Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 715: Phiêu Tuyết cốc

“Nghiệt súc, ngươi!”
Đến lúc này, Ngũ Phong mới phản ứng kịp, sắc mặt đã âm trầm tới cực điểm, linh lực Kim Đan tràn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hầu Tử, trên mặt lộ sát cơ, vung tay cầm phi kiếm!
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh xuống.
Chỉ cần Ngũ Phong dám động một chút, hắn sẽ xuất thủ, trực tiếp giết chết người này trong lòng bàn tay!
Khí thế của Ngũ Phong vừa mới bùng lên, ngay sau đó hắn đã lập tức rùng mình tỉnh táo lại.
Trên tay Tô Tử Mặc đã dính máu tươi của quá nhiều thiên kiêu, cho dù chỉ cần một ánh mắt cũng ẩn chứa khí thế bức người, uy áp kinh khủng!
“Ngũ huynh!”
Đoạn Thanh Bình phản ứng nhanh nhất, đưa tay đè lại cánh tay Ngũ Phong, khe khẽ lắc đầu.
Sát cơ trong mắt Ngũ Phong lóe lên rồi biến mất, hắn hít thở sâu một hơi, mới dần dần bình phục lại, thu hồi phi kiếm về.
“Hừ!”
Hầu Tử liếc hai người một cái, rồi cười nhạo một tiếng, sau đó quay người đi trở về sau lưng Tô Tử Mặc.
Một trận chiến này, gần như hắn đã toàn thắng!
Mặc dù hắn cũng bị thương nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không tổn thương tới gân cốt.
Sau đó hắn nuốt mật rắn thì độc Câu Xà có lực uy hiếp lớn nhất đối với hắn cũng đã được giải rồi.
Đoạn Thanh Bình đứng từ xa xa ôm quyền, cười nói: “Không ngờ rằng chẳng những thực lực của Tô đạo hữu cường đại mà ngay cả Linh thú của Tô đạo hữu cũng khủng bố như thế, tại hạ bội phục.”
Tô Tử Mặc thầm nhíu mày.
Chịu thua thiệt lớn như vậy mà Đoạn Thanh Bình còn có thể cười được, nhất định đối phương có âm mưu không nhỏ!
Đoạn Thanh Bình cười nói: “Tô đạo hữu, lần này chúng ta đến đây, trên thực tế là mời đạo hữu đến dự tiệc.”
“Đến rồi!”
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
Chỉ sợ đây mới là mục đích thực sự của đối phương!
Đoạn Thanh Bình tiếp tục nói: “Trưởng lão ba tông môn chúng ta cũng đã nghe qua đại danh của Tô đạo hữu, đã đặc biệt vì đạo hữu mà chuẩn bị yến hội, mời Tô đạo hữu đi qua một lần.”
Hầu như không cần suy nghĩ nhiều, đây hẳn là một bữa Hồng Môn Yến có đi mà không có về!
Từ Thành của Phong Lôi điện đã suýt nữa bị Tô Tử Mặc giết chết.
« Tử Điện Quyết » lại ở trong tay của hắn, sao Phong Lôi điện có thể có ý tốt mời hắn đến dự tiệc như thế?
Hai mươi năm trước, trận chiến dưới Nhân Hoàng điện đã kinh thiên động địa.
Truyền nhân của Tiên, Phật, Ma ba môn, có người chết, có kẻ bị thương.
Truyền nhân của hai đại Tiên môn là Tử Tiêu phái, Thanh Phong quán chính là chết ở trong tay Tô Tử Mặc!
Nói cách khác, tam đại Tiên môn trước mắt này: Phong Lôi điện, Tử Tiêu phái cùng Thanh Phong quán, đều từng có ân oán với Tô Tử Mặc!
Tham gia yến hội là chuyện dễ dàng, nhưng sau khi bước vào yến hội xong, chỉ sợ sẽ thân bất do kỷ.
Mưu kế bậc này tự nhiên không thể gạt được Tô Tử Mặc.
Trong lòng Tô Tử Mặc cười lạnh, đang muốn mở miệng cự tuyệt, Đoạn Thanh Bình đột nhiên cười một cái với hắn, sâu kín nói ra: “Đây là ý của trưởng lão tam đại Tiên môn, Tô đạo hữu sẽ không không nể mặt chứ?”
“Hử?”
Tô Tử Mặc khẽ biến sắc.
Ngay khi Đoạn Thanh Bình nói xong câu đó, hắn đột nhiên cảm nhận được sau lưng toát lên một cơn ớn lạnh, trong lòng chợt lóe lên báo động, sát ý lạnh lẽo trong nháy mắt phủ xuống!
Trong chớp mắt, có ít nhất ba luồng sát cơ rơi trên người hắn!
Tô Tử Mặc rốt cục ý thức được, hàm nghĩa sau lời mời này.
Đây đúng là Hồng Môn Yến.
Nhưng đây cũng là Nguyên Anh Chân Quân của tam đại Tiên môn mời!
Chỉ cần bây giờ hắn nói ra hai chữ cự tuyệt, vậy chẳng khác nào không nể mặt mũi của Nguyên Anh Chân Quân!
Nguyên Anh Chân Quân của tam đại Tiên môn sẽ có lý do ra tay với hắn!
Trong thành Vạn Tượng cấm tự mình tranh đấu.
Nhưng loại ước thúc này gần như không có tác dụng với Nguyên Anh Chân Quân, chỉ cần có lý do chính đáng thì Nguyên Anh Chân Quân hoàn toàn có thể xuất thủ!
Thành Vạn Tượng có rất nhiều phong cấm, có thể ngăn cách cảm ứng bên ngoài, nơi này gần như là một không gian riêng biệt, cho dù Nguyên Anh Chân Quân bộc phát ra lực lượng cũng sẽ không có vết nứt không gian xuất hiện!
Nguyên Anh Chân Quân ở trong thành Vạn Tượng không phải người phong ấn đã sắp hết thọ nguyên. Bọn hắn cũng không phải là Nguyên Anh Chân Quân thông thường.
Những Chân Quân này đến từ các đại siêu cấp tông môn, trên người bọn hắn không biết có bao nhiêu át chủ bài và thủ đoạn khủng bố!
Đương nhiên, nói cho cùng vẫn là bởi vì sau lưng của Tô Tử Mặc không có chỗ dựa cường đại gì, cũng không có Nguyên Anh Chân Quân ủng hộ.
Tô Tử Mặc bất động thanh sắc, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, cân nhắc lợi và hại trong chuyện này.
Lúc này, chỉ cần hắn nói sai một câu là sẽ khiến đám Nguyên Anh Chân Quân xuất thủ!
“m mưu này đúng là quá độc ác, hoàn toàn không cho Tô Tử Mặc một chút đường sống nào.”
“Đúng vậy, dù đồng ý hay cự tuyệt đến dự tiệc, thì kết cục đều là một con đường chết.”
Đám người cũng dần dần an tĩnh lại, chỉ có một số tu sĩ đang thì thầm nói chuyện.
“Có đi hay không, nói nhanh một chút!” Ngũ Phong đã có chút không kiên nhẫn, quát lớn một tiếng.
Câu Xà mà hắn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy lại bỏ mình, sát ý trong lòng của hắn gần như đã đạt đến đỉnh điểm!
Đoạn Thanh Bình cũng ung dung cười một tiếng, nói: “Tô đạo hữu, ngươi không phải người luôn sát phạt quả đoán sao, làm sao hôm nay lại sợ hãi rụt rè thế, ngay cả dự tiệc cũng không dám”
“Không phải không dám.”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đoàn người đột nhiên truyền đến giọng nói của một vị nữ tử.
Ngay sau đó, có hơn mười nữ tu xuyên qua đám người, chầm chậm đi tới, nhiệt độ trên đường dài chợt hạ xuống!
Những nữ tu sĩ này đều mặc đạo bào trắng như tuyết, dáng vẻ trong trẻo không nhiễm trần thế, người nào cũng có dung mạo bất phàm, đoan trang tú lệ, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng như băng sơn.
“A, là tu sĩ Phiêu Tuyết cốc.”
“Các nàng tới làm gì thế?”
“Chẳng lẽ cũng đến tìm Tô Tử Mặc để trả thù”
Không ít tu sĩ lại khe khẽ bàn luận.
Tô Tử Mặc liếc mắt qua.
Trong số những nữ tu Phiêu Tuyết cốc này, người cầm đầu nhìn có chút quen mặt.
Tô Tử Mặc hơi suy nghĩ, rất nhanh đã nhớ ra người này.
Trận chiến dưới Nhân Hoàng điện, lúc ấy trong số những người vây công hắn cũng có tu sĩ của Phiêu Tuyết cốc, chính là nữ tu trước mắt này, hình như tên là ‘Lăng Hàm’.
Đoạn Thanh Bình khẽ nhíu mày, ôm quyền, cất giọng hỏi: “Lăng Hàm đạo hữu, ngươi vừa rồi nói thế là có ý gì?”
Lăng Hàm dẫn theo mấy tu sĩ đi tới gần, gật gật đầu với Tô Tử Mặc rồi mới nhìn sang hai người Đoạn Thanh Bình, Ngũ Phong, nhàn nhạt nói ra: “Không phải Tô đạo hữu không dám dự tiệc, mà là hắn đã sớm đồng ý tới Phiêu Tuyết cốc ta dự tiệc, các ngươi đã tới chậm.”
Trong mắt Tô Tử Mặc lướt qua vẻ kinh ngạc.
Từ sau khi tiến vào chiến trường Thượng Cổ, hắn căn bản chưa từng gặp qua tu sĩ của Phiêu Tuyết cốc, càng đừng nói tới chuyện đồng ý đến dự tiệc.
Tô Tử Mặc cũng không vạch trần, chỉ bình tĩnh đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt.
Trong lòng của hắn có cảm giác lần này Phiêu Tuyết cốc đến đây, không phải tới tìm hắn trả thù mà là tới cứu hắn!
Đoạn Thanh Bình nhíu chặt lông mày, nói: “Lăng Hàm, ngươi có ý tứ gì? Nguyên Anh Chân Quân của ba đại tiên môn chúng ta tự mình mở miệng mời người này, ngươi tới tham gia náo nhiệt gì đấy?”
“Hừ!”
Lăng Hàm cười lạnh nói: “Mọi chuyện đều có trước sau, tam đại Tiên môn thì sao? Phiêu Tuyết cốc cũng là Tiên môn! Huống chi, đây là ý của trưởng lão Lạc Tuyết Chân Quân trong Phiêu Tuyết cốc chúng ta!”
Nghe được bốn chữ ‘Lạc Tuyết Chân Quân’, sắc mặt hai người Đoạn Thanh Bình, Ngũ Phong rõ ràng hơi thay đổi một chút, sâu trong đáy mắt toát ra một tia kiêng kị cùng e ngại.
Cùng lúc đó, linh giác của Tô Tử Mặc lại dần cảm ứng được, ở trong hư không này lại có thêm một đạo khí tức lạnh lẽo, bảo vệ đám người Tô Tử Mặc vào trong, giằng co chống lại ba luồng sát ý khác!
Loại ‘Khí tức’ này chính là thần thức đặc biệt của Nguyên Anh Chân Quân!
Ba luồng khí tức đầu tiên hẳn là ba vị Nguyên Anh Chân Quân của Phong Lôi điện, Tử Tiêu phái, Thanh Phong quán.
Còn luồng khí tức cuối cùng chính là Lạc Tuyết Chân Quân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận