Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 714: Quá đắng, không ăn được

Nội đan ở ngực của Hầu Tử điên cuồng vận chuyển, khí huyết trong cơ thể bành trướng, trong nháy mắt đã huyễn hóa ra bản thể, thân hình tăng vọt, khí thế hung ác ngập trời.
“Rống!”
Hầu Tử trừng lớn đôi huyết mâu, miệng há lớn thét ra một tiếng kinh thiên động địa!
“A!”
Không ít tu sĩ vây xem đều hô nhỏ một tiếng, thần sắc khẽ biến.
Có tu sĩ không chịu nổi, bị yêu khí này ép đến mức thậm chí phải lui về phía sau mấy bước!
Hai tay Hầu Tử nắm chặt đuôi của Câu Xà, mười ngón tay cứng cáp có lực gần như đã cắm vào huyết nhục trong thân rắn, hai tay vận lực, từng bắp thịt như nham thạch nhô lên trong nháy mắt, góc cạnh rõ ràng!
“Tê tê!”
Câu Xà bị đau, ngửa mặt lên trời kêu loạn.
Hầu Tử vận chuyển thần lực kinh thiên, nắm cái đuôi của Câu Xà, trực tiếp vung mạnh, đại xà vẽ ra giữa không trung một đường vòng cung lớn, sau đó hung hăng đập xuống đất!
Một tiếng la lên, đám người sớm đã tản ra.
Tu sĩ trong thành cùng đều có nhãn lực không kém, vừa ý thức được không đúng đã lập tức né sang một bên để tránh né rồi.
Ầm!
Sau một tiếng vang thật lớn, thân thể Câu Xà nặng nề quẳng trên mặt đất, trong nháy mắt đã tạo ra trên mặt đất một khe rãnh dài trăm trượng, cát đá văng khắp nơi, máu tươi bắn ra xa!
Thấy cảnh này, tu sĩ vây xem đều cảm thấy ghê răng, trong mắt khó nén được sự rung động.
Quá độc ác!
Nếu bọn họ là Câu Xà thì lần này cũng đã bị nện thành thịt nát, hài cốt không còn rồi!
Câu Xà nằm trong đất bùn, trên mình đầy thương tích, thân thể không ngừng co quắp, trong miệng thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu rên đứt quãng.
Câu Xà mặc dù là thuần huyết hung thú, nhưng không chịu được lực lượng khủng bố của Hầu Tử!
Nàng ta không ngờ Hầu Tử đã bị đuôi rắn của nàng ta đâm trúng mà lại càng thêm hung mãnh, còn có thể bộc phát ra lực lượng kinh người như thế.
Hầu Tử cũng đã thở hào hển.
Trên thực tế, độc ở đuôi Câu Xà tương đối trí mạng, đã tiến vào trong cơ thể của hắn.
Nhưng loại kịch độc này cũng kích phát ra lực lượng thần bí trong huyết mạch hắn, hai loại lực lượng va chạm bên trong cơ thể, không ngừng thôn phệ lẫn nhau.
Trong thời gian ngắn, không có bên nào thắng được cho nên hắn mới không ngã xuống.
Lúc này Đoạn Thanh Bình đã cười không nổi nữa.
Sắc mặt Ngũ Phong lại càng âm trầm.
Một bên khác, Cùng Kỳ bị một quyền của Hầu Tử đập bay, lộn ra thật xa, khung xương trong cơ thể suýt đã tách rời, hắn giãy dụa bò người lên.
Hô!
Cùng Kỳ vỗ hai cánh, từ trên trời giáng xuống, hung hăng vồ giết tới phía Hầu Tử!
Tranh tranh tranh!
Cùng Kỳ giơ ra móng vuốt sắc bén, trực tiếp chụp vào đầu của Hầu Tử.
Cùng lúc đó, Cùng Kỳ cúi đầu, miệng máu há to, lộ ra răng nanh dữ tợn, từng cái còn bén nhọn hơn cả chủy thủ, hắn muốn cắn tới cổ của Hầu Tử!
Dù bị Cùng Kỳ cào trúng hay bị nó cắn trúng thì Hầu Tử đều sẽ lành ít dữ nhiều!
Hầu Tử đứng bất động nguyên tại chỗ, ngửa đầu, huyết mâu trừng lớn, không trốn không né, cường thế phản kích!
Tạch tạch tạch!
Hầu Tử vươn hai tay ra.
Trên hai cánh tay tráng kiện này truyền đến tiếng xương cốt rung động.
Dưới vô số đạo ánh mắt nhìn soi mói, hai cánh tay trong nháy mắt đã dài ra tới tận ba thước!
Mặc dù Cùng Kỳ chiếm được tiên cơ, nhưng xảy ra biến hóa như thế, trong nháy mắt khiến hắn trở nên cực kỳ bị động!
Không đợi nanh vuốt của nó cào tới trên người Hầu Tử, hai tay Hầu Tử đã đánh tới gần!
Cùng Kỳ lâm thời biến chiêu, đôi bàn tay chộp vào trên cánh tay của Hầu Tử, đồng thời há mồm, cắn tới bàn tay của Hầu Tử đang gần trong gang tấc!
Ầm!
Còn không cắn được, bàn tay của Hầu Tử đã bóp chặt lấy hàm trên hàm dướ của Cùng Kỳ!
Ầm!
Trong mắt Hầu Tử hừng hực huyết mang, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp lôi Cùng Kỳ từ giữa không trung xuống, rồi hung hăng ném trên mặt đất!
Lần này, Cùng Kỳ trực tiếp bị ném đến choáng váng, gân cốt toàn thân như muốn nứt ra, huyết nhục bên ngoài cơ thể đều đã nổ tung, đau đến mức suýt ngất đi.
Tình huống của nó không khá hơn Câu Xà bao nhiêu cả!
Không đợi nó kịp phản ứng, một bàn chân nặng nề đã dẫm vào hạ thân của hắn!
Tiếng nứt xương vang lên.
“Ngao!”
Cùng Kỳ hét thảm một tiếng.
Chỉ thấy một chân của Hầu Tử dẫm vào hạ thân Cùng Kỳ, hai tay nắm lấy hàm trên hàm dưới của Cùng Kỳ, ánh mắt hung ác, hung hăng dùng đầu gối của mình húc tới!
Răng rắc!
Tiếng kêu thảm thiết đã im bặt.
Hàm trên hàm dưới của Cùng Kỳ lại bị Hầu Tử đẩy ra, đầu óc vỡ đôi, haonf toàn mất mạng!
Đông đảo tu sĩ nhìn mà trợn mắt há mồm.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới kết quả này.
Một trong tứ đại hung thú thời Thượng Cổ- Cùng Kỳ, dù là ở thời đại Thượng Cổ, cũng có thể tung hoành khắp chốn, ai ngờ được bây giờ lại bị một Yêu Hầu nhìn như thông thường trấn sát!
Tô Tử Mặc vẫn rất bình tĩnh, không có vẻ ngạc nhiên chút nào.
Trong bảy huynh đệ bọn hắn, trừ hắn và Dạ Linh ra, thì người có lực chiến đấu kinh khủng nhất sẽ thuộc về Hầu Tử!
Hai thuần huyết hung thú này mặc dù có lai lịch không nhỏ, nhưng lại không phải là đối thủ của Hầu Tử.
Nghĩ đến Dạ Linh, trong đầu Tô Tử Mặc, không khỏi hiện ra một thân ảnh khắp cả người đen kịt, mọc đầy lân giáp lạnh lẽo, đung đưa cái đuôi bén nhọn!
Dạ Linh là sát thủ trời sinh!
Mỗi một lần hắn xuất thủ, đều sẽ khiến Tô Tử Mặc cảm thấy kinh diễm.
Gọn gàng, không có động tác dư thừa.
Một trận chiến này, nếu đổi lại là Dạ Linh đến đây, chỉ sợ trong vòng ba chiêu, cái hai thuần huyết hung thú này đã là một bộ tử thi!
Đoạn Thanh Bình sầm mặt lại, rồi trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.
Bọn hắn vốn muốn mượn nhờ Linh thú luận bàn, trấn sát Linh thú của Tô Tử Mặc, làm thế cũng có thể thuận thế chọc giận hắn.
Chỉ cần Tô Tử Mặc bị chọc giận, động thủ ở trong Thành Vạn Tượng, Nguyên Anh Chân Quân sau lưng bọn hắn sẽ có lý do xuất thủ, chém giết Tô Tử Mặc ngay trên đường dài!
Tính sa rồi!
“Xà nữ, trở về!”
Mắt thấy trận chiến này đã có kết cục, Ngũ Phong không muốn Linh thú mình nuôi dưỡng cũng theo gót Cùng Kỳ nên vội vàng khẽ quát một tiếng.
Câu Xà hiểu ý, tinh thần chấn động, thân thể đung đưa, bò về phía Ngũ Phong.
“Muốn chạy?”
Hầu Tử cười lạnh, mũi chân chĩa xuống đất, thân hình lấp lóe, trong nháy mắt đã chạy qua, thân pháp nhanh đến mức kinh người!
Ầm!
Hầu Tử duỗi ra bàn chân, trực tiếp dẫm ở vòng eo của Câu Xà, dưới chân vận lực, gần như đã khiến thân thể Câu Xà chia thành hai đoạn!
“A a a!”
Câu Xà thét lên thảm thiết, thân rắn điên cuồng giãy dụa, nhưng làm thế nào đều không tránh thoát được Hầu Tử.
Không đợi Ngũ Phong kịp phản ứng, Hầu Tử đã cúi người xuống, nắm đấm to lớn tựa như thiết chùy đập tới đầu rắn!
Ầm ầm ầm!
Liên tục vài chục cái.
Đầu Câu Xà đã bị nện đến nhão nhoẹt!
Câu Xà mất mạng!
Chỉ còn lại một nửa thân rắn máu thịt be bét, vẫn đang vô thức co giật.
“Ha ha!”
Hầu Tử nhếch miệng cười một tiếng, xé rách thân rắn, trực tiếp lấy một túi mật rắn xanh biếc ra ngoài, ngửa đầu nuốt vào.
“Phi!”
Hầu Tử bĩu môi nói: “Thực đắng, không thể ăn!”
Tu sĩ xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.
Phải biết rằng mật rắn của Câu Xà chính là bộ phận quý báu nhất trên người, giá trị còn cao hơn cả nội đan!
Người tu chân nuốt xuống, không nói tới bách độc bất xâm, chí ít cũng có thể miễn trừ hơn nửa loại kịch độc, hơn nữa còn có thể giải độc ở đuôi Câu Xà!
Một giọt mật của Câu Xà cũng đủ để luyện chế ra một viên Giải Độc đan thượng đẳng.
Không nghĩ tới, mật rắn lớn như vậy lại bị Yêu Hầu này nuốt vào, thế mà còn không biết điều, vẻ mặt còn dám thể hiện vẻ ghét bỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận