Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2692: Thí Sư Chú

Bên trên ngôi sao tàn lụi.
Ngôi sao cổ xưa này là một vùng hoang vu tĩnh mịch, không có một chút sự sống, khoảng cách với Thiên Giới cực xa, đã vượt qua phạm vi cương vực của Thiên Giới.
Tô Tử Mặc đứng ở trên ngôi sao tàn lụi, nhìn về phương hướng Thiên Giới, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng tối hoàn toàn mông lung mơ hồ.
Nguyên Thủy Chi Thân bị hủy, hắn ngay lập tức đã cảm ứng được.
Vì để tìm ra người bố cục sau lưng, Tô Tử Mặc thậm chí còn vứt bỏ cả Ngọc Thanh Ngọc Sách.
Mặc dù tổn thất không nhỏ, nhưng cũng may là có thể giữ lại Thanh Liên Chân Thân, ở bên trong bàn cờ vốn hẳn phải thua, chạy ra tìm được đường sống!
Có tất cả sáu đại cường giả Tiên Vương, đều là tồn tại hùng bá một phương.
Nếu không phải là hắn ở chỗ Linh Lung Tiên Vương, lấy được bản dịch của « m Dương Phù Kinh », có cảm ngộ rõ ràng, mượn nhờ Ngọc Thanh Ngọc Sách, hắn tuyệt đối là không trốn ra được!
Xem như là Lâm Chiến, Linh Lung Tiên Vương, đều không che chở cho hắn được!
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Tử Mặc cảm thấy một trận hoảng sợ.
Trên thực tế, toàn bộ quá trình, là Linh Lung Tiên Vương và hắn, đang đánh cờ với sáu đại Tiên Vương bọn Tông chủ của Thư Viện!
Hắn có thể thắng được ở bên trong trận đánh cờ này, cũng có công lao của Linh Lung Tiên Vương.
Mặc dù đã tạm thời thoát khỏi nguy cơ, nhưng trong lòng Tô Tử Mặc, vẫn còn một chút chuyện không hiểu.
Tất cả sự việc, ở trên một ít chi tiết, dường như là vẫn còn bao phủ một tầng sương mù dày đặc.
Theo lý mà nói, bí mật của Thanh Liên Chân Thân, người biết rõ càng ít càng tốt.
Lúc hắn phi thăng, vì sao Tông chủ của Thư Viện lại phái Bát trưởng lão của Thư Viện đi theo Vân U Vương chạy đến?
Tông chủ của Thư Viện có thể tuyệt đối tín nhiệm Bát trưởng lão của Thư Viện?
Nếu như nói, Viêm Dương Tiên Vương, Thanh Dương Tiên Vương thấy rõ Thanh Liên Chân Thân của hắn, là do chính hắn lộ ra sơ hở.
Nhưng Tấn Vương biết được việc này, lại báo cho Tông chủ của Thư Viện.
Lúc trước Tấn Vương tới hỏi tội, dùng trí tuệ của Tông chủ của Thư Viện, cứ đơn giản như vậy nói ra việc này, thêm một người chia cắt Thanh Liên Chân Thân?
Còn có, sau khi hắn chém giết Quận vương Nguyên Tá, thiêu huỷ Tuyệt Lôi Thành, vì sao Tông chủ của Thư Viện lại chủ động triệu kiến, nói rõ chuyện liên quan tới Thanh Liên Chân Thân?
Cử động này không khỏi cũng có chút hơi đánh rắn động cỏ.
Tông chủ của Thư Viện hẳn là biết chuyện hắn quen biết Linh Lung Tiên Vương, nhưng lại chưa bao giờ ngăn cản hắn gặp Linh Lung Tiên Vương, chẳng lẽ là Tông chủ của Thư Viện chưa bao giờ từng nghĩ, hắn sẽ hợp lực với Linh Lung Tiên Vương?
Hay là nói...
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng đáng sợ!
Ánh mắt của hắn lập loè, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Một lát sau, Tô Tử Mặc đột nhiên từ bên trong túi trữ vật lấy ra giới đồ của thượng giới, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Ngươi dự định đi đâu đây?"
Ngay lúc này, nơi không xa có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tô Tử Mặc không cần quay đầu lại nhìn, đã biết rõ người đến là ai!
Hư không nứt ra, một bóng người từ bên trong dạo bước đi ra, thong dong tự tin.
Ánh mắt của người tới sâu xa, trán cao rộng, mang trên mặt nụ cười thản nhiên, ung dung nhìn Tô Tử Mặc.
Tông chủ của Thư Viện!
"Ngươi động tay chân ở trên người ta?"
Tô Tử Mặc chậm rãi quay người, nhìn Tông chủ của Thư Viện ở nơi không xa, híp mắt hỏi.
Hắn có lĩnh ngộ ở trong « m Dương Phù Kinh », theo lẽ thường, đã có khả năng che đậy thiên cơ, Tông chủ của Thư Viện không có cách nào suy tính vị trí của hắn.
Càng huống chi, còn có Linh Lung Tiên Vương thay hắn xóa đi tất cả dấu vết.
Tông chủ của Thư Viện có thể ngay lập tức, chính xác tìm tới nơi này như vậy, chỉ có một loại khả năng!
Chính là Tông chủ của Thư Viện động tay động chân ở trên người hắn!
Tông chủ của Thư Viện cười cười, nói: "Có thể ngay lập tức nghĩ ra, cũng tính là một người thông minh."
Tô Tử Mặc thả thần thức ra, tỉ mỉ kiểm tra một lần ở trên người mình, nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ chút dấu vết nào.
"Thủ đoạn ghê gớm!"
Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm vào Tông chủ của Thư Viện, giọng nói lạnh như băng.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc cảm nhận được trong nguyên thần truyền đến một trận đau nhói, ý thức đều hơi hoảng hốt theo, kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt biến hóa!
"Ha ha."
Tông chủ của Thư Viện khẽ cười một tiếng, hơi lắc đầu, nói: "Đồ nhi ngoan của ta, ngươi không nên động sát cơ với vi sư, đây chính là tội thí sư nha."
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, lại một lần nữa xem xét ở trong cơ thể mình, nhìn vào trong thức hải của mình, từng sợi tơ màu xanh đen đang quấn quanh ở trên nguyên thần Thanh Liên của mình.
Cho dù Đài Sen Tạo Hóa tuôn ra vạn tia sáng, vẫn không có cách nào loại bỏ những sợi tơ màu xanh đen này.
Loại lực lượng này, hắn quá quen thuộc rồi!
"Nguyền rủa?"
Sắc mặt của Tô Tử Mặc khó coi.
Nguyên thần của hắn, bị người nguyền rủa, hắn lại không mảy may phát hiện ra!
Loại lực lượng nguyền rủa này, ngay cả Tạo Hóa Thanh Liên cấp mười hai đều không thể thanh trừ, tuyệt đối là chú pháp thượng thừa nhất!
"Ngươi vậy mà biết loại thuật pháp nguyền rủa thượng thừa này?"
Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm vào Tông chủ của Thư Viện, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là người trong Vu tộc?"
Tô Tử Mặc vừa hỏi thăm Tông chủ của Thư Viện để kéo dài thời gian, vừa âm thầm thi triển đạo pháp.
Bên trong thức hải của hắn, nguyên thần Thanh Liên không ngừng ngâm tụng « Bàn Nhược Niết Bàn Kinh », muốn mượn nhờ lực lượng luyện thần của bộ bí điển cấm kỵ này, để thoát khỏi sự dây dưa của loại nguyền rủa này.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Tử Mặc, Tông chủ của Thư Viện chỉ cười cười, không trả lời lại, hai đầu lông mày chỉ hiện lên một tia khinh thường.
"Không cần uổng phí sức lực."
Dường như là Tông chủ của Thư Viện đã nhìn ra ý đồ của Tô Tử Mặc, hờ hững nói: "Đừng nói là ngươi, xem như là Tiên Vương, Đế Quân bị ta trồng xuống Thí Sư Chú, cũng không có cách nào tránh thoát."
Thí Sư Chú!
Tâm thần Tô Tử Mặc chấn động.
Lực lượng đạo pháp tích chứa bên trong Thí Sư Chú, chính là không thể phản kháng.
Một khi sinh ra sát tâm đối với sư tôn của chính mình, Thí Sư Chú sẽ thức tỉnh!
Muốn trồng xuống Thí Sư Chú, cũng không phải là chuyện dễ.
Tiền đề quan trọng nhất, hai bên nhất định phải là quan hệ thầy trò.
Tông chủ của Thư Viện lạnh nhạt nói: "Con đường này là do chính ngươi chọn, bị ta trồng xuống Thí Sư Chú, nếu như ngươi chịu nghe lệnh của ta, loại nguyền rủa này cũng sẽ không bị phát động."
"Chỉ đáng tiếc, ngươi ngỗ nghịch phạm thượng, còn có ý nghĩ muốn thí sư."
Tô Tử Mặc lạnh lùng nói: "Ngươi muốn giết ta, giữa ngươi và ta, đã không phải là thầy trò nữa!"
Tông chủ của Thư Viện cười nhạt một tiếng, nói: "Một ngày làm sư phụ, cả đời là cha, đây cũng là đạo pháp gông xiềng của Thí Sư Chú, ngươi không thoát khỏi được đâu!"
Nhìn Tông chủ của Thư Viện ung dung tự tin như thế, sát cơ trong lòng Tô Tử Mặc dâng lên mạnh mẽ.
Nhưng sát cơ của hắn càng nặng, lực lượng Thí Sư Chú, lại càng hung mãnh!
Bên trên nguyên thần Thanh Liên, sợi tơ màu xanh đen càng ngày càng nhiều, đang không ngừng quấn lên.
Tô Tử Mặc cảm thấy trong đầu mình, truyền đến từng trận đau nhức, cả người đều không thể khống chế khẽ run rẩy.
"Ngươi trồng xuống nguyền rủa vào lúc nào?"
Tô Tử Mặc cố nhịn cơn đau nhức kịch liệt, cắn răng hỏi.
"Không nghĩ ra à?"
Tông chủ của Thư Viện hỏi ngược lại một câu.
Tô Tử Mặc kỹ lưỡng nhớ lại, toàn bộ quá trình từ lúc bái vào Càn Khôn Thư Viện đến bây giờ.
Số lần hắn gặp mặt Tông chủ của Thư Viện cũng không nhiều, đơn độc gặp mặt, cũng chỉ có một lần ở bên trong Càn Khôn Cung kia.
Nhưng lần đó, Tô Tử Mặc đã có phòng bị, hẳn là Tông chủ của Thư Viện không có cơ hội ra tay.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc nghĩ đến lúc hắn ngưng tụ ra bậc thứ mười của Bậc Thang Đạo Tâm, bị Tông chủ của Thư Viện thu làm đệ tử ký danh, trong lòng hơi động.
Lúc đó, các trưởng lão đều có mặt, còn có rất nhiều đệ tử của Thư Viện, Tông chủ của Thư Viện không có khả năng ra tay ở trong tình huống bị vạn chúng nhìn chăm chú như thế.
Nhưng, Tông chủ của Thư Viện có cho hắn một món quà bái sư!
"Tấm ngọc bài truyền tống kia!"
Tô Tử Mặc chậm rãi nói.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận