Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2464: Bất bình

Phong Tử Y từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, chỉ yên tĩnh thủ ngồi bên cạnh Táng Dạ Chân Tiên, mặt không biểu tình, thậm chí ngay cả đôi mắt đều như một vũng nước đọng, không có một chút gợn sóng.
Nàng xưa nay đã như vậy.
Tô Tử Mặc và nàng quen biết nhiều năm, từng kết bạn mà đi, tiếp xúc qua một đoạn thời gian, cũng rất ít khi thấy trên mặt nàng gợn sóng tâm tình gì.
Tô Tử Mặc vốn cho rằng tính nàng trời sinh đã lạnh nhạt.
Nhưng về sau mới biết được, nàng còn nhỏ đã cửa nát nhà tan, tận mắt nhìn thấy song thân chết thảm, mới khiến tính tình đại biến, trở thành dáng vẻ như hiện tại.
"Những năm gần đây các ngươi ở đâu ?"
Tô Tử Mặc hỏi nói: "Lôi Hoàng đạt tới Động Thiên phong vương, đã từng đến Thần Tiêu tiên vực, tìm kiếm các ngươi cùng bộ hạ cũ của Tàn Dạ, nhưng kinh động Tiên Vương cường giả của Đại Tấn tiên quốc, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lui về Ma Vực."
"Những năm gần đây, ta đã từng nhờ bạn ở Viêm Dương tiên quốc cùng Tử Hiên tiên quốc tìm kiếm tung tích của các ngươi, đều không có tin tức gì."
Phong Tử Y nói: "Lần trước tạm biệt nhau, Nguyên Tá quận vương đã bắt đầu điên cuồng trả thù, vây quét tìm kiếm tất cả tu sĩ của Tàn Dạ, ta cùng sư tôn cũng không có chỗ trốn tránh, phải không ngừng đào vong."
"Trong quá trình đào vong đã lạc vào một di tích cổ xưa, hoàn toàn tách biệt với thế gian, tu hành mấy ngàn năm mới có thể chạy ra tìm đường sống."
"Ta cùng sư tôn nghe tin tức nói gia gia ở Ma Vực, nên muốn tụ tập lại bộ hạ cũ của Tàn Dạ, mang mọi người cùng nhau đi qua."
"Nhưng Nguyên Tá quận vương đã bố trí bẫy rập xong, lợi dụng bộ hạ cũ của Tàn Dạ để dụ ta cùng sư tôn lộ mặt."
"Lại là Nguyên Tá quận vương!"
Vẻ mặt Tô Tử Mặc lạnh lẽo, trong đôi mắt lóe lên sát cơ rồi biến mất, cắn răng nói: "Mấy ngàn năm qua, hắn đúng là âm hồn không tan!"
Chuyện này Tô Tử Mặc hơi suy nghĩ một chút đã hiểu rõ ý đồ của Nguyên Tá quận vương.
Năm đó Phong Tàn Thiên thoát khốn từ Tuyệt Lôi Thành ngay dưới mí mắt Nguyên Tá quận vương, Nguyên Tá quận vương khó thoát tội lỗi, cũng bởi vậy bị phế sạch thân phận quận vương Thanh Vân quận.
Nguyên Tá bây giờ mặc dù có danh là quận vương, lại không có thực quyền của quận vương, thân phận, địa vị, quyền thế, không thể sánh bằng năm đó.
Hắn muốn bắt lấy hai người Phong Tử Y, dẫn dụ Phong Tàn Thiên hiện thân, chính là muốn lấy công chuộc tội, một lần nữa ngồi trở lại vị trí quận vương Thanh Vân quận, cho nên mấy ngàn năm qua mới không hề từ bỏ.
"Sau đó thì sao ?"
Tô Tử Mặc hỏi nói.
Phong Tử Y nói: "Về sau, sư tôn mang ta giết ra vòng vây, nhưng cũng bị thương nặng, những vết thương chính là do trận chiến kia lưu lại."
Táng Dạ Chân Tiên ở một bên kịch liệt ho khan vài tiếng, thở dốc nói: "Không được rồi, già rồi.."
Chuyện sau đó, không cần phải hỏi, Tô Tử Mặc cũng có thể đại khái suy đoán ra đến.
Nguyên Tá quận vương vây quét thất bại, Đại Tấn tiên quốc mới xuất động hơn mười vị Chân Tiên Tuyệt Vô Ảnh, đuổi giết hai người Phong Tử Y, chính là vì muốn tuyệt đối không thể xảy ra sai sót nhầm lẫn.
Lấy thân phận địa vị bây giờ của Nguyên Tá quận vương, căn bản không có cách nàochỉ huy điều động những Chân Tiên này, sau lưng khẳng định là cường giả cấp bậc Tiên Vương của Đại Tấn tiên quốc.
Đôi mắt Táng Dạ Chân Tiên đục ngầu, tự giễu cười cười, cảm khái nói: "Không nghĩ tới, lão phu tung hoành nhiều năm, giết qua vô số đối thủ cường địch, cuối cùng lại ngã trong tay một đám Thiên Tiên hậu bối."
Trong ngữ khí của Táng Dạ Chân Tiên lộ ra một tia không cam lòng, một tia bi thương.
Tô Tử Mặc nhìn qua vị lão nhân tóc trắng xoá nằm ở giường trên, đã dầu hết đèn tắt, không khỏi nhớ lại thời đại thượng cổ ở Thiên Hoang đại lục, thời đại chư hoàng cùng nổi lên, ầm ầm sóng dậy!
Lão nhân trước mắt chính là một trong các chư hoàng, sáng lập ra Ẩn Sát Môn, truyền thừa vạn thế!
Lão nhân này từng sánh vai cùng Nhân Hoàng, Lôi Hoàng, Đao Hoàng, Kiếm hoàng, Phật hoàng, hắn vì Nhân tộc sinh tồn quật khởi, đại chiến cùng chín đại hung tộc, ở trên chiến trường lưu lại từng truyền thuyết, khai sáng ra một thời đại thịnh thế thuộc về Nhân tộc!
Mà bây giờ, anh hùng tới tuổi xế chiều, bị người khi nhục, lại lưu lạc đến tận đây.
Trong lòng Tô Tử Mặc nổi lên một luồng bất bình, mãi vẫn không thể bình phục!
Hắn cảm thấy nơi lồng ngực vô cùng khó chịu, không khỏi hít một hơi, đột nhiên đứng dậy, rời đi chiếc xe kéo, sắc mặt băng lãnh, ngắm nhìn về phương xa im lặng không nói.
Không bao lâu sau, trong chiếc xe ngựa bên cạnh, Mặc Khuynh đi ra, nhìn Tô Tử Mặc, nhẹ giọng nói: "Ta phải đi về, ngươi muốn đưa bọn hắn đi Ma Vực sao ?"
"Ừm..."
Tô Tử Mặc không yên lòng đáp một tiếng.
Mặc Khuynh trầm ngâm một chút, đột nhiên nói ràng: "Ngươi đi theo ta, ta cùng ngươi nói một chuyện."
Hai người nhảy xuống xe ngựa, chờ một đám ngự lâm quân của Tử Hiên tiên quốc đi xa, Mặc Khuynh mới lấy từ túi trữ vật ra một bức tranh, đưa cho Tô Tử Mặc.
Mặc Khuynh nói: "Nếu ngươi muốn mang bọn hắn đến Ma Vực, vậy giúp ta đưa bức hoạ này cho Hoang Võ."
"Được."
Tô Tử Mặc gật đầu đồng ý, chuẩn bị tiện tay thu lại.
Mặc Khuynh hỏi nói: "Ngươi không nhìn qua sao ?"
"Ta có thể nhìn sao ?"
Tô Tử Mặc ngẩn ra.
Mặc Khuynh nói: "Đương nhiên có thể, ngươi cùng hắn quen thuộc như vậy, có thể giúp ta nhìn xem vẽ như thế nào, có giống hay không."
Tô Tử Mặc nghe lời chậm rãi mở ra bức hoạ cuộn tròn kia.
Phía trên vẽ một vị nam tử mặc áo bào tím, tay áo tung bay, tóc đen tung bay, hai tay chắp sau lưng, thân hình thẳng tắp, trên mặt mang một tấm mặt nạ màu bạc.
Đôi mắt kia thần bí mà thâm thúy, lộ ra một tia lạnh lùng.
Không thể không nói, đơn thuần về hội họa thì bức họa đã hoàn mỹ miêu tả Võ Đạo bản tôn ra, sinh động như thật.
Mặc Khuynh chỉ gặp Võ Đạo bản tôn vài lần, dựa vào lấy trí nhớ mà có thể hoàn thành ra ra một bức họa tác thế này, danh xưng Họa Tiên đúng là danh bất hư truyền.
Ngay cả khí chất đặc biệt trên người Võ Đạo bản tôn đều được thể hiện ra mấy phần trên bức tranh này.
"Rất giống."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, cuộn bức hoạ lại rồi nói: "Sư tỷ có lòng."
Hắn mặc dù đã đồng ý, nhưng lại không có ý định giao bức họa này cho Võ Đạo bản tôn.
Hắn đã xem qua bức họa này, chẳng khác nào Võ Đạo bản tôn đã xem, tự nhiên không cần thiết vẽ vời thêm chuyện ra, lại đi giao cho Võ Đạo bản tôn.
Mặc Khuynh nhìn Tô Tử Mặc giống như có chút oán trách, nói: "Nói ra còn phải trách ngươi. Mấy năm trước, ta tìm ngươi rất nhiều lần, ngươi cũng tránh mà không gặp."
"Nếu ngươi có thể cùng ta nói thêm một chút chuyện liên quan tới Hoang Võ, bức họa này, còn có thể vẽ được càng tốt hơn."
"Mà bây giờ, bức họa này cũng chỉ là vật có hình, lại ít đi rất nhiều thần vận."
Tô Tử Mặc trầm mặc.
"Ta đi đây, ngươi đưa bọn hắn tới đó xong, nếu như không chuyện gì thì về thư viện a."
Mặc Khuynh nói: "Chuyện trên người ngươi có Ngọc Thanh ngọc sách đã bại lộ, ở bên ngoài có thể sẽ gặp được nguy hiểm."
"Đa tạ sư tỷ nhắc nhở."
Tô Tử Mặc hơi chắp tay.
Mặc Khuynh gật gật đầu, quay người rời đi, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Tô Tử Mặc nhìn qua phương hướng ngự lâm quân Tử Hiên tiên quốc, hít sâu một cái, thân hình khẽ động, bước nhanh đuổi theo.
Lần này, Tô Tử Mặc không đi vào xe kéo của Phong Tử Y, mà là gõ gõ xe ngựa của Vân Trúc.
"Vào đi."
Vân Trúc lên tiếng.
Tô Tử Mặc tiến vào xe ngựa, Vân Trúc thả quyển sách trong tay xuống, nhìn hắn hơi hơi cười một tiếng, chế nhạo nói: "Ta nhìn ra được rằng Mặc Khuynh muội muội vẫn luôn nhớ mãi không quên Hoang Võ đạo hữu đâu."
Tô Tử Mặc nhớ tới chuyện này, cũng cảm thấy đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận