Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1921: Dị biến dưới mỏ

"Vô Gian Đại Đế..."
Võ Đạo bản tôn lẩm bẩm một tiếng.
Với tâm tính của hắn mà khi nghe được lời miêu tả này của Thiên Lang, trong mắt cũng khó nén được rung động.
Lấy máu thịt của mình để luyện chế thành một địa ngục, trấn áp tà ma, đây là thủ đoạn bực nào!
Càng không cần phải nói tới chuyện giam cầm hồn của tứ đại thánh thú, rèn đúc ra tuyệt thế thần binh.
Dù Võ Đạo bản tôn không hiểu nhiều về thượng giới, hắn cũng có thể đại khái đoán được, tứ đại thánh thú Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ tất nhiên là tồn tại cao nhất ở thượng giới.
Nhưng thánh thú cường đại như vậy mà vẫn bị Vô Gian đại đế trấn áp, giam cầm Hồn phách, phong ấn vào Trấn Ngục đỉnh, thủ đoạn mạnh mẽ như vậy thật sự quá ít.
Nhưng dù vậy, Trấn Ngục đỉnh vẫn bị đánh nát.
"Vô Gian Đại Đế còn sống không?"
Võ Đạo bản tôn hỏi.
Kỳ thật, khi hỏi câu này, trong lòng Võ Đạo bản tôn đã có một đáp án.
Nếu Vô Gian đại đế vẫn còn sống, Trấn Ngục đỉnh cũng sẽ không rách nát đến mức như vậy, còn thất lạc xuống hạ giới, chôn trong đống phế tích.
"Sớm đã chết rồi."
Thiên Lang nói: "Vô Gian đại đế từng khai sáng ra một kỷ nguyên, nhưng kỷ nguyên này đac cách hiện nay không biết bao nhiêu năm tháng rồi, có lẽ là mấy trăm triệu năm, hoặc là mười mấy tỷ năm, quá xa xưa rồi... Cho dù có là đại đế, cũng không thể sống mãi, không chống đỡ được lâu như vậy."
"Kỷ nguyên ?"
Võ Đạo bản tôn khẽ nhíu mày.
Thiên Lang giải thích nói: "Nếu trên thượng giới sinh ra đại đế, thì sẽ khai sáng ra một kỷ nguyên thuộc về mình, khi đại đế vẫn lạc cũng mang ý nghĩa là kỷ nguyên kết thúc."
" Ý của ngươi chính là trong một kỷ nguyên chỉ có một vị đại đế ?"
Võ Đạo bản tôn hỏi ngược lại.
"Đó là tự nhiên."
Thiên Lang nói: "Trong ba ngàn thế giới ở thượng giới, có rất nhiều Đế Cảnh cường giả, nhưng mỗi kỷ nguyên chỉ có một đại đế! Đại Đế quân lâm thiên hạ, tụ lại khí vận, thống ngự vạn giới, vũ nội cộng tôn, ai dám không theo!"
Đại đế duy nhất!
...
Thượng giới, Thần Tiêu đại lục.
Khi Tô Tử Mặc đạt được những tin tức này, rất nhiều nghi hoặc trong lòng, cũng đã dần dần được giải đáp.
Khó trách đỉnh đồng bốn chân màu xanh lại cường đại như thế, không thể phá vỡ, mặc dù đã vỡ nát không chịu nổi, nhưng ngay cả tinh không lỗ đen đều không thể cắn nuốt được nó.
Đỉnh đồng bốn chân màu xanh vốn là một Đế Binh!
Đương nhiên, vỡ thành dáng vẻ này, thì cảnh giới Đế Binh đã hạ xuống từ lâu, uy lực giảm nhiều.
Nếu muốn để Trấn Ngục đỉnh khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, phát huy ra uy lực chân chính của Đế Binh thì tu vi cảnh giới của Tô Tử Mặc cũng không có khả năng quá thấp.
Bình thường, Trấn Ngục đỉnh xem như tuyệt thế Đế Binh, vô cùng nổi danh, cực kỳ dễ dàng phân biệt.
Nhưng bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, hơn nữa Trấn Ngục đỉnh đã vỡ vụn không còn hình dáng, cho nên mới đến hiện nay, căn bản không có người nào nhìn ra lai lịch của Trấn Ngục đỉnh.
Trong suy nghĩ của Tô Tử Mặc, dù hắn chữa trị toàn bộ Trấn Ngục đỉnh, cũng chưa chắc có bao nhiêu người có thể nhận ra tôn Đế Binh này.
Tô Tử Mặc bình phục tâm tình, tiếp tục tu hành ở bên dưới giếng mỏ.
Cảnh giới của hắn đã đột phá đến Huyền Nguyên cảnh tầng chín.
Ở dưới giếng mỏ này, Nguyên Linh Thạch sung túc.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hắn chuẩn bị tu luyện tới Huyền Nguyên cảnh tầng chín đỉnh phong, nếu có cơ hội, thậm chí muốn thử đột phá đến Địa Nguyên cảnh, trở thành Địa Tiên!
Một năm sau.
Bên ngoài Lưu Quang Thành, trong một hầm mỏ ở tòa mỏ Nguyên Linh thứ bảy này, Tô Tử Mặc đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong tu luyện, ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt khác thường.
Ngay lúc này, tâm huyết hắn dâng trào, cảm nhận được một luồng rung động không tầm thường!
Ngàn năm qua, bên dưới giếng mỏ đều cực kỳ bình tĩnh, cũng không có người nào dám tới quấy rầy hắn.
Tu sĩ bên trong giếng mỏ, tu vi cảnh giới đều là Huyền Tiên, cũng không sinh ra được uy hiếp gì đối với hắn.
Nhưng loại cảm giác tim đập nhanh này cực kỳ rõ ràng, tuyệt đối sẽ không phải là ảo giác!
"Lẽ nào ta âm thầm tu luyện đã bị người đã nhận ra ?"
Trong đầu Tô Tử Mặc vừa mới hiện lên suy nghĩ này đã lập tức bị chính hắn phủ định rồi.
Những năm gần đây, hắn cực kỳ cẩn thận, từ đầu đến cuối vẫn không bại lộ, ngay cả tu sĩ trong giếng mỏ đều không rõ hắn làm cái gì trong chỗ sâu quặng mỏ.
"Lẽ nào..."
Tô Tử Mặc đột nhiên nghĩ đến một suy đoán.
"Không xong, mau trốn!"
"Có người đào ra một đoạn móng vuốt hoàn chỉnh, người chung quanh chết hết rồi!"
Đúng lúc này, bên ngoài quặng mỏ truyền đến tiếng gọi ầm ĩ đầy hoảng sợ.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc nghiêm túc.
Lúc trước, trước khi hắn tiến vào giếng mỏ, có một vị tu sĩ không có mũi đã từng nói với hắn chuyện này.
Từng có người đào ra một giọt máu tươi, đã khiến mấy chục ngàn tu sĩ chôn thân dưới giếng mỏ!
Nếu là một đoạn móng vuốt hoàn chỉnh bị đào ra, sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ như thế nào, khó có thể tưởng tượng.
"Trời ạ, đây... Đây không phải móng vuốt..."
Đúng lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên: "Đây là một sinh linh hoàn chỉnh!"
"Nó sống lại, a!"
Tiếng kêu im bặt.
Trong lòng Tô Tử Mặc chấn động mạnh.
Trong mỏ Nguyên Linh lại đào ra sinh linh sống!
Tu sĩ không có mũi từng nói với hắn, có máu thịt thi hài có khả năng tồn tại mấy trăm ngàn năm vẫn bất hủ bất hoại, có thể tưởng tượng bên trong những máu thịt thi hài này ẩn chứa lực lượng đáng sợ như thế nào.
Mà không biết bao nhiêu năm trôi qua ròi lại có một sinh linh cổ xưa thức tỉnh ở mỏ Nguyên Linh này!
Tô Tử Mặc đột nhiên nhớ tới một chuyện, theo bản năng liếc mắt nhìn lại, nhìn chằm chằm một mặt vách đá quặng mỏ cách đó không xa, trầm mặc không nói.
Hơn một trăm năm trước, hắn đào móc đến trước vách đá kia.
Khi xeng ngọng đang muốn đào xuống, nhưng đột nhiên linh giác của hắn lại cảnh báo, cực kỳ nguy hiểm!
Hắn không tùy tiện động thủ, mà lại vận chuyển U Huỳnh và Chúc Chiếu chi nhãn, mắt trái đen kịt, mắt phải trắng noãn, nhìn về phía mặt vách đá kia.
Bình thường, vách đá ở khu mỏ quặng đều có một loại da đá đặc biệt.
Đừng nói là ánh mắt bình thường, ngay cả thần thức đều không thể xuyên thấu qua.
Nhưng những năm gần đây, trong lúc vô tình Tô Tử Mặc đã phát hiện nếu đồng thời vận chuyển Chúc Chiếu nhãn và U Huỳnh nhãn thì có thể mơ hồ xuyên thấu qua da đá, nhìn thấy một chút cảnh tượng mơ hồ bên trong.
Phát hiện này khiến trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ.
Kể từ đó, trong hầm mỏ, nơi nào có Nguyên Linh Thạch, hắn có thể nhẹ nhàng đoán được, trực tiếp đi đào, từ đó tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Mà lúc đó, hắn đã lợi dụng Chúc Chiếu nhãn và U Huỳnh nhãn để nhìn chằm chằm vào mặt vách đá kia.
Ánh mắt xuyên qua da đá, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ trắng noãn, lớn gần trượng, không giống với Nguyên Linh Thạch.
Xuất phát từ cẩn thận, Tô Tử Mặc không tiếp tục đào ở vách đá kia nữa, mà lại thay đổi phương hướng, đào Nguyên Linh Thạch tiếp tục tu luyện.
Mà bây giờ, bên dưới khu mỏ quặng xảy ra kiếp nạn, Tô Tử Mặc không khỏi nhớ lại chuyện này.
Phía ngoài tiếng kêu thảm thiết dần dần thưa thớt, rất nhanh đã biến thành yên tĩnh im ắng.
Tô Tử Mặc có ngũ giác nhạy cảm, đã ngửi được mùi máu tanh nồng đậm!
Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà lập tức thu liễm khí tức, ngừng thở, để tiếng tim đập của mình hạ thấp cực hạn, huyết mạch lưu động cũng biến thành vô cùng chậm chạp.
Hắn trốn ở trong chỗ sâu quặng mỏ này, không nhúc nhích, giống như là một tảng đá không có sinh mệnh.
Tô Tử Mặc kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Nửa canh giờ trôi qua.
Tô Tử Mặc đoán rằng sinh linh cổ xưa kia có lẽ đã sớm rời đi.
Xuất phát từ cẩn thận, hắn vẫn không nhúc nhích, tiếp tục chờ đợi.
Sau một canh giờ, không có bất kỳ dị động nào truyền đến, Tô Tử Mặc mới thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt thoáng thả lỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận