Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2608: Xé bảng

Khi cảm xúc của quần tu bị tiếng đàn của Mộng Dao dần dần kéo theo thì một tiếng đàn uyển chuyển du dương vang lên.
Cầm Tiên, Cầm Ma cuối cùng đã quyết đấu!
Tiếng đàn của Thu Tư Lạc hoàn toàn không giống tiếng đàn của Mộng Dao.
Tiếng đàn của Mộng Dao đằng đằng sát khí, hùng hổ dọa người.
Còn tiếng đàn của Thu Tư Lạc không có bất kỳ phong mang gì, chỉ ẩn chứa một một đoạn hồi ức.
Giống như nắng ấm ngày đông chiếu xuống lòng người.
So về cầm kỹ thì Mộng Dao đúng là thắng được Thu Tư Lạc.
Nhưng chính bởi vì Mộng Dao quá chú trọng vào cầm kỹ nghiêm cẩn tinh diệu, nên nhiễm phải một tia tượng khí, thiếu đi một chút thành kính đối với cầm đạo.
Mộng Dao đàn quá chú trọng đến hiệu quả và lợi ích.
Nàng luyện đàn vì danh lợi, vì địa vị, vì kết giao nhân mạch.
Mà Thu Tư Lạc luyện đàn chỉ bởi vì ưa thích.
Dùng đàn luyện đạo, dùng âm để lay động lòng người.
Tiếng đàn của Mộng Dao chỉ là âm luật lạnh như băng.
Mà trong cầm khúc của Thu Tư Lạc lại ẩn chứa tình cảm của nàng.
Cuối cùng, chân chính có thể xúc động lòng người vẫn là tình cảm sâu kín bên trong tiếng đàn!
Dưới Kiến Mộc thần thụ.
Quần tiên chúng tăng không tự chủ đắm chìm trong cầm khúc của Thu Tư Lạc, trong lúc nhất thời đã quên đi mình đang ở chỗ nào, không tự chủ mà nhớ lại quá khứ, vẻ mặt khác nhau.
Trong đầu Mặc Khuynh hiện ra từng bức họa.
Ở bên trong A Tỳ Địa Ngục, nàng nhận đủ ủy khuất, bị người ta bắt nạt sỉ nhục, nhưng mà có một vị nam tử đeo mặt nạ màu bạc mặc áo bào tím đột nhiên hiện thân, nói mấy câu với nàng.
"Thế gian có người nhạo báng ngươi, khinh ngươi, nhục ngươi, cười ngươi, coi thường ngươi, sỉ nhục ngươi, ác ngươi, ngươi không cần nhường nhịn, cũng không cần giải thích, giết bọn hắn là được."
Nhớ lại những lời này, trên mặt Mặc Khuynh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Vân Trúc nhớ lại ban đầu ở A Tỳ Địa Ngục, một vị thư sinh mặt mày thanh tú, cõng nàng đào mệnh.
Giữa hai người chỉ cách mấy tầng quần áo, trong khi chạy vội khó tránh khỏi có chút ma sát va chạm.
Vân Trúc hơi cúi đầu, hai má dần đỏ bừng.
Ánh mắt Thích Vô Niệm phức tạp, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên cũng không biết nhớ lại cái gì, thần sắc u ám, cánh tay hơi hơi run rẩy.
Các vị Chân Tiên La Hán bị tiếng đàn của Thu Tư Lạc dẫn dắt, tự mình sa vào hồi ức, nhớ lại từng bức họa khó quên nhất trong đời mình.
Có người nước mắt rơi đầy mặt, cũng có người vui như mở cờ trong bụng.
Có người tinh thần chán nản, cũng có người như gió xuân mát rượi.
Có người cúi đầu ỉu xìu, cũng có người tinh thần phấn chấn.
Hoặc buồn hoặc vui, hoặc buồn bã hoặc oán than, hoặc giận hoặc phẫn...
Thất tình lục dục đều ở trong đó.
Tiếng đàn của Mộng Dao vẫn còn vang lên, nhưng dường như đám người đã không nghe được.
Ngay cả chính Mộng Dao cũng sa vào một loại hồi ức nào đó, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt ưu thương, khoé mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Lạch cạch!
Giọt nước mắt này rơi xuống cổ cầm.
m thanh này nhìn giống như yếu ớt, nhưng lại khiến Mộng Dao giật mình.
Ngón tay của nàng không khống chế nổi lực lượng, băng một tiếng, một sợi đàn đã đứt gãy!
Đầu ngón tay của nàng đều bị cắt đứt, chảy ra một tia máu.
m thanh này cũng làm cho quần tiên chúng tăng tỉnh táo lại.
Đến lúc này, chúng người mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Khi nãy trong lúc bọn hắn không có phòng bị, vậy mà lại hoàn toàn sa vào cầm khúc của Thu Tư Lạc, bị cầm khúc kia khơi gợi cảm xúc!
Mộng Dao là đối thủ cũng không có thể may mắn thoát khỏi!
Trận so đàn này, thắng bại đã phân!
"Ta... Ta lại bại rồi ?"
Mộng Dao khó có thể tin lẩm bẩm, trong lúc nhất thời vẫn không thể chấp nhận hiện thực trước mắt.
Hôm nay thất bại một lần đã đả kích quá lớn.
Chuyện này mang ý nghĩa là từ nay về sau, nàng không xứng với danh hiệu Cầm Tiên này!
Tất cả những vinh quang mà nàng từng có được đều tan thành mây khói.
Một Chân Tiên đỉnh phong như nàng, lại thua một Thiên Tiên ngũ giai, việc này trong vòng vài ngày sẽ truyền khắp Thiên Giới.
Đến lúc đó, nàng chính là chuyện cười cho cả Cửu Tiêu tiên vực.
Võ Đạo bản tôn làm thế này chính là muốn đánh bại Mộng Dao ở lĩnh vực mà nàng am hiểu nhất.
Việc này chính là đả kích mang tính phá hủy đối với đạo tâm của Mộng Dao.
Chuyện này còn lợi hại hơn so với trực tiếp trấn áp chính diện nàng khi chiến đấu.
Mộng Dao mất hồn lạc phách ngồi nguyên tại chỗ, một sợi dây cổ cầm rơi ở bên người, ánh mắt mờ mịt.
Võ Đạo bản tôn vỗ vỗ Thiên Lang, ra hiệu hắn chở Thu Tư Lạc quay về Ma Vực bên kia trước.
Thiên Lang đoán được có lẽ Võ Đạo bản tôn sắp có hành động lớn, chỉ sợ liên luỵ đến chính mình, ước gì được nhanh chóng rời khỏi, vội vàng chạy đến bên thân Thu Tư Lạc.
Quân Du nhìn qua Võ Đạo bản tôn, bên trong con ngươi tỏa ra chiến ý cường đại, lấy xuống bàn cờ Tinh La sau lưng, trầm giọng nói: "Ma Vực Hoang Võ, ta kính ngươi can đảm hơn người, đối mặt với thiên kiêu trên Chân Tiên bảng, La Hán bảng hai vực mà còn dám vượt qua vực sâu Tiên Ma mà tới."
"Hiện tại, ta cũng cho ngươi một cơ hội, chúng ta đánh một công bằng!"
" Chân Tiên bảng, La Hán bảng của Hai vực?"
Võ Đạo bản tôn hơi ngẩng đầu, nhìn qua hai bảng danh sách treo cao trên Kiến Mộc thần thụ tỏa ra tia sáng vạn trượng, nhàn nhạt nói: "Hai tấm bảng danh sách kia, ở trong mắt ta, chẳng qua chỉ là chuyện cười."
Lời còn chưa dứt, cũng không thấy Võ Đạo bản tôn có động tác như thế nào, chỉ hơi nhấc tay.
Xoẹt xẹt!
Sau một tiếng vang chói tai, Chân Tiên bảng và La Hán bảng treo trên Kiến Mộc thần thụ lại bị một cỗ ngoại lực cường đại trực tiếp xé thành hai nửa!
Hai tấm tàn bảng chậm rãi bay xuống, từng danh hiệu Chân Tiên tán ra tia sáng, đang dần dần ảm đạm xuống!
"Chuyện này..."
Quần tu tức giận!
Hành động đã không tính là khiêu khích nữa, quả thực chính đang hung hăng tát vào mặt của bọn hắn!
Ở trước mặt bọn hắn, xé nát Chân Tiên bảng và La Hán bảng!
Hai bảng ở trong mắt Hoang Võ, cũng chỉ là một chuyện cười ?
Câu nói này, rõ ràng chính là không thèm để ý gì tới thiên kiêu của hai vực!
"Ma đầu phách lối!"
"Thật là cuồng vọng đến cực điểm!"
"Hoang Võ, mạng mấy ngàn vị Chân Tiên của Ngọc Tiêu tiên vực ta, ngươi phải dùng máu trả lại!"
Quần tiên chúng tăng dâng lên nhiệt huyết, dù sợ hãi hung danh của Hoang Võ, lúc này cũng không đoái hoài tới gì nữa, không ít người nhao nhao đứng ra.
Một lần này, Nguyệt Hoa Kiếm Tiên lại phi thường thông minh, không nói một câu.
Hắn mơ hồ dự cảm được chuyện gì đó.
Hoang Võ ở Ma Vực kia từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn một lần nào.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy được hãi hùng khiếp vía, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ có đại nạn ập xuống!
Nếu không ngại mặt mũi, hắn hận không thể lập tức rời khỏi nơi này!
Võ Đạo bản tôn không tìm được cớ nhằm vào Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, cũng không vội vã.
Hôm nay hắn đến đây, không chỉ vì hai người Mộng Dao, Nguyệt Hoa Kiếm Tiên.
"Hoang Võ."
Đúng lúc này, Thích Vô Niệm mở miệng, chậm rãi hỏi: "Theo ta được biết, hiện nay Trấn Ngục đỉnh ở trong tay ngươi?"
"Phải thì như thế nào ?"
Võ Đạo bản tôn nhìn cũng không thèm liếc nhìn Thích Vô Niệm, hỏi lại một câu.
Thích Vô Niệm lấy từ túi trữ vật ra một chuôi thiền trượng, trầm giọng nói: "Trấn Ngục đỉnh chính là thánh vật của Phật môn ta, không thể truyền ra ngoài, nếu là ngươi không chịu trả lại Trấn Ngục đỉnh, vậy đừng trách chúng tăng Phật môn ta, đồng tâm hiệp lực trấn áp ngươi!"
"Không sai!"
Vân Mộ Bạch cũng lớn tiếng nói: "Đối phó với ma đầu ở Ma Vực, cần gì phải chú trọng đơn đả độc đấu, mọi người cùng liên thủ tấn công, tru sát ma đầu này mới là chính đạo!"
Vẻ mặt Võ Đạo bản tôn không chút thay đổi.
Trước mặt quần tiên chúng tăng, đơn giản là muốn ra tay vây đánh hắn, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại muốn tìm ra một lý do đường hoàng.
Như thế cũng đings dịp, hắn muốn đối phó với Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, cũng không cần lý do gì, thừa dịp loạn giết là được rồi!
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận