Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1754: Mệnh Luân Bí Cảnh

Điệp Nguyệt vá trời, sau khi đại chiến kết thúc, chư hoàng Nhân tộc, đám người ông lão thuyết thư cũng chưa rời đi, mà nghe theo Tô Tử Mặc đề nghị, tạm thời ở lại Long Hài cốc.
Niệm Kỳ đã mang theo Thần tộc trở về Thần Chi đại lục.
Trong lòng Tô Tử Mặc vẫn luôn có một tia lo lắng.
Mặc dù trận đại chiến này đã kết thúc, nhưng từ đầu đến cuối, mặt máu đều chưa thực sự xuất hiện.
Kỳ quái là, Đại Minh tăng cũng không xuất hiện!
Dựa theo phỏng đoán của hắn, kiếp nạn trên Thiên Hoang, bắt đầu từ ba vạn năm trước lần lượt xảy ra Vạn Yêu kiếp, rồi Tinh Tú kiếp, lại Đại Càn kiếp, đến hôm nay là Vạn Tộc kiếp, mặt máu xem như đã thành công.
Mặc dù một trận chiến này bọn hắn thắng lợi, nhưng vạn tộc Thiên Hoang cũng tổn thất nặng nề.
Thiên Hoang máu chảy thành tựu, khắp nơi đều là thi hài!
Đến cuối cùng, còn liên luỵ tới cường giả từ thượng giới giáng lâm, huyết mạch của cường giả trên thượng giới chỉ sợ là vật đại bổ khó có thể tưởng tượng đối với người tu luyện « Luyện Huyết Ma Kinh »!
Mặt máu sẽ tăng tới cảnh giới gì, Tô Tử Mặc cũng không dám tưởng tượng!
Điệp Nguyệt hàng lâm xuống mà không đề cập tới việc này.
Nhưng Tô Tử Mặc tin tưởng, tồn tại của mặt máu, có lẽ không thể gạt được Điệp Nguyệt.
Chỉ là sau khi Điệp Nguyệt giáng lâm, gần như chỉ luôn chiến đấu với cường giả ở thượng giới, không có thời gian nhàn rỗi.
Đến cuối cùng, Điệp Nguyệt vá trời đã hao hết chút khí lực cuối cùng của dị tượng, thân hình tiêu tán.
Tô Tử Mặc không lập tức phi thăng thượng giới, cũng chính bởi vì tai hoạ ngầm là mặt máu kia!
Đại chiến kết thúc, chư hoàng Nhân tộc, còn có Hoàng giả các tộc đều muốn chữa thương.
Tô Tử Mặc thuyết phục Hoàng giả các tộc, tận lực ở lại Long Hài cốc, tụ tập cùng một chỗ, phòng ngừa bất trắc xảy ra.
Mặc dù hắn không nói rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng Hoàng giả các tộc đều nghĩ đến trước khi trận đại chiến này xảy ra, Long tộc, Côn tộc, Man tộc đã xảy ra biến cố, trong lòng bọn hắn cũng đầy sợ hãi.
Huống chi, sau trận chiến này, uy vọng của Võ hoàng đã đạt tới cực hạn, thậm chí đã vượt qua vạn cổ Nhân hoàng năm đó!
Ở trong ngày, có nguyên nhân từ chính Tô Tử Mặc, còn có một bộ phận nguyên nhân là do Điệp Nguyệt.
Nếu Tô Tử Mặc đã thuyết phục như thế, Hoàng giả các tộc cũng không có cự tuyệt, tạm thời ở lại Long Hài cốc.
Về phần rất nhiều công việc sau đại chiến có chút rườm rà, Hoàng giả các tộc chỉ giao cho Lão Tổ và Đại Năng trong tộc đi xử lý.
Trong nháy mắt, một tháng trôi qua.
Bất ngờ là đại lục Thiên Hoang vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng!
Vạn tộc trải qua một trận chiến này, đều lựa chọn yên lặng nghỉ ngơi lấy sức, mặt máu cũng chưa từng xuất hiện, giống như đã hoàn toàn biến mất.
Các đại Hoàng giả ở lại Long Hài cốc chữa thương, trừ một số Hoàng giả bị thương nặng, thương thế của đại đa số Hoàng giả đã tốt được bảy tám phần.
Một ngày này, Tô Tử Mặc, ông lão thuyết thư, Long Nhiên tụ tập cùng một chỗ.
"Kỳ quái, lẽ nào trước đó chúng ta đã đoán là sai ?"
Ông lão thuyết thư khẽ nhíu mày, nói: "Mặt máu có lẽ đã độ kiếp phi thăng, rời đi Thiên Hoang ?"
Ông lão thuyết thư và Long Nhiên đều biết rõ sự tồn tại của mặt máu.
Lúc trước, Long Nhiên cũng suýt bỏ mình ở Vạn Yêu cốc!
"Hẳn là chưa đâu."
Tô Tử Mặc lắc đầu.
Hắn tin rằng mặt máu làm ra động tĩnh lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không lặng yên rời đi!
Long Nhiên nói: "Theo ta thấy thì ba người chúng ta liên thủ, lại đi tới biển máu ngàn năm ở Vạn Yêu cốc kia nhìn xem! Ta cũng không tin, chúng ta liên thủ còn không đánh lại một mặt máu!"
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, đang muốn nói chuyện, trong lòng hơi động, ánh mắt lóe lên!
Hắn cảm ứng được sự tồn tại của Võ Đạo bản tôn!
...
Côn Lôn Khư.
Dưới đáy một hồ nước thâm thúy u ám, không có bao nhiêu ánh sáng, ở đây có một bóng dáng mặc áo bào tím!
Võ Đạo bản tôn ở đây bế quan, lừa trời giấu đất, không ai có thể cảm ứng được hắn!
Cho dù có sinh linh đi qua bên người hắn, Võ Đạo bản tôn cũng chỉ là một tảng đá không có sinh mệnh trong mắt những sinh linh kia.
Mà lúc này, Võ Đạo bản tôn đã từ tỉnh táo lại từ trong bế quan.
Võ Đạo bản tôn từ dưới đáy hồ trồi lên, dần dần nổi lên mặt nước, hai mắt mở ra, trong đôi mắt lóe ra thần quang sáng chói!
Lần bế quan này, Võ Đạo bản tôn thu hoạch được cực lớn.
Lúc trước trước mặt hắn đã không có đường.
Không có đường thì hắn không thể tiếp tục tu hành.
Dù hắn dung hợp bao nhiêu thần thông, hắn cũng chỉ dậm chân tại chỗ.
Bây giờ, hắn đã hoàn thiện Võ Đạo, rốt cục khai sáng ra quãng đường còn lại!
Tu hành Võ Đạo, từ ban đầu đã khác tiên phật ma.
Võ Đạo chú trọng nhất là tu hành nhục thân.
Nhục thân chính là một bảo tàng lớn, bên trong có vô cùng vô tận tiềm năng, chờ đợi tu sĩ kích phát!
Sau khi Võ Đạo bản tôn tu luyện ra võ hồn, phương thức tu hành cũng không quá khác tiên phật ma.
Vẫn có Nguyên Thần bí thuật, có Thiên Địa Pháp Tướng, có Hợp Thể.
Nhưng đến Đại Thừa cảnh, Võ Đạo bản tôn không đi cảm ngộ bất kỳ thần thông nào, mà lại cưỡng ép dung luyện thần thông, dung nhập vào trong máu thịt của bản thân!
Từ giờ khắc này, Võ Đạo lại lần nữa xuất hiện điểm khác biệt với pháp môn tu luyện của tiên phật ma ba môn!
Tu luyện thần thông tự nhiên sẽ dựa vào thần thông pháp môn, để hóa thực chất, chiến đấu cùng đối thủ.
Mà Võ Đạo bản tôn trực tiếp dung luyện thần thông, lại là không ngừng kích phát lực lượng cùng tiềm năng của thân thể!
Võ Đạo bản tôn khoanh chân ngồi trên mặt hồ, tóc đen không gió mà bay, hai mắt nhắm chặt, võ hồn chi hỏa cháy hừng hực, lực lượng nhục thân huyết mạch không ngừng ngưng tụ trong cơ thể!
Võ Đạo hồng lô dung luyện thần thông, dung nhập vào mỗi một tấc máu thịt xương cốt, kích thích sinh mệnh tiềm năng của bộ thân thể này!
Ý nghĩa của việc tu hành kỳ thật chính là không ngừng kích phát lực lượng sinh mệnh.
Đột nhiên!
Loại lực lượng này trong cơ thể bản tôn đã đạt tới một điểm giới hạn!
Oanh!
Trong cơ thể Võ Đạo bản tôn truyền ra một tiếng vang thật lớn!
Vào thời khắc này, nhục thân của bản tôn dường như đã phá vỡ một loại gông xiềng vô hình trên người!
Phía sau Võ Đạo bản tôn lại hiện ra một vầng sáng hình tròn thần bí, ngưng tụ lực Võ Đạo, đan xen pháp môn Võ Đạo, tản ra lực lượng cường đại, hư không chung quanh không ngừng sụp đổ, đất rung núi chuyển!
Bị vầng sáng thần bí này chiếu rọi, Võ Đạo bản tôn giống như một thần minh!
Dưới vầng sáng thần bí bao phủ, lực lượng của Võ Đạo bản tôn đã hơn xa lúc trước!
Võ Đạo bản tôn vẫn không ngừng lại tiếp tục vận chuyển lực lượng trong cơ thể, tiếp tục ngưng tụ!
Khí tức của bản tôn vẫn đang cấp tốc kéo lên!
Đây cũng là con đường mà Võ Đạo bản tôn khai sáng ra!
Mệnh Luân Bí Cảnh!
Sau Hợp Thể cảnh, tu luyện Võ Đạo sẽ tiến vào Mệnh Luân Bí Cảnh!
Mệnh Luân giống như là vòng tuổi của cổ thụ.
Mệnh Luân càng nhiều, mang ý nghĩa sinh mệnh càng tràn đầy, lực lượng của nhục thân huyết mạch sẽ càng mạnh!
Trong thôi diễn của Võ Đạo bản tôn, Mệnh Luân Bí Cảnh có cửu trọng.
Bây giờ, Võ Đạo bản tôn mới mở ra đạo Mệnh Luân thứ nhất!
Võ Đạo bản tôn không ngừng tu luyện, tiếp tục trùng kích đạo Mệnh Luân thứ hai!
Qua nửa tháng.
Trong cơ thể Võ Đạo bản tôn mới truyền ra tiếng vang thứ hai!
Dường như lại có một gông xiềng bị phá vỡ!
Phía sau Võ Đạo bản tôn, ở bên ngoài vầng sáng thần bí thứ nhất, lại sinh ra một lồng ánh sáng nữa!
Đạo Mệnh Luân thứ hai!
Khí tức của Võ Đạo bản tôn tăng vọt, đột nhiên đứng dậy, trong cơ thể truyền đến tiếng xương cốt vang động, cả người tản ra một luồng khí thế như đế vương quân lâm thiên hạ!
Trong chốc lát, thiên địa biến sắc!
Toàn bộ sinh linh trong Côn Lôn Khư đều cảm nhận được cỗ khí tức này, ngạc nhiên biến sắc, giống như sau một khắc, sẽ có đại nạn lâm đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận