Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2345: Cảm giác kỳ quái

Tu sĩ mặc áo bào màu tím đeo mặt nạ màu bạc kia, đã đi tới sau lưng hắn!
Sao có thể như vậy?
Không phải là người này đã bị Quan Chủ ngăn cản lại rồi sao?
Trong đầu của Khô Cốt Lão Nhân, hiện lên từng ý nghĩ.
Hắn trông thấy Họa Tiên Mặc Khuynh ở ngay trước mặt mình, chỉ cần vươn tay là có thể đụng tới, nhưng hắn lại không dám động!
Khô Cốt Lão Nhân chậm rãi quay đầu, nhìn ra sau lưng mình.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một tấm mặt nạ màu bạc lạnh như băng, đôi mắt ở dưới mặt nạ, sâu xa lạnh lùng, không có bất cứ tình cảm gì!
Trong lòng Khô Cốt Lão Nhân run lên.
Ánh mắt của hắn dời xuống.
Chỉ thấy ở trong tay của Võ Đạo Bản Tôn, còn mang theo một người, chính là Bạch Cốt Quan Chủ.
Vị Bạch Cốt Quan Chủ, tuyệt thế ma đầu xếp thứ mười trên Chân Ma Bảng này, bộ dáng bây giờ cực kỳ thê thảm chật vật.
Áo khoác trên người dính đầy vết máu, một cánh tay đã bị phế, cổ cũng đã bị bóp vỡ nát!
Mặc dù Bạch Cốt Quan Chủ còn chưa chết, nhưng đầu gục xuống, ở trong tay Võ Đạo Bản Tôn, đã không còn chút lực phản kháng nào nữa, giống như là một con chó già nửa chết nửa sống.
Cổ của Khô Cốt Lão Nhân hơi động, nuốt xuống một ngụm nước miếng, cố gắng nặn ra một nụ cười, run giọng nói: "Thượng, thượng tiên, ta đã tới tuổi xế chiều rồi, còn xin, xin thượng tiên tha cho ta một mạng, để ta có thể tự sinh tự diệt ở trong Địa Ngục này."
Khô Cốt Lão Nhân không ý thức được, nụ cười của hắn, ở trên gương mặt phủ kín nếp nhăn kia, quả thực là còn khó nhìn hơn cả khóc!
Võ Đạo Bản Tôn lạnh nhạt liếc hắn một cái, không nói gì, lại đột nhiên vung ống tay áo lên, đánh lên trên người Khô Cốt Lão Nhân!
Ầm!
Khô Cốt Lão Nhân bị Võ Đạo Bản Tôn trực tiếp đập bay, hóa thành một bóng đen, nặng nề va lên trên vách đá đen kịt bên cạnh, tràn ra một màn sương máu!
Toàn bộ thân thể của Khô Cốt Lão Nhân, giống như là bị đánh thành một dấu ấn hình người, in lên trên vách đá, chậm rãi từ phía trên trượt xuống dưới.
Lúc rơi xuống đất, đã hóa thành một bãi thịt nát, người chết đạo tiêu tan!
Bên trong hang núi, còn có mấy ma tu của Bạch Cốt Quan, đứng ở phía Mặc Khuynh, Vân Trúc, không bị đóa sen lửa màu đen bao phủ vào trong, trốn được một kiếp.
Bọn họ còn chưa kịp tỉnh táo lại, Bạch Cốt Quan Chủ đã bị Võ Đạo Bản Tôn trấn áp, Khô Cốt Lão Nhân bị một cái tát đánh thành thịt nát!
"A!"
Tới tận lúc này, đông đảo ma tu của Bạch Cốt Quan mới từ bên trong chấn kinh tỉnh táo lại, hét lên một tiếng, giống như bị điên, bỏ chạy ra ngoài.
Ở trong mắt bầy ma của Bạch Cốt Quan, Võ Đạo Bản Tôn quả thực là ma quỷ đến từ chỗ sâu của Địa Ngục!
Ở trước mặt vị ma quỷ này, bọn họ căn bản không được tính là ma.
Mấy ma tu của Bạch Cốt Quan này, không có một ai lưu lại để xin tha.
Vừa rồi Khô Cốt Lão Nhân cầu xin tha thứ lại có kết cục gì?
Vị ma quỷ này sát phạt quả đoán, căn bản là không thèm nghe bọn họ giải thích, cũng sẽ không cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào!
Cho nên, mấy vị ma tu của Bạch Cốt Quan này đều bỏ chạy ra ngoài hang núi.
Bên ngoài có vô số sinh linh Địa Ngục, cũng là tình cảnh thập tử vô sinh.
Nhưng coi như phải đối mặt với sinh linh Địa Ngục, mấy người cũng không muốn đối mặt với vị ma quỷ kia!
Ngay lúc này, Kính Nguyệt Chân Tiên, Ngự Long Chân Tiên vốn vẫn luôn ở bên cạnh xem chiến đấu liếc nhau, đột nhiên đứng dậy, ngăn cản mấy vị ma tu của Bạch Cốt Quan này lại!
Trong lòng Tạ Thiên Hoằng hơi động, trong nháy mắt đã rõ ràng dụng ý của hai đại Chân Tiên.
Sau khi vị thượng tiên mặc áo bào tím này xuất hiện, rõ ràng là nhằm vào bọn ma tu của Bạch Cốt Quan này.
Nếu như bọn họ ra tay, trợ giúp vị thượng tiên mặc áo bào tím này chém giết mấy tên lâu la còn lại này, chẳng khác nào là đứng ở bên phía vị thượng tiên mặc áo bào tím này!
Kỳ thực, cử động này cũng không có ý nghĩa gì, cho dù bọn họ không ra tay, mấy vị ma tu của Bạch Cốt Quan này cũng không thể trốn thoát.
Nhưng làm như thế, chí ít sẽ không khiến cho vị thượng tiên mặc áo bào tím kia cảm thấy phản cảm.
Đây cũng là đang lấy lòng vị thượng tiên mặc áo bào tím này, tỏ rõ tâm ý của bọn họ.
Nếu như có thể nhân cơ hội này, liên hợp với vị thượng tiên mặc áo bào tím, có lẽ là sẽ có thể tìm được một chút cơ hội sống ở trong A Tị Địa Ngục!
Nghĩ tới đây, tinh thần của Tạ Thiên Hoằng chấn động, cũng tham gia vào chiến đấu.
Mấy ma tu của Bạch Cốt Quan còn lại này, cũng chỉ là cấp bậc Thiên Tiên, căn bản là không ngăn cản nổi sự sát phạt của hai đại Chân Tiên.
Càng huống chi, mấy người kia vừa rồi mới bị kinh sợ, đã mất hồn mất vía.
Chỉ trong mấy lần hít thở, đã bị ba người bọn Tạ Thiên Hoằng chém giết toàn bộ!
Nhìn thấy cảnh này, Tô Tử Mặc khẽ cười một tiếng, bên trong đôi mắt đều là sự mỉa mai.
Võ Đạo Bản Tôn mang theo Bạch Cốt Quan Chủ, đi đến trước mặt Mặc Khuynh.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Mặc Khuynh hơi cúi đầu, tránh ánh mắt của Võ Đạo Bản Tôn.
Nàng biết rõ, người trước mắt này chắc chắn là sẽ không tổn thương nàng.
Đối với người này, nàng có một loại cảm giác tín nhiệm nói không nên lời.
Nhưng chẳng biết tại sao, lúc nàng đối mắt với người này một cái, không hiểu sao lại có chút bối rối, tim đập loạn xạ.
"Người này vừa rồi làm nhục thanh danh của ngươi, phá đạo tâm của ngươi, ngươi tự tay giết hắn đi."
Võ Đạo Bản Tôn đưa Bạch Cốt Quan Chủ tới trước mặt Mặc Khuynh.
"Ngươi..."
Mặc Khuynh ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi: "Ta..."
Trong lòng nàng có rất nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy Võ Đạo Bản Tôn, những lời này đến bên miệng, lại một câu cũng không nói nên lời.
Kỳ thực, vết rách trên đạo tâm của nàng, đã khép lại.
Lúc Mặc Khuynh bị bao phủ ở bên trong bóng tối mênh mang, đưa mắt nhìn lại, đều là vô số khuôn mặt xấu xí dữ tợn, ở thời điểm nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng u ám, người này lại xuất hiện.
Giống như là thiên thần xuất hiện, tia sáng tỏa ra vạn trượng!
Nam tử mặc áo bào tím này đứng ở nơi đó, những khuôn mặt ghê tởm ở xung quanh kia, dường như đều không dám tới gần!
Sau đó, người này phóng thích ra ngọn lửa màu đen, đốt cháy hết những khuôn mặt ghê tởm kia, xua tan tất cả bóng tối, mang theo ánh sáng rực rỡ đi tới trước mặt nàng.
Ngay giây phút này, vết rách trên đạo tâm của Mặc Khuynh đã khép lại.
Mặc Khuynh cúi thấp đầu, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Nàng chưa bao giờ có loại cảm giác này, nói không rõ ràng, chẳng qua chỉ cảm thấy gương mặt hơi nóng lên, giống như là có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Vân Trúc ở bên cạnh, chú ý tới vẻ mặt của Mặc Khuynh, trong lòng hiểu rõ.
Vân Trúc cũng cảm thấy cao hứng thay cho Mặc Khuynh, cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy Mặc Khuynh một cái, nhỏ giọng nói: "Người ta đang nói chuyện với ngươi kìa."
"A!"
Mặc Khuynh thở nhẹ một tiếng, giật mình bừng tỉnh, không dám ngẩng đầu lên nhìn Võ Đạo Bản Tôn, chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Cốt Quan Chủ đã nửa chết nửa sống, nói: "Ma đầu, ta tiễn ngươi về Tây thiên!"
Nói xong, Mặc Khuynh duỗi ra ngón tay ngọc ra, điểm lên trên mi tâm của Bạch Cốt Quan Chủ.
Một chỉ này điểm xuống, trực tiếp chấn vỡ nguyên thần của Bạch Cốt Quan Chủ.
Bạch Cốt Quan Chủ đã bỏ mình.
Mặc dù Mặc Khuynh si mê Họa đạo, ra đời không nhiều, nhưng có thể tu luyện tới Chân Tiên, cũng đã từng trải qua không ít chiến đấu, giết qua không ít người.
Lần này ra tay, cũng vô cùng lưu loát sạch sẽ, không có bất kỳ chút chần chờ nào.
Sau khi giết chết Bạch Cốt Quan Chủ, Mặc Khuynh vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng nói: "Tạ ơn."
Giọng nói nhỏ như ruồi muỗi, nếu như không lắng nghe, sợ là cũng không thể nghe được.
Ngay lúc này, Băng Điệp trên đầu vai Mặc Khuynh đột nhiên bay lên, thử thăm dò bay múa xoay quanh Võ Đạo Bản Tôn, định tiến lên, nhưng lại không dám đến gần.
"Tiểu Điệp, mau trở lại!"
Phát giác được một màn này, trong lòng Mặc Khuynh thầm bực, vội vàng quát tháo một tiếng.
Mặt Mặc Khuynh lộ vẻ áy náy, vội vàng giải thích nói: "Bình thường Tiểu Điệp rất ngoan, sẽ không tùy tiện quấy rầy người khác, có thể là ở trong A Tị Địa Ngục, nàng cũng bị một ít kinh hãi, cho nên mới hơi lỗ mãng, còn xin đạo hữu đừng nên trách."
Võ Đạo Bản Tôn hơi hơi lắc đầu, quay người đi về phía ba người bọn Tạ Thiên Hoằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận