Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1175: Huyết tế

"Bái kiến công tử."
Đồng tử học dáng vẻ của những thư sinh chốn phàm trần, rất cung kính tiến lên, chắp tay hành lễ với Tô Tử Mặc.
Từ sau khi cây đào thông linh, người duy nhất hắn tiếp xúc chính là Tô Tử Mặc.
Lời nói cử chỉ của hắn, cũng sẽ theo bản năng bắt chước Tô Tử Mặc, nhìn rất giống một thư đồng nhỏ nhu thuận đáng yêu.
"Ngươi đã tu luyện tới cảnh giới này rồi ?"
Tô Tử Mặc hơi kinh ngạc.
Mấy người Thanh Thanh nhìn nhau cười một tiếng, bắt đầu kể lại chuyện từ khi gặp đồng tử.
Nghe được đồng tử tặng quả đào mà mình kết được phân cho lão nhân trong Bình Dương trấn, để bọn họ có thể gia tăng thọ nguyên, nội tâm Tô Tử Mặc cũng thoáng xúc động.
"Sao ngươi lại làm như vậy ?"
Trong lòng Tô Tử Mặc đã có một suy đoán nhưng vẫn nhìn qua đồng tử, ôn nhu hỏi.
Đồng tử nói: "Hơn một trăm năm trước, thân nhân của công tử rời đi, ta thấy công tử cực kỳ bi thương, nên nghĩ nếu tu hành có thành tựu, nhất định sẽ trợ giúp phàm nhân trong trấn sống lâu hơn một chút."
Ngày đó, Tô Tử Mặc ở dưới cây đào nhìn Tô Hồng mất đi, trong lòng đau xót không thôi.
Một màn này, cây đào đều thấy rõ.
Chỉ là, lúc đó đạo hạnh của hắn còn thấp, không thể làm gì được, chỉ có thể lắc lư nhánh cây, sinh ra một chút hoa đào để dỗ dành Tô Tử Mặc.
"Đến đây đi."
Tô Tử Mặc vẫy tay gọi đồng tử, ánh mắt ôn nhu.
Trên thân đồng tử không chỉ có dấu ấn sinh mệnh của Truy Phong, mà còn có một chút dấu vết của Điệp Nguyệt.
Hắn từng thấy Điệp Nguyệt truyền đạo.
Mặc dù Tô Tử Mặc nhìn thấy đồng tử lần đầu tiên, nhưng hắn lại có cảm giác thân thiết không nói ra được, trong lòng rất ưa thích.
"Đại ca, đứa nhỏ này còn chưa có tên đâu, ngươi đặt cho hắn một cái đi."
Thanh Thanh nói.
Hầu tử nhếch miệng nói: "Đặt tên làm gì, cứ học ta đi, dứt khoát gọi là quả đào là được!"
"Quá qua loa rồi."
Linh Hổ lắc đầu nói: "Theo ta thì cứ gọi Đào Phá Thiên a, cũng có vẻ bá khí giống Hổ Bá Thiên ta, hắc hắc!"
"Khó nghe chết rồi!"
Mấy người Thanh Thanh nghe thế đều nhíu chặt lông mày, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
Ngay cả cái miệng nhỏ nhắn của đồng tử đều bắt đầu vểnh lên rồi.
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, nói: "Thơ cổ có nói, nét mặt vui vẻ ôn tồn, sáng rực nó hoa; nét mặt vui vẻ ôn tồn, có phần kỳ thật; nét mặt vui vẻ ôn tồn, đó lá trăn trăn. Không bằng gọi ngươi là Đào Yêu đi."
"Được!"
Đồng tử nhoẻn miệng cười.
Đúng lúc này, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, hình như có cảm giác, chậm rãi đứng dậy, nhìn về nơi xa, ánh mắt dường như có thể xuyên thấu qua hư không, rơi vào trên than một người!
"Rốt cuộc đã đến!"
Tô Tử Mặc chậm rãi bay lên, xuyên qua đại điện rách nát, bay lên giữa không trung, ngự gió mà lập.
Chân trời phía Đông đang có một tu sĩ đạp không đi tới.
Người này mặc đạo bào màu vàng kim, chắp hai tay sau lưng, mặt trầm như nước, mỗi một bước đạp xuống trong hư không, dường như đều đã được tính toán chính xác!
Huyền Vũ Đạo Quân!
Hơn một trăm năm không thấy, Tô Tử Mặc chỉ liếc mắt đã nhận ra người này.
Lúc này, ánh bình minh vừa ló rạng.
Phía sau Huyền Vũ Đạo Quân, mặt trời mới mọc đang tản ra một tia sáng màu vàng kim soi chiếu thiên địa, bao phủ cả thân ảnh của hắn vào bên trong.
Huyền Vũ Đạo Quân giống như đạp trên ánh sáng, công lên mặt trời mới mọc, khuôn mặt dưới màn sáng chiếu rọi lóe ra một tia lưu ly, không thể nhìn gần!
Một luồng đại thế đập vào mặt!
Trông thấy một màn này, quần tu gần cố đô đều chấn động tâm thần!
Cho dù là đứng ở phía dưới vây xem, cũng có thể cảm nhận được luồng khí thế không thể địch nổi này của Huyền Vũ Đạo Quân, giống như có thể hòa làm một thể cùng thiên địa!
Tu luyện tới Pháp Tướng cảnh, ngưng tụ ra Thiên Địa Pháp Tướng, mượn nhờ đại thế thiên địa, cảm ngộ đối với thiên địa gần nhữ đã đạt tới đỉnh phong!
Huyền Vũ Đạo Quân cũng như vậy.
Đám tu sĩ vây xem còn cảm nhận được từng luồng áp lực, khó có thể tưởng tượng Tô Tử Mặc đứng ở chính diện đúng sẽ có cảm giác như thế nào!
"Không hổ là đệ nhị Pháp Tướng cảnh của Lưu Ly Cung, vậy mà có thể tạo ra luồng đại thế như vậy!"
Tông chủ Tinh Nguyệt Tông lên tiếng cảm thán.
Thân là tông chủ thượng môn, đều là Pháp Tướng Đạo Quân thành danh đã lâu.
Huyền Vũ Đạo Quân bước vào Pháp Tướng cảnh mới chỉ hơn một trăm năm, nhưng ông ta đã nghiễm nhiên vượt xa rất nhiều tông chủ thượng môn!
Lưu Ly Cung là một trong chín tiên môn, tự nhiên có chỗ cường đại riêng!
Cốc chủ Hỏa Vân cốc nói ràng: "Nhìn thấy Huyền Vũ Đạo Quân có thủ đoạn như vậy, một trận chiến này sẽ không có chuyện gì khác thường đâu."
"Trên Bắc vực đạo hội, Hoang Võ đã lộ ra hết át chủ bài. Một trận chiến này, Huyền Vũ Đạo Quân đại biểu cho Lưu Ly Cung, không thể thất bại, hắn tất nhiên đã chuẩn bị chu toàn!"
Tông chủ Tiệt Thiên Kiếm tông lên tiếng.
Ngay khi Huyền Vũ Đạo Quân hiện thân, một số tu sĩ vốn có chút lòng tin đối với Tô Tử Mặc cũng đã dao động!
Lực lượng của hai người hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau!
Đừng nói là Phản Hư Đạo Nhân, một số Pháp Tướng Đạo Quân ở đây khi chứng kiến khí thế của Huyền Vũ Đạo Quân cũng không thể sinh ra lòng phản kháng!
Nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Đến tận khi Huyền Vũ Đạo Quân đi tới vị trí chỉ cách Tô Tử Mặc mười trượng, vẻ mặt Tô Tử Mặc vẫn lạnh nhạt, cũng không lui lại nửa bước!
Giống như bị luồng đại thế kia ép tới nhưng Tô Tử Mặc không cảm thấy một chút áp lực nào!
Sao lại có thể như thế?
"Hoang Võ, chúng ta lại gặp mặt."
Huyền Vũ Đạo Quân mỉm cười, nói: "Nói thật, ta thật không ngờ ngươi có thể còn sống sót, trưởng thành đến một bước này hôm nay!"
Bất ngờ là hai người gặp nhau lại không hề giương cung bạt kiếm như đám người tưởng tượng.
Huyền Vũ Đạo Quân nhìn Tô Tử Mặc, vẻ mặt nhẹ nhõm, trên người cũng không lộ ra chút sát ý nào, tiếp tục nói: "Lần này ta đến đây dự định cho ngươi thêm mấy sự lựa chọn."
"Nếu như, ngươi lựa chọn gia nhập Lưu Ly Cung, có thể xóa bỏ ân oán giữa ngươi với Lưu Ly Cung! Sau khi người bái nhập vào Lưu Ly Cung, nhưng tông môn khác cũng không dám tìm ngươi gây chuyện!"
Vừa mới nói xong, trong đám người bắt đầu xao động.
" Huyền Vũ Đạo Quân lại thay Lưu Ly Cung đến đây lấy lòng ?"
"Lưu Ly Cung có vẻ rất có thành ý đấy!"
"Bái nhập vào Lưu Ly Cung, có thể nói là trăm lợi mà không có một hại."
Không ít tu sĩ khe khẽ bàn luận.
Lưu Ly Cung là một trong chín đại tiên môn, chính làh địa đông đảo tu sĩ hướng tới tu hành, có ai không muốn bái nhập vào trong đó ?
Chỉ có một số tông chủ thượng môn thế gia nghe được câu này, trong lòng lại cười lạnh, nói thầm một tiếng ác độc!
Trăm năm qua, có bao nhiêu tu sĩ của Lưu Ly Cung bị Tô Tử Mặc trấn sát ?
Ngay cả phong hào đệ tử của Lưu Ly Cung cũng bị Tô Tử Mặc chém giết trong truyền đạo chi địa, loại ân oán này, làm sao có thể xóa bỏ!
Huyền Vũ Đạo Quân nói ra câu này, cũng không phải muốn Tô Tử Mặc tin tưởng.
Nhưng chỉ cần trong lòng Tô Tử Mặc có một chút dao động thì một trận chiến này, Tô Tử Mặc đã thua chắc rồi!
Chí ít, trong đám người vây xem có không ít tu sĩ động tâm.
Những tông chủ này đã sống mấy ngàn năm, có tâm kế nào mà chưa thấy qua ?
Bọn hắn thậm chí còn dám chắc chỉ cần tâm thần Tô Tử Mặc xuất hiện một gợn sóng, Huyền Vũ Đạo Quân chắc chắn sẽ bắt lấy sơ hở đó rồi thừa cơ xuất thủ!
"Huyền Vũ, ngươi không cần uổng phí tâm cơ."
Vẻ mặt Tô Tử Mặc đùa cợt, lạnh lùng nói ràng: "Hôm nay, ta ước chiến ngươi ở nơi này, chính là muốn giết ngươi! Cho dù ngươi muốn tự tuyệt, ta cũng không cho!"
Tự tuyệt cũng không cho!
Chính là muốn tự tay giết ngươi!
Nụ cười trên mặt Huyền Vũ Đạo Quân dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm dọa người, rất nhanh đã hiện đầy sát ý, lộ ra vẻ dữ tợn!
Tô Tử Mặc bước về phía Huyền Vũ Đạo Quân, mắt sáng như đuốc, chậm rãi nói: "Ta muốn dùng máu của ngươi để tế mảnh thổ địa này! Tế đại ca ta! Tế những cố nhân ở Yên quốc! Tế tất cả vong hồn vô tội của mười ba thành Yến địa từ trăm năm trước!"
Mỗi một câu nói xong, khí thế của Tô Tử Mặc sẽ tăng lên một phần!
Đến khi câu nói cuối cùng vang lên, khí thế của Tô Tử Mặc đã đạt đến đỉnh, ngang nhiên xuất thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận