Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1809: Giết toàn bộ

Mấy tên Huyền Tiên tứ giai của Ác Lang quân căn bản không phát hiện ra, người mà bọn hắn tưởng là đã cắt đuôi được đang nhanh chóng tới gần, mà bọn hắn lại không hề có cảm giác!
Đừng nói là bọn hắn, ngay cả ma lang vảy đen có linh giác bén nhạy, đều không phát hiện ra.
Tô Tử Mặc hoàn toàn thu liễm khí tức của chính mình, tản ra khí tức thuộc về cỏ cây, cả người nấp trong bụi cỏ cao hơn nửa người, lẻn di động theo cỏ cây lắc lư, gần như hòa làm một thể cùng hoàn cảnh chung quanh, không có chút sơ hở nào!
Tô Tử Mặc có thân pháp linh động, nhanh chóng leo lên một gốc cổ thụ to lớn, ngồi trên chạc cây, nhìn xuống mấy tên Ác Lang quân cách đó không xa.
Trong khoảng cách này, Tô Tử Mặc có thể rõ ràng nghe được mấy người kia nói chuyện.
"Lần này chúng ta đúng là đã ăn quả đắng rồi!"
Một tên tu sĩ tai to cắn răng, căm hận nói.
Một kẻ đầu trọc mắng nói: "Mẹ nó, ai có thể ngờ được trong đám người Phong Tuyết Lĩnh lại có một kẻ khó chơi như thế, Câu lão đại của chúng ta đã trực tiếp bị tiểu tử kia giết chết!"
"Câu lão đại là chủ quan thôi, nếu chém giết bình thường, tiểu tử kia tuyệt đối không địch lại Câu lão đại."
Một người khác nói.
Tai to tu sĩ hỏi: "Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ ?"
"Còn có thể làm gì, trước tiên chờ những người khác tụ tập tới đây rồi tính tiếp."
Tên đầu trọc không nhịn được lại mắng một câu, nói: "Mẹ nó, Ác Lang quân chúng ta đã bao giờ chịu thiệt lớn như vậy!"
"Đều do tên đại công tử Huyết Dương cốc kia, cái gì mà Trần Huyền Dương!"
Tên tu sĩ tai to oán trách: "Muốn chơi anh hùng cứu mỹ, giành được tình cảm của mỹ nhân, còn để chúng ta cùng hắn diễn một màn kịch. Lần này thì hay rồi, tiên thảo của Phong Tuyết Lĩnh chúng ta không cướp được, ngược lại tổn binh hao tướng."
Tô Tử Mặc vốn ngồi trên trạc cây cổ thụ, vẻ mặt nhàn nhã, nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe đến đó, hắn lại đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lướt qua một tia sáng lạnh.
"Hóa ra là do Huyết Dương cốc giở trò quỷ!"
Tô Tử Mặc cười lạnh.
Khó trách trong khu vực này lại có Ác Lang quân xuất hiện.
Khó trách lần này lại trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác vào hôm nay, khi đám người Phong Tuyết Lĩnh tiến về Huyết Dương cốc lại bị đám Ác Lang quân ngăn chặn.
Một người khác nói: "Theo ta thì với tu vi, địa vị của Trần Huyền Dương và thực lực của Huyết Dương cốc, nếu thích tiểu nương tử kia thì cứ trực tiếp dùng sức mạnh là được rồi, đơn giản bao nhiêu!"
Tên đầu trọc cười nhạo nói: "Cha con Huyết Dương cốc dối trá như nhau, chỉ thích dùng ám chiêu! Những năm gần đây, không biết bao nhiêu thế lực bị bọn hắn tính toán rồi!"
"Ha ha, ta nghe nói, năm đó cả ba thế lực lớn kia có bị Huyết Dương cốc thay thế, cũng là bởi vì vị cốc chủ kia bày mưu kế!"
Một hồi thời gian này, đã bắt đầu lục tục có Ác Lang quân đuổi tới nơi này, hội hợp bọn người cùng tu sĩ tai to và tên đầu trọc.
Gần lúc hoàng hôn, tu sĩ Ác Lang quân chạy trốn tứ tán đều đã tụ lại!
Tên đầu trọc đếm một chút, sắc mặt âm trầm, giọng căm hận nói: "Mẹ nó, lần này tính cả Câu lão đại, chúng ta thiệt hai năm mươi hai huynh đệ!"
"Việc này không thể bỏ qua như vậy!"
"Không sai! Để Phong Tuyết Lĩnh kia nợ máu trả bằng máu!"
" Ác Lang quân chúng ta sẽ khiến Phong Tuyết Lĩnh máu chảy thành sông, giết bọn hắn đến mức chó gà không tha!"
Đông đảo Ác Lang quân đằng đằng sát khí hô hào.
Tên đầu trọc trầm giọng nói: "Chư vị đừng gấp, ta nghe nói tên lĩnh chủ Phong Tuyết Lĩnh kia có chút thủ đoạn, là Huyền Tiên lục giai, lấy thực lực của chúng ta, khó mà chống lại."
"Theo ta thấy muốn diệt đi Phong Tuyết Lĩnh, phải mời một vị đương gia của Ác Lang quân chúng ta xuất thủ!"
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức trở về!"
Tên tu sĩ tai to nói.
"Đã là việc này không nên chậm trễ vậy ta tiễn các ngươi một đoạn đường được chứ?"
Đúng lúc này, trong đám người hỗn loạn lại vang lên một giọng nói ung dung, cực kỳ không hợp vẻ ồn ào náo động chung quanh.
"Ừm ?"
Tên đầu trọc biến sắc, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng quát: "Ai! Mới vừa rồi là ai nói chuyện!"
"Ta."
Thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, từ trên cổ thụ bay xuống, đứng ở giữa không trung, toàn thân bốc lên khí huyết, trong đôi mắt lóe ra thần quang!
Lần này, Tô Tử Mặc đã muốn diệt sát toàn bộ những người này, hắn cũng không có giấu đi huyết mạch Thanh Liên chân thân.
"Là hắn!"
"Người này đuổi tới từ lúc nào!"
Đám Ác Lang quân đều biến sắc, không ngừng kinh hô.
Tên tu sĩ đầu trọc chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, nhưng vẫn có thể bảo trì trấn định, lớn tiếng quát nói: "Chư vị huynh đệ đừng hốt hoảng, chúng ta hợp lực xuất thủ liều một lần với kẻ này!"
"Ta cũng không tin, chúng ta có hơn bốn trăm huynh đệ mà còn không đánh lại một mình hắn!"
Những năm gần đây, trong tay đám Ác Lang quân này đã nhiễm vô số máu tươi, kẻ nào cũng đều là người khát máu.
Nghe đến đó, đám Ác Lang quân đều lộ ra ánh mắt đầy hung quang, thi nhau tế ra pháp bảo, thôi động thần thông bí pháp, bộc phát ra thế công mãnh liệt!
Bạch!
Thân hình Tô Tử Mặc lấp lóe, bộc phát ra mấy thần thông phép thuật như Thiên thần thông, Túng Địa Kim Quang, tốc độ nhanh đến kinh người, trực tiếp tránh thoát hơn một nửa pháp bảo.
Đám pháp bảo còn lại còn chưa đánh lên trên người hắn, chỉ thấy hắn khẽ vung ống tay áo, đột nhiên tung ra một nắm cát vàng, trong nháy mắt đã thôn phệ hết mấy chục kiện pháp bảo đang bắn tới!
Đột nhiên.
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động.
Từ khi đạt được Cửu Thiên Tức Nhưỡng đến nay, hắn chỉ dùng để phòng ngự, còn chưa bao giờ dùng để tân công.
Bây giờ, Cửu Thiên Tức Nhưỡng bao phủ mấy chục kiện Huyền giai hạ phẩm pháp bảo, thần thức của Tô Tử Mặc dường như dùng hòa cùng mỗi một hạt Cửu Thiên Tức Nhưỡng.
Hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Cửu Thiên Tức Nhưỡng bắn ra một đạo kim quang, phun trào ra cát vàng.
Mỗi một hạt cát vàng đều bộc phát ra một lực lượng cường đại, chúng đồng thời phát lực, đè ép ma sát, mấy chục kiện pháp bảo kia lại bị Cửu Thiên Tức Nhưỡng mài thành bã vụn, rơi xuống từ giữa không trung!
Hí!
Thấy cảnh này, đông đảo Ác Lang quân cùng hít vào một ngụm hơi lạnh.
Đừng nói là bọn hắn, ngay cả Tô Tử Mặc giật nảy mình.
Cửu Thiên Tức Nhưỡng có lực phòng ngự vô song, không nghĩ tới dùng để tấn công lại có thể bộc phát ra lực sát thương đáng sợ như thế!
Đây là Huyền giai pháp bảo, nếu là sinh linh gì rơi vào trong đó, sợ là sẽ lập tức bị cát vàng mài đến mức hình thần câu diệt, tan tành mây khói!
Tô Tử Mặc nghĩ như vậy, lập tức trực tiếp thao túng Cửu Thiên Tức Nhưỡng, cuốn mười mấy con ma lang vảy đen vào trong đó.
"Ngao!"
Những con ma lang vảy đen kia chỉ kịp hét thảm một tiếng, đã bị cát vàng đè ép ma sát, hóa thành một đoàn sương máu, toàn bộ bỏ mình!
Những lân giáp cứng rắn kia cũng ngăn cản không nổi lực ma sát của cát vàng!
Cửu Thiên Tức Nhưỡng cực kỳ bất phàm, chém giết mười mấy con ma lang vảy đen, trên cát vàng lại không nhiễm một chút máu tươi nào, vẫn tỏa ra kim quang chói mắt!
"Chạy nhanh đi!"
Rất nhiều Ác Lang quân thấy cảnh này, tinh thần lại lần nữa sụp đổ, la lên một tiếng, chạy trốn tứ tán.
"Hừ."
Tô Tử Mặc đạp không mà đứng, ánh mắt như điện, nhàn nhạt nói ràng: "Khó lắm mới tụ cùng một chỗ, lúc này không cần đi nữa!"
Chỉ thấy hai tay hắn cùng nắn kiếm quyết, chỉ về phía trước!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trên trời cao, đột nhiên bắn xuống vô số đạo kiếm khí, trắng xoá một mảnh, như là như mưa to trút nước, đâm về phía đông đảo Ác Lang quân.
Thiên Sát Kiếm quyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận