Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1903: Kết minh

Bầy tu ngạc nhiên!
Từ lúc Tô Tử Mặc hiện thân đến bây giờ, thời gian mới chỉ tầm nửa nén hương.
Nhưng bốn vị Huyền Tiên có lực chiến đấu mạnh nhất của Ác Lang quân, Thương Ưng bang đã bỏ mình toàn bộ!
Phải biết rằng thủ lĩnh của các thế lực lớn cũng chỉ là Huyền Tiên bát giai, về mặt lực chiến đấu so với bốn người Phong Viêm đã vẫn lạc cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Ý nghĩa của chuyện này chính là nếu Tô Tử Mặc ra tay với bọn hắn, bọn hắn cũng không chống được mấy chiêu!
Thủ lĩnh các thế lực lớn đều có vẻ mặt kiêng kị, âm thầm kinh hãi.
Mấy chục ngàn tu sĩ của Ác Lang quân, Thương Ưng bang mặc dù hung tàn khát máu, nhưng nhìn thấy bốn người Phong Viêm bỏ mình, trong đại quân cũng bắt đầu có chút hỗn loạn.
Có người đang liều mạng chém giết, có người lại quay đầu chạy trốn, có kẻ lại không biết làm sao, mấy chục ngàn tu sĩ đã chia thành năm bè bảy mảng.
Nếu để những tên giặc cỏ này chạy trốn, cũng không có uy hiếp gì đối Tô Tử Mặc mà nói.
Nhưng đối Phong Tuyết Lĩnh thì chúng lại có thể trở thành tai hoạ ngầm.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc lạnh lẽo, hai tay bắt kiếm quyết, tản ra thần thức khổng lồ, chém xuống trong đám người phía dưới!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tay phải chém ra mười vạn đạo kiếm khí, trắng xoá một mảnh, hừng hực chói mắt, sát khí xông thẳng trời xanh, di tinh dịch túc!
Mỗi một đạo kiếm khí đều vô cùng sắc bén, tung hoành ngang dọc trong đám người, có thể tuỳ tiện xuyên thủng thân thể máu thịt của rất nhiều giặc cỏ.
Đáng sợ hơn chính là, trên chiến trường phía dưới, tu sĩ của Thương Ưng bang, Ác Lang quân, Phong Tuyết Lĩnh, Song Long giáo đang không ngừng chém giết.
Mà mười vạn đạo kiếm khí này, mỗi một đạo đều có thể chém về phía đám giặc cỏ Ác Lang quân cùng Thương Ưng bang, cực kỳ chính xác, không hề xảy ra tình huống ngộ thương!
"Thế này..."
Từ Chi An vốn còn có chút lo lắng tu sĩ Song Long giáo sẽ bị kiếm quyết khủng bố như thế ảnh hưởng.
Không ngờ những kiếm khí này lại giống như có linh tính vậy, có thể vòng qua tu sĩ của bọn hắn, đâm về đám giặc cỏ!
"Lực khống chế thật cường đại!"
Từ Chi An âm thầm líu lưỡi.
Có thể khống chế mười vạn đạo kiếm khí chính xác như vậy, tu vi nguyên thần của người tên Tô Tử Mặc này chỉ sợ không ngừng ở Huyền Nguyên cảnh tầng bảy!
Trên chiến trường, tiếng kêu rên không ngừng vang lên, máu chảy thành sông!
Thiên Sát Kiếm quyết phát huy ra lực sát phạt vô cùng tinh tế!
Mấy chục ngàn tên giặc cỏ rốt cục không chống đỡ nổi, hoàn toàn sụp đổ, quay đầu chạy trốn tứ tán.
Nhưng bị người của Phong Tuyết Lĩnh và Song Long giáo đám người truy sát, hơn nữa còn có Thiên Sát kiếm khí vây quét, căn bản không có bao nhiêu người có thể còn sống rời khỏi nơi này.
Sương máu tràn ngập, chân cụt tay đứt bay loạn.
Tu sĩ các thế lực lớn như Thiên Hạt bang vây xem, đã nhìn mà choáng váng, vẻ mặt đầy kinh hãi!
Từ khi bọn hắn phi thăng tới thượng giới, giáng lâm ở Long Uyên tinh nhiều năm như vậy, đều chưa từng thấy tận mắt một trận đại chiến máu tanh như thế này!
Tính mạng của mấy chục ngàn tu sĩ dưới đầu ngón tay của tu sĩ mặc áo xanh kia chỉ giống như cỏ rác vậy.
Kiếm chỉ vung lên, nhao nhao đứt gãy!
"Ngang!"
"Rống!"
Tay trái Tô Tử Mặc lại chém ra Long Xà!
Thần Long từ trên trời giáng xuống, Đằng Xà xé đất xông ra, giết tới Đinh Dạ cùng Hữu hộ pháp của Huyền m Sơn!
"Ngươi..."
Vẻ mặt Đinh Dạ đại biến.
Kỳ thật, khi Phong Viêm, Thương Nhai liên tiếp vẫn lạc, hắn đã sinh lòng thoái ý.
Nhưng hắn cùng Hữu hộ pháp bị Khấu Dũng cùng Từ Chi An cuốn lấy, trong lúc nhất thời không thể tránh ra.
Không ngờ Tô Tử Mặc lại phản kích nhanh như vậy, mãnh liệt và cường thế như thế, căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng!
Hữu hộ pháp vốn đang rơi vào hoàn cảnh chật vật, dù không có Địa Sát Kiếm quyết Long Xà giáng lâm, hắn đầu với Từ Chi An cũng không chống đỡ được bao lâu.
Bây giờ, Long Xà đều tới, Hữu hộ pháp của Huyền m Sơn kêu thảm một tiếng, bị Long Xà giảo sát, hài cốt không còn!
"Tô Tử Mặc, ngươi..."
Đinh Dạ há miệng, còn muốn nói gì đó.
Thân hình Tô Tử Mặc lóe lên, đã xông tới trước người hắn, ánh mắt như điện, lạnh lùng nhìn Đinh Dạ.
Đinh Dạ bị đôi mắt này nhìn chằm chằm mà đáy lòng phát lạnh.
Tô Tử Mặc chỉ đứng ở đối diện, không nhúc nhích, chính là bình tĩnh nhìn hắn như thế, đã bộc lộ ra một loại uy áp cùng ý chí không thể chống cự!
Trước mắt Đinh Dạ dường như xuất hiện một tia ảo giác, ở sau lưng Tô Tử Mặc, hắn thấy được núi thây biển máu.
Tinh thần của hắn đã sụp đổ trong nháy mắt!
Khấu Dũng nắm chặt thời cơ, chém ra một đao.
Một đầu lâu lớn bay lên cao, suối máu phun ra ngoài!
Đầu lâu Đinh Dạ, xoay tròn vài vòng ở giữa không trung, rồi lại bị Khấu Dũng chém đến chia năm xẻ bảy, nguyên thần tịch diệt!
Năm trăm tu sĩ mà Đinh Dạ mang tới nhìn một màn này, không ai dám đứng đi ra.
"Tô huynh đệ đúng là có thủ đoạn."
Khấu Dũng không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Từ Chi An cũng ôm quyền cười nói với Tô Tử Mặc: "Thường nghe Uyển nhi nhắc tới ngươi, trong lòng ta vốn còn có chút không tin, hôm nay gặp mặt mới biết Uyển nhi nói không sai."
'Uyển nhi ' trong miệng Từ Chi An chính là Từ Uyển.
Tô Tử Mặc gật đầu một cái với song long, vẻ mặt thoáng thả lỏng.
"Cám ơn."
Sau đó, hắn lại hơi hơi gật đầu với Từ Uyển.
Trong bảy thế lực lớn, chỉ có Song Long giáo chịu đứng đi ra, trợ giúp Phong Tuyết Lĩnh, trong chuyện này khẳng định có liên quan đến Từ Uyển.
Đại chiến đến lúc này đã không còn lo lắng.
Hai thế lực giặc cỏ lớn đã hoàn toàn tan tác, tu sĩ Song Long giáo và Phong Tuyết Lĩnh một đường truy sát, kẻ có thể chạy ra tìm đường sống cũng không có mấy.
Tô Tử Mặc đi tới bên cạnh đám Nhạc Hạo cùng Bạch Ngân cự nhân, lấy từ trong túi trữ vật ra một chút tiên dược chữa thương, cho hai người ăn vào.
Một trận chiến này đã không cần hắn ra tay nữa.
"Tô lão đại, ta biết ngươi khẳng định là không chết, hắc hắc!"
Tu vi của Đoạn Thiên Lương không cao, không gia nhập vào trận đại chiến, lúc này chạy tới, vẻ mặt nịnh nọt nở nụ cười.
"Gâu Gâu!"
Đại Hoàng cũng ở bên một bên kêu hai tiếng.
"Tô huynh, trận dị biến ba mươi năm trước kia gây ra động tĩnh quá lớn rồi."
Nhạc Hạo nói: "Nghe nói trong vực sâu kia đã khiến đông đảo Địa Tiên, Thiên Tiên vẫn lạc rồi, ngươi đi chuyến này rồi lại bặt vô âm tín, chúng ta đều cho là ngươi đã..."
Tô Tử Mặc nói: "Chuyến đi tới vực sâu đúng là chín phần chết một phần sống, cuối cùng có thể còn sống sót, cũng là cơ duyên xảo hợp, cũng may coi như ta trở về đúng lúc."
Bởi vì có tiên trận tồn tại, hơn nửa khu vực của Phong Tuyết Lĩnh không bị phá hoại quá nặng.
Truy sát tiếp tục đến khi màn đêm buông xuống, đông đảo tu sĩ mới lần lượt trở về.
Trong đại điện Phong Tuyết Lĩnh, đèn đuốc sáng rực.
Thủ lĩnh các thế lực lớn cũng không vội vã rời đi, mà chờ đợi một trận chiến này kết thúc, rồi thi nhau đến đây bái kiến.
Trong lòng bọn họ rõ ràng, chỉ cần Tô Tử Mặc ở đây, sau này ở Long Uyên tinh, không ai có thể khiêu chiến Phong Tuyết Lĩnh!
Mà Tô Tử Mặc chỉ là Huyền Tiên thất giai, tiềm lực vô hạn.
Một cường giả như vậy, dù không thể kết minh, cũng tuyệt đối không thể cùng trở mặt.
Những thủ lĩnh của các thế lực này thậm chí lập tức tập hợp một chút lễ vật, giống như Ngưng Nguyên đan để đưa cho Phong Tuyết Lĩnh, biểu đạt tấm lòng.
Nhạc Hạo vốn còn có chút do dự.
Tô Tử Mặc lại ai đến cũng không có cự tuyệt, thu lấy toàn bộ, sau đó đuổi thủ lĩnh của những thế lực này đi, thậm chí không giữ bọn hắn ở lại tham gia dạ yến.
Những thủ lĩnh này đều là kẻ mượn gió bẻ măng, không cần thiết kết thâm giao.
Tô Tử Mặc chỉ xem trọng Song Long giáo.
Trên buổi dạ yến, Tô Tử Mặc đề nghị Song Long giáo cùng Phong Tuyết Lĩnh kết minh.
Tô Tử Mặc hành động lần này tự nhiên là có dụng ý của hắn.
Song Long giáo cũng cầu mà không được.
Dù là song long, hoặc là Nhạc Hạo, đều là người hào sảng, có cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn, vui mừng uống suốt đêm, cũng không có nữa điểm mỏi mệt.
Tô Tử Mặc lặng yên rời khỏi, đứng ở cửa ra vào đại điện, nhìn qua nơi xa, không biết đang suy nghĩ những gì.
Tâm tư Hạ Thanh Doanh cẩn thận, mơ hồ nhận ra điều gì, đi theo ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận