Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3321: Cuộc chiến giữa các thánh nhân

Thôn xóm xung quanh Huyền Tẫn Sơn, ngư dân vốn đang thả câu giống như là có cảm giác, mở hai mắt ra, hướng về bên này nhìn thoáng qua, hiểu ý cười một tiếng.
Tiều phu đốn củi bên kia cũng nghỉ ngơi một hơi, quay người nhìn sang.
Nhìn thấy hai người đang ôm nhau ở dưới cây đào, tiều phu nhếch miệng cười một tiếng, lại tiếp tục vung búa, tiếp tục đốn củi.
Nông phu vốn đang trồng trọt ngừng cuốc trong tay, đứng dậy nhìn về phía bên này, bên trên gương mặt hơi có vẻ khô héo, cũng lộ ra một nụ cười thật thà.
Trước một căn nhà tranh dưới chân núi, một vị lão nhân mặc áo bào màu trắng rộng lớn, nửa nằm ở trên một chiếc ghế xích đu, lật một cuốn sách nát đang che mặt ra, râu ria hoa râm bị mấy đứa trẻ bên cạnh vò tới vò lui.
Những đứa trẻ này xoắn lấy râu ria của lão nhân, phát ra từng tràng tiếng cười hi hi ha ha, chơi đến quên cả trời đất, lão nhân cũng không giận.
Có đứa nhỏ giẫm lên ghế đu, níu lấy sợi râu của lão nhân, vụng về bò lên ngực lão nhân, đứng ở phía trên.
Đứa nhỏ này mắt sắc, nhìn thấy một nam một nữ ở dưới cây đào nơi xa, không khỏi trừng to hai mắt, hỏi: "Sơn Trưởng gia gia, người đang ôm Điệp tỷ tỷ kia là ai thế?"
Lão nhân mặc áo bào trắng này động cũng không động, cũng không xốc trang sách rách nát trên mặt lên, trong miệng lại nói: "Người kia là đạo lữ của Điệp tỷ tỷ của các ngươi, cũng là đại anh hùng của Nhân tộc."
"A?"
Nghe đến đó, đông đảo đứa nhỏ nổi lên hào hứng, đồng loạt tranh nhau bò lên trên người lão nhân, miệng gào lên: "Sơn Trưởng gia gia, nhanh kể chuyện xưa cho chúng ta nghe đi, chúng ta muốn nghe chuyện về đại anh hùng này!"
"Ha ha."
Lão nhân mặc áo bào màu trắng cười một tiếng, nói: "Ta phải ngủ trưa, sau này sẽ có người kể cho các ngươi nghe."
"Ai kể cho chúng ta?"
"Sơn Trưởng gia gia lừa gạt người!"
Một đám trẻ con líu ríu ầm ĩ.
Lão nhân mặc áo bào màu trắng nói: "Về sau nếu như các ngươi ở cửa thôn nhìn thấy một đạo sĩ mặt trắng không râu, thân thể hơi mập đi qua, níu lại hắn là được rồi."
"A? Vậy phải chờ tới lúc nào?"
Đông đảo đứa trẻ không buông tha truy hỏi.
"Sắp rồi . ."
Lão nhân mặc áo bào màu trắng vừa mới nói xong, ngay sau đó, đã truyền ra một tràng tiếng ngáy rất nhỏ.
Đám trẻ con vừa rồi vẫn còn đang ầm ĩ, thấy lão nhân mặc áo bào màu trắng chìm vào giấc ngủ, từng đứa vội vàng im lặng, rón rén bò xuống dưới, ai đi đường nấy.
. . .
Trôi qua thật lâu.
Đôi nam nữ bên dưới cây đào mới lưu luyến không rời tách ra, nhưng bàn tay lại vẫn nắm tay của đối phương.
Hai người sóng vai ngồi ở trên ghế dài bên dưới cây đào, kể cho nhau nghe tình hình của hai bên.
Tô Tử Mặc cũng chỉ có lúc ở cùng với Điệp Nguyệt, mới có thể triệt để trầm tĩnh lại, không để ý tới hỗn loạn ở bên ngoài.
Giống như là ở trong đất trời, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mà Tô Tử Mặc cũng có thể cảm nhận được, sau khi Điệp Nguyệt trùng sinh, giống như là cũng đã thay đổi một chút.
Trong lời nói, thần thái, thiếu đi mấy phần lạnh lùng cự người ngàn dặm, nhiều hơn một tia ngượng ngùng của thiếu nữ, lộ ra vẻ càng động lòng người hơn.
Lần này Điệp Nguyệt chuyển thế trùng sinh, đã không còn là Hồ Điệp tộc nữa, mà là Nhân tộc.
Nhưng ở bên cạnh nàng, vẫn có rất nhiều hồ điệp quay xung quanh.
Tô Tử Mặc hỏi: "Sau khi ngươi trùng sinh, ở ngay Huyền Tẫn Sơn à?"
Điệp Nguyệt lắc đầu, nói: "Ta trùng sinh ở cương vực phía Tây Bắc của Đại Thiên Thế Giới, bên kia chiến loạn thường xuyên, may mắn là được đông đảo hồ điệp chiếu cố, ta mới tránh khỏi bị chiến hỏa tác động đến, dần dần lớn lên."
"Lúc ta mười tuổi, một vị nữ tử mặc áo trắng tới tìm ta, đưa ta đến nơi này."
"Nữ tử mặc áo trắng?"
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Điệp Nguyệt nói: "Trước đó nàng không nói rõ thân phận của mình, bây giờ ta khôi phục trí nhớ kiếp trước mới biết được, nàng chính là Tà Đế, cũng là Tà Chủ trên Đại Thiên Thế Giới bây giờ."
"Năm đó dáng vẻ của Tà Chủ ở trên Trung Thiên Thế Giới chỉ là một tiểu nữ hài, chủ yếu là bởi vì trên người có tổn thương, cảnh giới bị áp chế, không khôi phục lại đỉnh phong."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Năm đó Phạm Thiên Quỷ Mẫu và Ma Chủ, cũng đều như thế.
Lúc đại kiếp diệt sát Võ Đạo Bản Tôn, đánh vỡ hàng rào tam giới, tu vi của Phạm Thiên Quỷ Mẫu khôi phục, cũng đã thoát khỏi trạng thái già nua.
"Vì sao Tà Chủ muốn đưa ngươi đến nơi này?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Điệp Nguyệt nói: "Nàng không nói tỉ mỉ, chỉ nói là chiến cuộc ở khu vực Tây Bắc hỗn loạn, nàng không có cách nào chiếu cố ta, nên đưa ta đến nơi đây."
"Tây Bắc. . ."
Tô Tử Mặc giống như là có điều suy nghĩ.
Luân Hồi Thánh Địa lúc trước, ở cương vực phía Tây Bắc!
Điệp Nguyệt nói: "Cương vực phía Tây Bắc vốn do Thiên Nhân tộc thống trị, tổng cộng có 33 Thiên, sau khi Ma Chủ, Tà Chủ, Phạm Thiên Quỷ Mẫu, Địa Ngục Chi Chủ phi thăng, lập tức bộc phát đại chiến với 33 Thiên Cung ở cương vực phía Tây Bắc, tử thương vô số."
"Năm vạn năm trước, 5 Đại Thánh Địa từng chạy đến Tây Bắc, trợ giúp 33 Thiên Cung trấn áp bốn thế lực của Ma Chủ, Tà Chủ, Phạm Thiên Quỷ Mẫu, Địa Ngục Chi Chủ, cuối cùng thế cục không ngừng thăng cấp, dẫn đến bộc phát cuộc chiến giữa các Thánh Nhân."
"Hai bên đều có Đại Thánh ra tay, 5 Đại Thánh Địa bên này bị thương vong không nhỏ, thậm chí còn có không ít Thánh Nhân vẫn lạc."
Cuộc chiến giữa các Thánh Nhân!
Đại Thánh ra tay!
Thánh Nhân vẫn lạc!
Chỉ là mấy chữ này, đã không khó tưởng tượng ra sự thảm liệt của cuộc chiến ở khu vực Tây Bắc.
"Sau đó thì sao?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Điệp Nguyệt nói: "5 Đại Thánh Địa không thể đánh hạ Bốn Đạo, cường giả khắp nơi tạm thời rút khỏi 33 Thiên, hai bên riêng phần mình tu dưỡng, trong khoảng thời gian này không có động tác gì quá lớn."
"Bọn Ma Chủ Tà Chủ mạnh như vậy à, vậy mà có thể chống lại sự vây công của 5 Đại Thánh Địa?"
Tô Tử Mặc hơi kinh ngạc.
Nếu như Luân Hồi Thánh Địa mạnh như vậy, lúc trước cũng không có khả năng bị hủy diệt.
Huống chi, Luân Hồi Thánh Địa đời này đã bị hủy diệt, chỉ còn lại Bốn Đạo Atula, Quỷ, Súc Sinh, Địa Ngục.
Điệp Nguyệt lắc đầu nói: "Bốn vị Ma Chủ, Tà Chủ, Phạm Thiên Quỷ Mẫu, Địa Ngục Chi Chủ hẳn là đều đã trở thành Đại Thánh, chỉ là vì sao Bốn Đạo có thể chống lại 5 Đại Thánh Địa vây công, ta cũng không biết tình hình cụ thể."
Tô Tử Mặc đột nhiên nghĩ đến, lúc ở Tổ Hỏa Thánh Địa, Phong Bá từng đề cập tới một sự kiện.
Chu Thiên Chi Chủ đang bế quan chữa thương.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Thiên Chi Chủ gặp tổn thương, vô cùng có khả năng chính là mắc phải ở trong chiến trường 33 Thiên.
Đời này trở về, chủ nhân của Bốn Đạo, đều đã trở thành Đại Thánh.
Ma Chủ, Tà Chủ, cho dù là Địa Ngục Chi Chủ, trở thành Đại Thánh, Tô Tử Mặc đều không để ý.
Chỉ là Phạm Thiên Quỷ Mẫu trở thành Đại Thánh, có nghĩa là nếu muốn tìm nàng báo thù, độ khó lại tăng thêm vô số lần!
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc cũng nghĩ rõ ràng một sự kiện.
Hơn sáu tỷ năm trước, vì sao các Đại Thánh Địa, muốn điều động Thánh Nhân tự mình hạ xuống Trung Thiên Thế Giới, thành lập Thiên Đình, phong tỏa Trung Thiên Thế Giới.
Thật sự là chủ nhân của Bốn Đạo, quá mức mạnh mẽ, hậu hoạn vô tận.
Chỉ có Thánh Nhân có được tuổi thọ vô tận, có thể vĩnh thế trấn áp chủ nhân của Bốn Đạo ở dưới Trung Thiên Thế Giới, không có cách nào phi thăng lên Đại Thiên.
Đời này, nếu không phải là dị số Võ Đạo Bản Tôn hoành không xuất thế, chủ nhân của Bốn Đạo, vẫn không có cơ hội đánh vỡ phong tỏa của Thiên Đình.
"Trận chiến kia, Nhân tộc có tham dự không?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Điệp Nguyệt lắc đầu nói: "Trận đại chiến kia, cuối cùng đã lên cao đến tình trạng các Thánh Nhân, thậm chí các Đại Thánh Chủ ra tay, Nhân tộc không Thánh, đi cũng là chịu chết không công."
Lần nữa nghe được Nhân tộc không Thánh, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, không nhịn được hỏi: "Vì sao Nhân tộc không có Thánh Nhân?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận