Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2444: Thần hồn nát thần tính

Lâm Lạc dựa sát vào Lâm Chiến, thúc giục một tiếng: "Cha mau dùng Cửu Chuyển Hoàn Dương Đan và Vô Ưu Quả đi, còn không biết là hai thứ này có tác dụng gì với thương thế của cha hay không."
Lâm Chiến lộ ra vẻ mặt ôn hòa, có chút cưng chiều nhìn Lâm Lạc, cười nói: "Nữ nhi bảo bối của ta trăm cay nghìn đắng, trải qua bao nhiêu trắc trở mới tìm được linh đan diệu dược trở về, khẳng định là có tác dụng."
"Có hai món bảo vật này giúp đỡ, không qua bao lâu nữa, thương thế của ta sẽ có thể khỏi hẳn, tu vi khôi phục lại như lúc ban đầu!"
"Quá tốt rồi!"
Lâm Lạc vui vẻ nhảy vọt lên.
Chuyện này đối với nàng mà nói, là tin tức tốt nhất!
Những năm gần đây, mắt thấy phụ thân bị trọng thương, mẫu thân phải lo lắng ngày đêm, trong lòng nàng cũng vô cùng khổ sở, chỉ là không biết phải trợ giúp như thế nào.
Vấn đề này, bây giờ rốt cục đã được giải quyết hoàn toàn!
Mặt mũi Lâm Lỗi cũng tràn đầy sự kinh ngạc vui mừng, sự buồn bực trong lòng vừa rồi, sớm đã biến mất không thấy đâu.
So sánh với thân thể của phụ thân, những chuyện kia căn bản không tính là gì cả.
"Tiểu muội, lần này ngươi lập được công lớn rồi!"
Lâm Lỗi cười nói: "Sau này ta sẽ không bắt nạt ngươi nữa!"
"Ngươi dám!"
Lâm Lạc giương cao cằm, ra vẻ thách thức.
Linh Lung Tiên Tử cười nói: "Được rồi, các ngươi đi ra ngoài chơi đi, chớ vào quấy rầy."
"Tuân mệnh!"
Lâm Lỗi, Lâm Lạc ý thức được phụ thân sẽ lập tức phải bế quan chữa thương, vội vàng hành lễ cáo lui, bên ngoài tẩm cung truyền đến từng tràng tiếng cười vui sướng.
Loại tiếng cười này, đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện ở trong vương cung của Chiến Quốc rồi.
Trong tẩm cung.
Nhìn qua hai hài tử rời đi, nụ cười trên mặt Linh Lung Tiên Tử, dần dần biến mất.
Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Chiến, ánh mắt dịu dàng, nhưng lại im lặng không nói.
Lâm Chiến duỗi bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của Linh Lung Tiên Tử, nhẹ giọng nói: "Ngươi biết rõ rồi à?"
Linh Lung Tiên Tử gật gật đầu, nói: "Ta rõ ràng về thương thế của ngươi nhất, chỉ là Cửu Chuyển Hoàn Dương Đan và Vô Ưu Quả, căn bản là không chữa được cho ngươi."
Lâm Chiến tự biết là không thể gạt được Linh Lung Tiên Tử, thoải mái cười một tiếng, nói: "Cũng không hẳn là thế, Vô Ưu Quả có thể chữa khỏi nguyên thần, có thể trợ giúp ta khôi phục lại một chút."
"Nếu như may mắn, đoán chừng chiến lực sẽ có thể miễn cưỡng đạt tới Động Thiên Cảnh, so với trạng thái đỉnh phong, tự nhiên là còn kém một chút."
Linh Lung Tiên Tử cúi đầu không nói, hốc mắt lại hơi đỏ lên.
Lâm Chiến ở thời kỳ đỉnh phong, chính là Tuyệt Thế Tiên Vương đã ngưng tụ Đại Động Thiên, hơn nữa còn là tồn tại cao cấp nhất bên trong số các Tuyệt Thế Tiên Vương!
Lâm Chiến thời đỉnh phong, có thể quản lý một phương Tiên quốc, không sợ tất cả khiêu chiến.
Mà bây giờ, coi như may mắn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục lại cấp bậc Tiên Vương bình thường.
Sự chênh lệch trong đó, giống như là một trời một vực!
Chênh lệch khổng lồ như vậy, đối với Lâm Chiến, sẽ là một loại tra tấn khủng bố như thế nào?
Lâm Chiến nói: "Ta không nói ra tình hình thực tế với hai đứa bé, cũng là không muốn để cho bọn nó lo lắng. Những năm gần đây, hai đứa bé này cũng phải lo lắng hãi hùng, phải chịu đựng quá nhiều rồi, đã rất lâu không thấy hai đứa nó vui vẻ như vậy rồi."
"Ta biết rõ."
Linh Lung Tiên Tử vụng trộm lau nước mắt đi, cười lớn nói: "Kỳ thực, như thế cũng tốt. Truyền tin tức thương thế của ngươi khỏi hẳn ra ngoài, cũng là một sự uy hiếp đối với một ít thế lực đang rục rịch bên ngoài."
"Bọn họ không biết nội tình, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ!"
Lâm Chiến gật gật đầu, chỉ là chỗ sâu trong đáy mắt vẫn có một vệt bất đắc dĩ và đắng chát, lẩm bẩm nói: "Chỉ không biết là, chuyện này có thể giấu diếm được bao lâu..."
...
Sau khi tin tức về trận chiến ở Lãng Phong Thành của Ngọc Tiêu Tiên Vực truyền ra, nó nhanh chóng được lên men truyền bá ở trong Cửu Tiêu Tiên Vực.
Không đến năm ngày, đã truyền khắp Thiên Giới!
Hoang Võ nổi tiếng chỉ sau một trận chiến, gây ra chấn động cực lớn ở trên Cửu Tiêu Tiên Vực và Cực Lạc Tịnh Thổ!
Tên tuổi của Hoang Võ đã sớm nổi ở Ma Vực, nên vẫn còn tính là yên bình.
Nhưng nghe nói tới chuyện Hoang Võ một mình tiến về Ngọc Tiêu Tiên Vực, vung tay giết chóc, cũng làm cho vô số ma tu vì thế mà điên cuồng hò hét.
"Nghe nói chưa, Ma Vực sinh ra một vị tuyệt thế ma đầu!"
"Ta biết rõ, ma đầu kia độ mười tầng thiên kiếp, diệt trăm vạn ma quân, chém giết Vô Thượng Chân Ma, một mình xông vào Ngọc Tiêu Tiên Vực, đại náo Bàn Đào Thịnh Yến, đồ sát mấy ngàn Chân Tiên, năm đại Thành chủ, còn lừa giết một vị Tiên Vương!"
"Bị trọng thương như thế, Ngọc Tiêu Tiên Vực không có phản ứng gì hay sao?"
"Ai dám? Sau lưng vị Hoang Võ này, chính là Ba Tuần Đế Quân xưng bá Thiên Giới năm đó, có ai dám đi trêu chọc?"
Các đại tông môn thế lực, Tiên quốc, Tiên thành, mỗi một góc ở trên Thiên Giới, dường như là tất cả mọi tu sĩ, đều đang nghị luận chuyện này.
Thần Tiêu Tiên Vực.
Trước động phủ của Họa Tiên Mặc Khuynh, Nguyệt Hoa Kiếm Tiên nắm chặt một tấm ngọc giản đưa tin trong tay, đi đi lại lại.
Hồi lâu sau, cửa động phủ mới từ từ mở ra, Mặc Khuynh dạo bước đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt, hỏi: "Sư huynh tìm ta có chuyện gì thế?"
"Ngọc Tiêu Tiên Vực xảy ra chuyện rồi!"
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên nói.
Đối với Ngọc Tiêu Tiên Vực, Mặc Khuynh căn bản là không hề quan tâm, mấy năm gần đây, nàng tiến về Truyền Tấn Các của Thư Viện xem lướt qua tin tức, cũng chỉ trọng điểm chú ý tới một ít tin tức ở Ma giới.
Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe thấy Nguyệt Hoa Kiếm Tiên tiếp tục nói: "Tuyệt thế ma đầu Hoang Võ ở Ma Vực đã rời núi!"
"Ừm?"
Vẻ mặt của Mặc Khuynh hơi thay đổi, cố gắng bình phục tâm thần, giữ vững bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Ta xem một chút."
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên đưa ngọc giản đưa tin trong tay tới.
Mặc Khuynh đặt nó lên trán, thần thức tràn vào trong đó.
Không bao lâu sau, đã xem lướt qua một lần tin tức mà Càn Khôn Thư Viện dò xét được về sự việc xảy ra ở Lãng Phong Thành bên kia.
Tin tức ỏ trong ngọc giản đưa tin, cũng không tính là rõ ràng, cũng không miêu tả tình hình sau khi Hoang Võ rời đi.
Nhưng mà, Mặc Khuynh ở bên trong tấm ngọc giản đưa tin này, phát hiện ra một chi tiết.
Tô sư đệ của Thư Viện, lúc đó cũng ở trong Lãng Phong Thành.
Cũng chính là nói, vô cùng có khả năng lúc đó Tô sư đệ đang ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy trận chiến kia!
Mặc Khuynh chuẩn bị khởi hành, tiến về nội môn của Thư Viện, tự mình đi tìm Tô Tử Mặc để hỏi thăm này chuyện.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên thấy Mặc Khuynh nhận lấy ngọc giản đưa tin, sau khi xem lướt qua xong, lại không nói với hắn một câu, đã muốn khởi hành rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy không vui.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên nhíu mày nói: "Sư muội tính toán đi đâu thế? Chuyện ở Cửu Tiêu Tiên Vực đã gây ra chấn động cực lớn, sư tôn đã truyền lệnh, trong khoảng thời gian này, cố gắng không nên rời khỏi Thư Viện."
Bởi vì trận chiến ở Lãng Phong Thành kia, rất nhiều thế lực ở trên Cửu Tiêu Tiên Vực, đều cảm nhận được sự uy hiếp to lớn.
Ai có thể cam đoan được, lần tiếp theo Hoang Võ có tìm tới cửa, giết chóc một trận, sau đó quay người rời đi hay không?
Thậm chí có một ít tông môn thế lực, trực tiếp lựa chọn phong sơn, ra lệnh cấm túc với môn hạ đệ tử, chỉ sợ ra ngoài đụng phải vị tuyệt thế ma đầu này!
Ngay cả loại thế lực cấp thiên như Càn Khôn Thư Viện, cũng bắt đầu có Tiên Vương xuất hiện, dò xét xung quanh Thư Viện.
Tô Tử Mặc căn bản là không biết rõ, trận chiến này của Võ Đạo Bản Tôn, không chỉ làm danh tiếng vang xa, còn để cho toàn bộ Cửu Tiêu Tiên Vực, đều biến thành tiếng gió hạc kêu, thần hồn nát thần tính.
"Ta đi đâu, sư huynh cũng muốn quản sao?"
Mặc Khuynh hỏi ngược lại một câu.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên cười khẽ nói: "Sư muội nói quá lời rồi. Ta biết được chuyện này, đã ngay lập tức chạy tới, chính là muốn nhắc nhở sư muội chú ý một chút."
"Dù sao thì vị tuyệt thế ma đầu này cũng vô cùng hung tàn, bạo ngược thích giết chóc, không biết thương hoa tiếc ngọc."
Mặc Khuynh đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại khó được cười một tiếng, dịu dàng nói: "Không sao, Thư Viện có sư huynh mà."
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên nhìn thấy nụ cười của Mặc Khuynh, trong lòng có cảm giác vô cùng tươi đẹp.
Nghe được câu nói này của Mặc Khuynh, hắn cũng cảm thấy một trận kinh ngạc vui mừng, trên mặt hiện ra nụ cười.
Mặc Khuynh tiếp tục nói: "Dù sao thì tên Hoang Võ kia cũng chỉ có danh hão, nếu hắn dám xuất hiện, nhất định là sư huynh có thể một kiếm chém rụng sự hư giả của hắn, phá hủy thần thoại về hắn."
Nói xong, Mặc Khuynh nhẹ nhàng rời đi.
Nụ cười trên mặt Nguyệt Hoa Kiếm Tiên cứng đờ, sắc mặt triệt để âm trầm xuống.
Đây là lời mà lúc trước hắn đã nói với Mặc Khuynh.
Bây giờ nghe được, lại tràn ngập sự châm biếm.
Bởi vì, bây giờ trên toàn bộ Cửu Tiêu Tiên Vực, thậm chí là khắp Thiên Giới, đều không có một Chân Tiên nào, dám nói ra những lời này với Hoang Võ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận