Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2581: Khiêu chiến

Sơn Hải Tiên Tông.
Tần Cổ nhìn hai người trên chiến trường đá lớn, hơi híp mắt lại.
"Ngươi muốn làm gì ?"
Tần Cổ vừa muốn đứng dậy, Kỳ Tiên Quân Du dường như đã nhận ra điều gì, đột nhiên mở miệng.
Quân Du không quay đầu, chỉ hơi hơi ghé mắt, nhưng dường như đã nhìn thấu tâm tư của Tần Cổ, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ?"
Câu nói này nói với vẻ rất bình thản, nhưng lại lộ ra một tia nghiêm khắc!
"Ta..."
Tần Cổ có chút chần chờ.
Nếu là Thiên Tiên bình thường, đối mặt với chất vấn của Kỳ Tiên thì chắc chắn sẽ chột dạ, sau đó sẽ không dám có tâm tư gì khác.
Nhưng dù sao Tần Cổ cũng là chuyển thế Chân Tiên.
Năm đó hắn chuyển thế, Kỳ Tiên Quân Du còn chưa quật khởi.
Nhìn từ góc độ này, Quân Du ở trước mặt hắn cũng chỉ là một hậu bối!
Tần Cổ trầm ngâm một chút, mới chậm rãi nói rằng: "Lời này sai rồi, dựa theo quy tắc tranh đoạt Thiên bảng, ta vốn có tư cách khiêu chiến bọn họ, chưa nói tới lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
"Hai người bọn họ đại chiến, là bọn họ tự mình chọn, không liên quan gì đến ta."
"Ta muốn đoạt được vị trí đứng đầu Thiên bảng, cũng không phải chỉ vì chính mình, mà còn muốn vì vinh quang của tông môn!"
Tần Cổ nói lời nói đúng là cực kỳ lợi hại.
Không chỉ đáp lại được lời chất vấn của Quân Du, cuối cùng còn nâng lên một độ cao, liên hệ vị trí đệ nhất Thiên bảng với vinh quang của tông môn.
Kỳ Tiên Quân Du dù sao cũng là người của Sơn Hải Tiên Tông.
Tần Cổ chắc chắn rằng dù nàng có ý muốn ngăn cản, cũng không tiện lại nói thêm điều gì.
Đôi mắt Quân Du lóe lên một tia đùa cợt, dường như đã sớm nhìn thấu tâm tư của Tần Cổ, nói: "Tùy ngươi thôi, tự giải quyết cho tốt đi."
Cùng lúc đó, ở khu vực Phi Tiên Môn bên kia.
Tông Phi Ngư nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc trên chiến trường đá lớn, dáng vẻ đằng đằng sát khí, chuẩn bị đứng dậy.
"Mộng Dao, ta chắc chắn sẽ chém giết kẻ này, để xả giận cho ngươi!"
Tông Phi Ngư ỷ vào thân phận chuyển thế Chân Tiên, gọi thẳng danh hiệu của Mộng Dao, cũng không có tôn xưng sư tỷ gì đó.
"Tông huynh có tâm rồi."
Mộng Dao khẽ vuốt cằm, căn dặn nói: "Nhưng Tông huynh vẫn phải cẩn thận một chút, chớ khinh địch, cẩn thận Tô Tử Mặc kia có chuẩn bị ở sau."
"Yên tâm!"
Khóe miệng Tông Phi Ngư hơi cong lên, tà mị cười một tiếng, tự tin nói: "Ta đã sớm chuẩn bị rồi!"
Trên chiến trường đá lớn.
Vân Đình thở hổn hển một lúc, lại ăn không ít tiên đan mới khiến hô hấp dần dần ổn định, nhìn Tô Tử Mặc, vẻ mặt có chút phức tạp, nói: "Lần này tính là ngươi thắng, nhưng trong lòng ta cũng không phục!"
"Ồ?"
Tô Tử Mặc nghe ra trong lời nói của Vân Đình có hàm ý, lông mày không khỏi nhíu lại.
Vân Đình đang muốn nói chuyện, chỉ thấy bên dưới đột nhiên có hai người đứng ra, chính là Tần Cổ của Sơn Hải Tiên Tông cùng Tông Phi Ngư của Phi Tiên Môn!
Hai người kia nhìn chằm chằm vào hai người bọn hắn, mắt sáng như đuốc, khí thế cuồn cuộn ngất trời, chiến ý cuồn cuộn!
"Ờ ?"
Vân Đình sầm mặt lại, đột nhiên vươn người đứng dậy, nhìn hai người Tần Cổ và Tông Phi Ngư, chậm rãi hỏi: "Các ngươi muốn làm cái gì ?"
"Không có gì."
Tần Cổ trầm giọng nói: "Tranh đoạt Thiên bảng vốn có quy tắc. Đứng đầu Thiên bảng, cũng không phải do hai người các ngươi đánh một trận phân thắng thua là có thể quyết định!"
"Đúng là như thế!"
Tông Phi Ngư nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, cười tà nói: "Muốn ngồi lên vị trí đứng đầu Thiên bảng, phải hỏi qua Phi Ngư kiếm trong tay ta đã!"
"Đồ rắm chó!"
Vân Đình vừa mới bị Tô Tử Mặc đánh một trận, trong lòng đầy lửa giận mà không có chỗ phát tiết, lúc này thấy hai người Tông Phi Ngư, Tần Cổ mặt dày vô sỉ như vậy, không khỏi mở miệng chửi lớn.
Vân Đình nhổ một ngụm về phía hai người, nói: "Nếu như lúc bình thường, để hai người các ngươi cùng lên, cũng không ngăn được Thần Tiêu kiếm trong tay ta!"
"Hừ!"
Tông Phi Ngư cười lạnh nói: "Tranh đấu Thiên bảng phải dựa vào quy tắc, các ngươi tự mình làm loạn, không trách được người ngoài! Muốn làm đệ nhất Thiên bảng thì phải phục chúng, hai người các ngươi phân ra thắng thua, có liên can gì tới chúng ta!"
Ngừng lại một chút, Tông Phi Ngư nhìn quanh bốn phía, cất giọng nói: "Không chỉ là chúng ta, một đám thiên kiêu ở đây, cũng có người không đồng ý!"
Trên thực tế, tất cả những người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Tô Tử Mặc thắng được Vân Đình, chính là đệ nhất Thiên bảng danh xứng với thực.
Nhưng rất nhiều tu sĩ đều muốn xem náo nhiệt nên không chê việc lớn.
Bây giờ, nhìn thấy hai người Tần Cổ, Tông Phi Ngư đứng ra, lập tức có người phụ hoạ ồn ào, hô to không phục!
Trong lúc nhất thời, quần tu phụ hoạ, thanh thế chấn trời.
Trên chiến trường đá lớn, sắc mặt Vân Đình càng âm trầm, trong con ngươi lóe ra sát ý lạnh thấu xương.
Tô Tử Mặc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời.
"Ha ha ha ha!"
Tông Phi Ngư cười lớn một tiếng, đè xuống tiếng gầm chung quanh, nói: "Tô Tử Mặc, ngươi cũng nhìn thấy rồi, đây cũng là tiếng lòng của quần tu, muốn làm đệ nhất Thiên bảng thì phải phục chúng!"
Tần Cổ cũng gật gật đầu, nhìn về phía Thanh Dương Tiên Vương, nói: "Dựa theo quy tắc Thiên bảng, tranh tài xếp hạng thì hai chúng ta khẳng định sẽ đấu với Tô Tử Mặc cùng Vân Đình, chuyện này cũng hợp với tình lý."
"Ừm..."
Thanh Dương Tiên Vương trầm ngâm nói: "Đúng là như vậy."
"Thật là vô sỉ!"
Ở khu vực Càn Khôn thư viện bên này, không ít đệ tử thư viện tức giận bất bình.
Mặc Khuynh hơi hơi nhíu mày, lo âu nhẹ giọng nói: "Nếu không để Tô sư đệ lui về đi, từ bỏ tranh đoạt đệ nhất Thiên bảng."
"Ừm."
Dương Nhược Hư gật gật đầu, nói: "Như vậy đúng là ổn thỏa hơn một ít, trên thực tế, ở trong lòng mọi người, Tô huynh đã là đệ nhất Thiên bảng, ngược lại cũng không cần phải tranh đoạt hư danh kia."
Vẻ mặt Vân Trúc bình tĩnh, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ Mặc Khuynh, an ủi nói: "Không cần phải lo lắng, hai người bọn hắn tự có tính toán."
Trên chiến trường đá lớn.
Vân Đình quay đầu nhìn về phía Tô Tử Mặc ở bên cạnh, đột nhiên hỏi nói: "Như thế nào, còn có thể chiến tiếp sao ?"
"Đương nhiên."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
"Tốt!"
Hai mắt Vân Đình sáng ngời, nói: "Mỗi người chúng ta chọn một đối thủ, xem ai thắng trước nhé!"
Kỳ thực, trong trận đấu vừa rồi, hắn còn có một số thủ đoạn át chủ bài chưa tế ra đến.
Những thủ đoạn át chủ bài này đều là đại sát chiêu, một khi phóng thích ra đến, ngay cả hắn đều không khống chế nổi, không chết cũng bị thương!
Vân Đình muốn thắng Tô Tử Mặc, nhưng ở sâu trong nội tâm hắn lại không muốn giết Tô Tử Mặc.
Càng huống chi, hắn còn có cảm giác, Tô Tử Mặc dường như rất thân cận cùng tỷ tỷ của mình.
Coi như nể mặt Vân Trúc, hắn cũng không muốn tổn thương tới tính mạng của Tô Tử Mặc.
Cho nên, khi nãy hắn mới nói ra câu kia, lần này tính ngươi thắng rồi, nhưng trong lòng ta không phục.
Bây giờ, hai bên tự chọn một đối thủ, thì không cần cố kỵ gì nhiều, có thể buông tay buông chân, đại chiến một trận!
Nhìn từ góc độ này thì hai người tranh đấu cũng không kết thúc.
Vân Đình muốn dùng loại này phương thức thể hiện ra cho Tô Tử Mặc biết át chủ bài mạnh mẽ của chính mình, muốn phân cao thấp cùng Tô Tử Mặc!
"Được."
Tô Tử Mặc tự nhiên có thể nhìn ra tâm tư của Vân Đình, không chút do dự đồng ý luôn, rồi nói: "Ngươi chọn trước đi, ta thế nào cũng được."
Trên chiến trường, vẻ mặt hai người nhẹ nhõm, tùy ý nói chuyện với nhau, cũng không che giấu gì.
Đại điện Thần Tiêu có hơn ngàn vạn tu sĩ, bao gồm cả Tần Cổ cùng Tông Phi Ngư đều nghe được rõ ràng.
Quần tu nghẹn họng nhìn trân trối.
Hai người này đang làm gì ?
Không có một chút lo lắng nào, ngược lại đang chọn lựa đối thủ cho mình ?
Đây không phải là đang xem thường Tần Cổ cùng Tông Phi Ngư, đây hoàn toàn chính là không thèm để ý!
Tần Cổ cùng Tông Phi Ngư là hai vị chuyển thế Chân Tiên, đối với Tô Tử Mặc cùng Vân Đình thì lại giống như thịt cá trên thớt.
Hai tên đồ tể kia chỉ đang đơn thuần nói xem, ai sẽ giết được nhanh hơn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận