bầu trời không ngừng rơi xuống, đạo pháp thuật này lại bị một luồng kiếm khí chém thành hư vô!
Thiên phát sát cơ, di tinh dịch túc!
Chỉ là một luồng sát ý đã có thể khiến tinh tú hỗn loạn.
Luồng kiếm khí kia tán ra, chém vỡ sao sáng từ pháp thuật mà Trình Bằng ngưng tụ ra, quả thực là dễ như trở bàn tay!
Đồng tử Trình Bằng kịch liệt co vào.
Đám người Nam Cung Lăng xem như đứng bên ngoài nên không cảm giác được uy lực của luồng kiếm khí kia, nhưng hắn lại trực tiếp đối mặt với luồng kiếm khí này nên cảm giác lại càng rõ ràng!
Sat ý từ luồng kiếm khí này tản ra khiến để hắn choáng váng, tay chân lạnh buốt, tâm thần đều run rẩy!
Giữa thiên địa này, sao lại có kiếm khí khủng bố như thế!
Luống kiếm khí kia quả thực chính là muốn chém sạch tất cả sinh cơ!
Điều thật sự kinh khủng còn ở phía sau!
Sau khi kiếm khí chém bầu trời đầy sao thành hai đoạn, luống kiếm khí kia cũng không biến mất, mà còn tiếp tục chém xuống Trình Bằng!
Tê!
Trình Bằng hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt đại biến.
Trong lòng của hắn sinh ra một loại ảo giác rằng trước mặt luồng kiếm khí kia, không có bất kỳ pháp thuật hay thủ đoạn nào hoặc binh khí gì có thể ngăn cản được!
Luồng kiếm khí này chứa đựng lực sát phạt số một!
Nhưng dù sao Trình Bằng cũng là người xếp hạng thứ mười lăm trên dị tượng bảng, sau khi bầu trời đầy sao bị chém vỡ, hắn lập tức phản ứng lại, thu bàn tay về, đập vào túi trữ vật.
Oanh!
Một tấm chắn to lớn xuất hiện trước người.
Trên tấm chắn kia có khắc hoạ trời xanh mênh mông, sao sáng, mặt trời cùng mặt trăng, sau khi rót pháp lực vào, thì phía trên sáng lên năm vòng pháp văn sáng chói mắt!
Hoàn mỹ phẩm giai, Chân Quân pháp khí loại hình phòng ngự!
Trong tu chân giới, pháp khí loại công kích tương đối nhiều, pháp khí loại phòng ngự lại khá hiếm có, càng đừng nói tới cấp hoàn mỹ.
Bởi vậy cũng có thể thấy được địa vị của Trình Bằng trong các đệ tử ở Thiên Cương Giáo!
Gần như trong nháy mắt khi tấm chắn này được tế ra thì luồng kiếm khí kia đã chém xuống.
Keng!
Kiếm khí va chạm với tấm chắn phát ra một tiếng kim loại va chạm.
Kiếm khí biến mất không thấy nữa, giống như đã bị tấm chắn cấp bậc hoàn mỹ kia chặn lại!
Đây là phản ứng đầu tiên của đám người.
Nhưng sau đó, ánh mắt đám người co rút lại, sắc mặt đại biến!
Quang mang trên tấm chắn của Trình Bằng lại nhanh chóng ảm đạm xuống, khí tức tiêu tán, kiện pháp khí này dường như đã bị phế đi!
Đột nhiên!
Dị biến nhất thời.
Trình Bằng vốn trốn phía sau tấm chắn đột nhiên kêu thảm một tiếng, cả người không ngừng lui lại, máu tươi phun ra, một cánh tay bay lên!
Ầm ầm!
Ngay sau đó, tấm chắn rơi xuống trên mặt đất, đã biến thành hai đoạn!
Nơi vết cắt chém ra rất chỉnh tề, giống như bị thần binh lợi khí gì chém thành hai nửa vậy!
Nhìn Trình Bằng ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đầy hoảng sợ, đám người dần dần kịp phản ứng.
Hán tử mặc áo xanh kia tạo thành kiếm chỉ chém một cái, kiếm khí bắn ra vậy mà có thể chém Chân Quân pháp khí hoàn mỹ thành hai nửa!
Kiếm khí chưa tan, còn có thể chém đứt cả cánh tay của Trình Bằng xuống tới!
Mặc dù Trình Bằng không chết, may mắn giữ được một mạng, nhưng mọi người cũng nhìn ra được.
Một kiếm này chẳng những chặt đứt cánh tay của Trình Bằng, mà còn chém vỡ luôn đạo cơ của hắn!
Luồng kiếm khí kia dọc theo vết thương tràn vào cơ thể Trình Bằng, đã chém vỡ tất cả kinh mạch của hắn!
Trình Bằng đã bị phế đi!
Quần tu chấn động!
Thiên kiêu đứng hàng mười lăm trên dị tượng bảng lại bị người khác dùng một chiêu phế bỏ!
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Tử Mặc dần dần thay đổi.
Ngay cả ba người Nam Cung Lăng đều trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời cứ thế đứng ngay tại chỗ thẫn thờ.
Bọn hắn mặc dù đã từng thấy Tô Tử Mặc xuất thủ, nhưng lần này khiến bọn hắn vô cùng rung động!
Thiên kiêu đứng thứ mười lăm trên Dị tượng bảng!
Thế mà lại bị một luồng kiếm khí của tiểu sư thúc phế bỏ!
Đừng nói là người khác, ngay cả Tô Tử Mặc cũng thấy chấn động!
Mặc dù, lần này hắn xuất thủ đã chuẩn bị kỹ càng muốn lập uy trước mặt mọi người, chấn nhiếp đám tu sĩ đang ẩn núp trong bóng tối.
Nhưng hắn cũng thực sự không ngờ Thiên Sát Kiếm quyết lại có uy lực mạnh như thế!
Phải biết rằng bây giờ hắn lĩnh ngộ mới chỉ là một điểm da lông!
Chính là một đạo kiếm quyết vừa mới lĩnh ngộ được một điểm da lông như vậy đã triệt để phế bỏ một thiên kiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận