Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 723: Ngươi cũng xứng?

Ầm!
Tô Tử Mặc từ trên trời hạ xuống, giống như thiên thạch vậy, xẹt qua một đường rồi nặng nề rơi xuống đường dài, ngăn cản trước mắt đám người Hỗn Nguyên tông.
Đá xanh dưới chân trong nháy mắt vỡ vụn, hiện ra từng vết rách, lan tràn ra bốn phía!
Bụi đất tung bay!
Ầm! Ầm! Ầm!
Nhóc mập mạp, Thạch Kiên, Hầu Tử cũng hạ xuống tới, toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.
Bất luận như thế nào, bọn hắn đều sẽ đứng về phía Tô Tử Mặc vô điều kiện!
Minh Chân thấy Tô Tử Mặc, tinh thần chấn động, thần sắc cũng có chút kích động.
Đế Dận ngồi trên lưng Đào Ngột, cao cao tại thượng, nhìn xuống Tô Tử Mặc cách đó không xa, khóe miệng hơi vểnh, giống như cười mà không phải cười.
Nhiếp Hạo đứng ra, chỉ vào Tô Tử Mặc rồi lớn tiếng quát lớn: “Ngươi thì tính là cái gì, dám nói chuyện với Đế sư huynh như thế !”
“Hừ!”
Nhóc mập mạp không chịu yếu thế, cười lạnh liên tục, nói: “Ngươi thì tính là thứ gì, đứng ở đây sủa inh ỏi!”
“Ngươi...”
Nhiếp Hạo còn chưa dứt lời đã lập tức bị nhóc mập mạp cắt ngang: “Cũng không biết là ai chủ động khiêu khích người khác, kết quả bị người ta đuổi theo đánh cho một trận, cuối cùng bỏ chạy như chó nhà có tang, đúng là mất mặt đến nhà bà ngoại!”
“Ha ha ha ha!”
Đám người Hầu Tử cười ha ha.
Miệng lưỡi của nhóc mập mạp lợi hại bao nhiêu chứ, Nhiếp Hạo sao có thể là đối thủ được.
Hắn nói đến chuyện này, là hắc tới lúc trước ở bên ngoài Tinh Đấu Long Tiên Huyệt, Nhiếp Hạo bị Lâm Huyền Cơ giáo huấn một chuyện.
Đây đúng là chỗ đau của Nhiếp Hạo, hắn lại không thể phản bác.
Cảm nhận được từng ánh mắt nóng hừng hực ở chung quanh, sắc mặt Nhiếp Hạo căng đỏ bừng, không nói ra được một câu, chỉ hậnđến nghiến răng nghiến lợi!
“Đế Dận, ta lặp lại lần nữa.”
Tô Tử Mặc hơi ngửa đầu, ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi nói ra: “Thả người!”
Đế Dận bình tĩnh, bất động, chỉ là ý đàu cợt trong con ngươi lại càng rõ ràng.
“Tô Tử Mặc, ngươi đừng xúc động!”
Giọng nói của Lạc Tuyết Chân Quân vang lên ở trong trong đầu của hắn.
“Trong thành cấm tu sĩ chém giết tranh đấu, động tĩnh bây giờ gần như đã kinh động đến tất cả mọi người, trước mắt bao người, nếu ngươi hành động thiếu suy nghĩ, chắc chắn sẽ rước lấy vô số rắc rối!”
Trong lòng Tô Tử Mặc rõ ràng.
Đó không phải nói chuyện giật gân, mà là sự thật.
Nếu làm trái với quy củ của thành Vạn Tượng, ngay cả Lạc Tuyết Chân Quân cũng không bảo vệ được hắn!
Nhưng thấy Minh Chân rơi vào trong tay Đế Dận, hắn không thể ngồi yên không để ý!
“Tô Tử Mặc, nhớ kỹ lời ta đã nói với ngươi sao?”
Đế Dận chậm rãi nói ra: “Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng tới chiến trường Thượng Cổ, nếu không, ngươi nhất định sẽ chết ơ đây!”
Vừa dứt lời, trong đám người lập tức ồ lên xôn xao.
“Nghe ý này, hình như hai người đã nhận biết từ trước đó.”
“Ừ, xem ra là sớm có ân oán, lần này thú vị rồi.”
Tô Tử Mặc lạnh lùng nói ra: “Lúc trước, đả thương con súc sinh của ngươi chính là ta, không có quan hệ gì với người ngoài. Ngươi có thủ đoạn gì, cứ hướng về phía ta, ta đều sẽ tiếp!”
“Ha ha, thú vị.”
Đế Dận khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi muốn ta thả người, cũng nên có chút thành ý chứ.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Tay phải của ngươi!”
Trong thành Vạn Tượng lập tức yên tĩnh trở lại.
Tay phải của Tô Tử Mặc chính là Thần Hoàng Cốt trong truyền thuyết!
Đây chính là thiên địa chí bảo!
Thần vật trong truyền thuyết!
Bất kỳ Tiên Thiên Linh Khí, thậm chí là Tiên Thiên Pháp khí gì đều không thể sánh được!
“Ha ha.”
Tô Tử Mặc đột nhiên cười lớn, nhàn nhạt nói ra: “Đế Dận, ngươi sợ à.”
“Ta sợ ngươi?” Đế Dận giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời.
Tô Tử Mặc lắc đầu, nói: “Ngươi muốn lưu danh trên Dị tượng Thượng Cổ Bi, ngươi muốn tranh đoạt vị trí đứng đầu trên Dị Tượng bảng, nhưng ngươi đã sợ! Ngay cả dũng khí giao thủ cùng ta mà ngươi cũng không có!”
“Hừ!”
Đào Ngột nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, trong mắt lộ ra vô tận oán hận.
Lúc trước ở dưới đáy Táng Long cốc, nó bị Tô Tử Mặc trấn áp bằng một chưởng, kém chút vẫn lạc, đây là sỉ nhục cả đời nó!
Mười năm qua, được sự giúp đỡ của Đế Dận, nó cũng nhận được không ít cơ duyên và kỳ ngộ, thực lực tăng mạnh, lại tăng lên một cấp độ, lòng tự tin tăng vọt!
Hung quang trong mắt Đào Ngột bùng lên, bàn chân đạp đất mặt, cắn răng nói: “Muốn giao thủ cùng chủ nhân, trước tiên phải bước qua cửa ải của ta!”
“Ngươi cũng xứng?”
Tô Tử Mặc ánh mắt quét ngang, hét lớn một tiếng: “Cút!”
Tựa như tiếng kinh lôi nổ vang, đinh tai nhức óc!
Một luồng khí lưu to lớn từ trong miệng Tô Tử Mặc phun ra ngoài, gần như hình thành một cơn cuồng phong.
Đào Ngột không kịp chuẩn bị, toàn thân run lên, chỉ cảm thấy bên tai ong ong rung động, bị cơn cuồng phong này cuốn lên, chân đứng không vững, không chịu được lui về phía sau.
Đế Dận khẽ nhíu mày, dưới thân trầm xuống, trực tiếp giữ lại Đào Ngột!
Đào Ngột lắc lắc đầu, dần dần tỉnh táo lại, ổn định thân hình, hận ý trong mắt càng tăng lên!
Quần tu xôn xao!
Phải biết rằng Đào Ngột là hung thú Thái Cổ, một loại cường đại nhất cũng kinh khủng nhất!
Trong thành Vạn Tượng tuy có hơn mười vạn thiên kiêu, nhưng thiên kiêu có thể trấn áp con hung thú Thái Cổ này, chỉ sợ chưa có tới trăm người!
Không ai nghĩ tới, con hung thú này lại bị Tô Tử Mặc quát một tiếng mà suýt đã ngã nhào!
Trong lòng Đào Ngột giận dữ.
Dù cho là yêu thú, nhưng ở trước mắt bao người lại rơi vào tình cảnh như vậy, hắn cũng cảm thấy mất mặt, một đoàn lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết!
Đào Ngột dễ nổi giận, cũng hung tàn nhất!
Giờ này khắc này, chỉ có máu tươi mới có thể giội tắt lửa giận trong lòng nó!
Nhìn lấy mấy yêu thú biến ảo thành hình người đứng sau lưng Tô Tử Mặc, Đào Ngột đảo mắt, giống như nghĩ tới điều gì.
“Ngao ngao!”
Đào Ngột gầm rú mấy tiếng.
Đế Dận hiểu ý, nhẹ gật đầu, mở miệng nói ra: “Tô Tử Mặc, ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi có thể điều động một Linh thú ra chém giết cùng Đào Ngột, nếu có thể thắng qua nó, ta sẽ thả người!”
“Nếu ngươi thua, lúc này ta không cần tay phải của ngươi, cứ giao ra « Tử Điện Quyết » mà ngươi lấy được đi.”
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
“Đúng là giỏi tính toán, Linh thú trong thành đông đảo, nhưng nào có con nào có thể là đối thủ của Đào Ngột chứ?”
“Ha ha, lần trước mặc dù con khỉ kia cường đại, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Đào Ngột!”
“Mặt ngoài là cho Tô Tử Mặc một cơ hội, nhưng trên thực tế, đây hoàn toàn chính là mộttử lộ.”
Tu sĩ xung quanh nghị luận ầm ĩ.
Ở sau lưng Tô Tử Mặc, Linh Hổ, Thanh Thanh, Hoàng Kim Sư Tử, tiểu hồ ly đều trầm mặc không nói.
Linh Hổ thấp giọng nói: “Nếu lại cho ta thêm một chút thời gian tu luyện, có lẽ ta có thể theo thử đấu với con Đào Ngột này, nhưng bây giờ ta không đánh lại nó.”
“Ta tới!”
Hầu Tử đứng dậy.
Bình tĩnh mà xem xét, đối đầu với Đào Ngột đã giận dữ này, hắn cũng không có có mấy phần chắc chắn.
Nhưng nếu đến tình trạng rơi vào cuồng bạo, kích phát lực lượng thần bí trong huyết mạch kia thì có lẽ hắn có thể đấu với Đào Ngột!
Tô Tử Mặc có chút chần chờ.
Đây có lẽ đây là cơ hội duy nhất cứu Minh Chân.
Hắn không thua nổi!
Nhưng một khi thua, Hầu Tử rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
“Vẫn là để ta tới đi.”
Nhưng vào lúc này, sau lưng Tô Tử Mặc có một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Nghe được giọng nói này, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, cả người trong nháy mắt buông lỏng.
Dạ Linh!
Suýt nữa đã quên mất hắn!
“Tô Tử Mặc, rốt cuộc có đồng ý hay không?”
Đúng lúc này, Đế Dận lại hỏi.
“Được!”
Tô Tử Mặc không do dự nữa, lập tức đáp ứng!
“Thoải mái!”
Đế Dận mỉm cười, nói: “Nếu là Linh thú chém giết, chúng ta không cần can thiệp, để chúng nó thỏa thích đánh cược một lần, phân ra sinh tử mới thôi!”
“Ngươi xác định”
Tô Tử Mặc hơi nhướn mi.
Đế Dận ngạo nghễ nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận