Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3006: Hồn Đấu Chiến

"Kỳ quái."
Hầu Tử gãi đầu, nói: "Đại ca có thể tiến vào nơi này, vì sao đám Mã Hầu kia lại không tiến vào được?"
Tô Tử Mặc nhìn đám cường giả Mã Hầu thủ ở bên ngoài một cái, ánh mắt chuyển động, rơi ở trên Phụng Thiên Lệnh bên hông bọn họ, như có điều ngộ ra.
Đấu Chiến Đại Đế năm đó một đường chinh phạt, đại chiến với Phụng Thiên Giới ở trên Đường Lên Trời.
Mà bây giờ, đám Mã Hầu Vương Giả này lựa chọn quy thuận Phụng Thiên Giới, bên hông treo Phụng Thiên Lệnh, cây thần binh Đấu Chiến này sẽ tuyệt đối không cho phép loại người này tiến vào.
Đấu Chiến Đại Đế đã vẫn lạc nhiều năm, chỉ để lại cây thần binh này, cô độc đứng sừng sững ở bên trong lỗ đen trong bầu trời sao.
Nếu như Đấu Chiến Đại Đế còn sót lại một chút lực lượng nào, chỉ sợ là không cần hai người bọn Tô Tử Mặc ra tay, đã đánh chết đám Mã Hầu Vương Giả này rồi!
Về phần Tô Tử Mặc có thể đi vào nơi này, hắn phỏng đoán, rất có thể là có liên quan tới lúc Võ Đạo Bản Tôn tiếp nhận kiếp thứ mười của Chân Võ Thiên Kiếp, nhìn thấy bóng mờ của Đấu Chiến Đại Đế.
Có lẽ là vì như thế, cây thần binh Đấu Chiến này mới không bài xích hắn.
Hai người lại ở nơi này tu dưỡng một ngày, mới chuẩn bị hành động xem xét bốn phía.
Tô Tử Mặc nói: "Dựa theo lời của đám Mã Hầu bên ngoài kia nói, Đấu Chiến Đại Đế thật sự là có khả năng để truyền thừa ở nơi này, Hầu Tử, đây chính là cơ duyên của ngươi."
"Kể cả là lấy được truyền thừa của Đại Đế, cũng không có tác dụng gì."
Hầu Tử hơi hơi nhún vai, liếc mắt nhìn bọn Xích Hải Hầu Vương ở bên ngoài, nói: "Bọn họ thủ ở bên ngoài, chúng ta sẽ vĩnh viễn không ra được."
"Thiên địa nguyên khí ở nơi này bị ngăn cách, cứ ở trong này, hai ta đều không có cách nào đạp vào Động Thiên Cảnh, tuổi thọ hao tổn không lại đám Vương Giả kia."
"Không có việc gì."
Tô Tử Mặc vỗ vỗ lên bả vai Hầu Tử, cười nói: "Nếu đám người này muốn một mực thủ ở bên ngoài, bọn họ đều sẽ phải chết ở đây."
"A?"
Hầu Tử nháy mắt mấy cái, không hiểu sao Tô Tử Mặc lại chắc chắn như vậy.
Tô Tử Mặc kể sơ qua tình huống của Võ Đạo Bản Tôn với Hầu Tử một lần.
Bây giờ xác thực là hắn đã mất liên lạc với Võ Đạo Bản Tôn.
Nhưng hắn rõ ràng, Võ Đạo Bản Tôn đang bế quan ở trong Địa Ngục.
Bguy cơ ở Đại Hoang còn chưa được giải trừ, không có gì ngoài ý muốn, có khả năng là hai ba trăm năm nữa, Võ Đạo Bản Tôn sẽ từ Địa Ngục Giới trở về Đại Hoang, hai đại chân thân sẽ lại một lần nữa xây dựng lại cảm ứng.
Nếu như Võ Đạo Bản Tôn có thể chạy đến, đám Mã Hầu Vương Giả này sẽ không đi nổi nữa.
Đương nhiên, việc này cũng có một tiền đề.
Võ Đạo Bản Tôn có thể giúp Điệp Nguyệt vượt qua lần kiếp nạn tới ở Đại Hoang!
...
Tô Tử Mặc và Hầu Tử dò xét bốn phía một phen, không nhìn thấy bất cứ đường ra nào, nơi này giống như là một căn phòng trống trải.
"Vách tường bên này có chút kỳ quái."
Tô Tử Mặc đứng ở trước một bức tường, duỗi bàn tay ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt tường đá lạnh như băng.
Trên mặt tường đá này có thật rất nhiều chỗ hơi hơi lồi lên, góc cạnh rõ ràng, chỉ là phía trên bị một tầng bụi đất rất dày bao trùm, nhìn không rõ ràng.
Tô Tử Mặc vung ống tay áo, tỏa ra một luồng chân nguyên, đánh tan bụi đất ở trên vách tường này, chăm chú nhìn lại.
"A?"
Tô Tử Mặc nhìn mặt tường đá này, khẽ a một tiếng.
Trên mặt tường đá này có điêu khắc một bức phù điêu to lớn, một con viên hầu cao trọn vẹn mười trượng, thân hình khôi ngô, hai cánh tay cực dài, tay nắm một cây trường côn màu đen kịt, hai mắt nhắm nghiền, ngẩng đầu mà đứng!
Bức phù điêu trên mặt tường đá này, điêu khắc sinh động như thật, có thể nói là tay nghề cực cao, ngay cả lông tóc trên người viên hầu này đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cực kỳ tinh tế tỉ mỉ.
Hình dạng của con viên hầu này, nhìn có chút quen mắt.
Phía dưới bức phù điêu, còn viết bốn chữ lớn.
"Đấu Chiến Chi Hồn."
Hầu Tử khẽ lẩm bẩm một tiếng, dường như là nghĩ đến chuyện gì đó, bên trong con ngươi hiện ra vẻ mừng như điên, đang định mở miệng nói chuyện.
Con viên hầu trong phù điêu trên tường ở trước mặt, đột nhiên trợn to hai mắt, bên trong lóe ra ánh sáng đỏ tươi như máu, mở cái miệng to như chậu máu ra, hướng về phía Tô Tử Mặc và Hầu Tử bùng nổ ra một tiếng gầm gừ long trời lở đất!
Rống!
Bức phù điêu này vốn cực kỳ to lớn, bây giờ lại giống như là đột nhiên tỉnh lại, sống lại, bên trong tiếng gầm gừ, tỏa ra một luồng chiến ý không thể ngăn cản, cuộn trào mãnh liệt lao tới!
Dưới tình huống không có phòng bị, tâm thần của Tô Tử Mặc bị chấn động mạnh, vô ý thức lùi lại một bước.
Hai mắt của hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt màu màu ở trên bức phù điêu.
Trong lúc hoảng hốt, giống như là Tô Tử Mặc đã tiến vào một không gian khác, Hầu Tử cũng đã biến mất không thấy đâu nữa, ở trước mặt hắn chỉ có một Huyết Viên trẻ tuổi đang đứng thẳng.
Huyết Viên này giống hệt như hình dạng ở trong bức phù điêu kia, ở sau lưng Huyết Viên này, còn có một bóng Huyết Viên cao mười trượng đứng sừng sững!
Cuối cùng thì Tô Tử Mặc đã nhớ ra, chính mình đã gặp Huyết Viên này ở nơi nào.
Lúc Chân Võ Thiên Kiếp thứ mười xuất hiện, từng hiển hóa ra một Lão Viên trên người toàn lông trắng.
Nếu như Lão Viên kia trẻ lại, thì hình dạng hẳn chính là Huyết Viên ở trước mặt!
Huyết Viên trước mặt này, là Đấu Chiến Đại Đế lúc còn trẻ!
"Tiền bối..."
"Đến chiến!"
Tô Tử Mặc vừa mới mở miệng, đã bị Đấu Chiến Đại Đế hét lớn một tiếng cắt ngang.
Còn không chờ hắn kịp phản ứng lại, Đấu Chiến Đại Đế đã vung trường côn lên, phát động thế công mãnh liệt với hắn.
Cảnh giới của Huyết Viên này, giống như hắn.
Chỉ là, có bóng hình cao mười trượng phía sau giúp đỡ, chiến lực của Đấu Chiến Đại Đế, tăng lên trọn vẹn gấp đôi!
Thế công của Đấu Chiến Đại Đế quá mức hung hãn mãnh liệt, Tô Tử Mặc chỉ có thể bị ép phải ứng chiến.
Lúc đầu, hắn còn có thể thoải mái.
Nhưng trước mặt suy cho cùng thì chính là Đấu Chiến Đại Đế, cho dù là lúc tuổi còn trẻ, thiên phú chiến đấu vẫn cực kỳ kinh khủng!
Tô Tử Mặc vẫn giữ lại chút sức, rất nhanh đã rơi vào vào thế yếu, bị thế công của Đấu Chiến Đại Đế triệt để áp chế lại, không ngừng lùi lại!
Đại chiến rất lâu, Tô Tử Mặc vẫn một mực bị động phòng ngự.
Mà Đấu Chiến Đại Đế phía đối diện, dường như là không biết mệt mỏi, càng đánh càng hăng!
Tô Tử Mặc đã nhiều lần lui nhường, Đấu Chiến Đại Đế lại vẫn hùng hổ dọa người, dường như muốn đánh chết hắn tại chỗ.
Mặc dù hắn có kính ý đối với Đấu Chiến Đại Đế, nhưng cũng dần dần bị đánh cho nổi giận.
"Hừ!"
Tô Tử Mặc trực tiếp bộc phát Vô Thượng Thần Thông Bốn Đầu Tám Tay, tay cầm rất nhiều thần binh linh bảo như Thanh Bình Kiếm, Thái Ất Phất Trần, Tam Bảo Ngọc Như Ý, Đài Sen Tạo Hóa, mạnh mẽ phản công!
Mặc dù Đấu Chiến Đại Đế vô cùng dũng mãnh phi thường, nhưng cũng không chống lại được Tô Tử Mặc ở trạng thái Bốn Đầu Tám Tay, không bao lâu sau, đã bị Tô Tử Mặc đánh trọng thương.
"Ngươi thắng rồi."
Đấu Chiến Đại Đế nói một câu.
Ngay sau đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất không thấy đâu nữa.
Tô Tử Mặc vẫn đứng tại chỗ, giống như là chưa hề di động.
Tình cảnh vừa nãy, giống như chỉ là ảo giác của hắn.
Hầu Tử đang đứng ở bên cạnh hắn không xa, toàn thân căng cứng, mồ hôi đầm đìa, lông mày nhíu chặt, dường như là đã rơi vào một loại trạng thái đặc thù nào đó.
Tô Tử Mặc hơi cân nhắc một chút, cũng không tùy tiện tiến lên quấy rầy, chỉ nhìn bức phù điêu ở trên tường đá kia, như có điều suy nghĩ.
Không bao lâu sau.
Hầu Tử đột nhiên quát to một tiếng, đã tỉnh táo lại, thở hào hển từng ngụm.
"Ngươi vừa mới tiến vào trong một không gian đặc thù, nhìn thấy một Huyết Viên có chiến lực cực mạnh đúng không?"
Tô Tử Mặc miêu tả lại tình hình mà mình mới gặp phải với Hầu Tử một lần.
Trải nghiệm của Hầu Tử gần như là giống hệt hắn, chỉ là, Hầu Tử gặp được Đấu Chiến Đại Đế, cảnh giới giống như Hầu Tử.
"Đại ca, đây chính là truyền thừa của Đấu Chiến Đại Đế!"
Hầu Tử hơi hơi nắm nắm đấm lại, giống như là đã hiểu ra, nói: "Thì ra bí điển cấm kỵ


Đấu Chiến Đồ Lục


của Đấu Chiến Đại Đế, cũng không phải là bức hoạ gì cả, mà là một bức phù điêu!"
Lời vừa dứt, bức tường đá trước mặt hai người kia, hiện ra từng vết rách, phù điêu cũng ầm vang sụp đổ theo tường đá.
Bụi mù lắng xuống.
Vượt qua mảnh phế tích này, hai người nhìn thấy bức phù điêu ở trên mặt tường đá thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận