Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2497: Dạ xoa tộc

Bị quái vật này nhìn chằm chằm, lông tơ trên thân đám người Tạ Khuynh Thành đều dựng đứng lên, cả người không rét mà run!
Quái vật này nhìn có vẻ còn đáng sợ hơn cả A Tu La tộc!
A Tu La nhất tộc, mặc dù thân thể cường tráng cao lớn, như là ma thần vậy, nhưng ít ra nhìn cũng không dọa người như vậy.
Quái vật trước mắt này tựa như là một lệ quỷ hung thần ác sát, xuất quỷ nhập thần, thậm chí có thể lừa gạt được dò xét của chúng người!
Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm vào con quái vật này, trong đầu thoáng suy nghĩ.
Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy con quái vật này, trong đầu hắn lại hiện ra bóng dáng La Sát tộc!
Mặc dù cả hai tộc có tướng mạo không giống, nhưng đều xấu xí doạ người, khuôn mặt dữ tợn, như lệ quỷ, mà thủ đoạn cũng cực kỳ hung tàn, lực chiến đấu kinh người!
Chỉ xem lần tấn côn vừa rồi kia, dù tu sĩ bé gầy có phòng bị, cũng hoàn toàn không ngăn cản nổi.
Nhưng con quái vật này có hình dạng rất khác La Sát tộc.
Cho dù là La Sát tộc nhỏ yếu nhất, cũng đều có hai cánh như lưỡi hái sắc bén, mà quái vật trước mắt này lại không có cánh.
"Quỷ Dạ Xoa!"
Sắc mặt Tạ Khuynh Thành có chút trắng xanh, hô nhỏ một tiếng.
"Hóa ra đây là Dạ Xoa tộc.
Tô Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng, như có suy nghĩ.
Trước đó nghe Tạ Khuynh Thành miêu tả về Dạ Xoa nhất tộc, trong lòng hắn lại có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Bây giờ, tận mắt nhìn thấy Dạ Xoa tộc, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Trên thực tế, trừ tướng mạo hình thái, Dạ Xoa tộc cùng La Sát tộc sử dụng binh khí, thủ đoạn, kỹ pháp, cũng có khác biệt rất lớn.
Liên hệ Dạ Xoa tộc cùng La Sát tộc với nhau, chỉ là Tô Tử Mặc suy nghĩ lung tung một chút, không có bất kỳ căn cứ nào.
Huống chi, hắn không hiểu nhiều về Dạ Xoa nhất tộc.
Nghĩ đến La Sát tộc, Tô Tử Mặc không khỏi nhớ tới Ngọc La Sát ở Thiên Hoang đại lục.
Nghe nói Ngọc La Sát cũng đã phi thăng thượng giới, không biết bây giờ cuộc sống của nàng như thế nào.
Đúng lúc này, con Dạ Xoa kia đã nuốt xong xương sọ của tu sĩ bé gầy, sau đó nó đột nhiên nhếch miệng cười với đám người Tạ Khuynh Thành, lộ ra một hàm răng đỏ tươi sắc bén!
Ngay sau đó, con Dạ Xoa này đột nhiên biến mất không thấy!
Đây không phải thuấn di.
Sinh linh trong Tu La chiến trường đã vẫn lạc nhiều năm, con Dạ Xoa này bị khí Huyết Sát khống chế, không có khả năng hiểu được thuấn di thần thông.
Nhưng nó thật sự đã biến mất không thấy!
Đám người Tạ Khuynh Thành còn đang sững sờ, Tô Tử Mặc lại đột nhiên lên tiếng.
"Cẩn thận!"
Tô Tử Mặc đứng bên cạnh Tạ Khuynh Thành, vẻ mặt khẽ động, đột nhiên đưa tay ra kéo Tạ Khuynh Thành đến bên cạnh.
Gần như là đồng thời, mặt đất dưới chân Tạ Khuynh Thành bị phá vỡ, một cây xiên sắt loang lổ vết rỉ phá đất chui lên, đâm sượt qua người Tạ Khuynh Thành, chỉ lệch một ly!
Có thể đoán ra nếu Tô Tử Mặc ra tay hơi chậm, Tạ Khuynh Thành đã bị cây xiên sắt từ dưới xông lên này đâm xuyên!
Dù không chết cũng sẽ trọng thương.
Tô Tử Mặc cứu Tạ Khuynh Thành xong, động tác không ngừng, sải bước tiến lên, tay trái nắm lấy xiên sắt đâm tới, chân phải hung hăng đạp lên mặt đất!
Oanh!
Một cước này đạp xuống đi, mặt đất đều rung nhẹ.
Trong sự rung động này, còn kèm theo tiếng xương cốt vỡ vụn!
Tô Tử Mặc trở tay nắm chặt xiên sắt, rút mạnh lên trên.
Bùn đất dưới chân nứt ra, một bóng người bị hắn túm đến, chính là con Dạ Xoa vừa rồi kia.
Hai tay con Dạ Xoa này mặc dù vẫn cầm chặt xiên sắt, nhưng thân thể lại ngã trên đất, đầu đã bị giẫm bạo, không có sức chiến đấu!
Đám người Tạ Khuynh Thành nhìn thấy một màn này, đều bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Con quỷ Dạ Xoa này xuất quỷ nhập thần, có thể đi xuyên dưới mặt đất, đám người căn bản không phát hiện được!
Càng đáng sợ hơn là con quỷ Dạ Xoa này cũng không phải sinh linh còn sống, bị khí Huyết Sát khống chế, bằng chiến đấu theo bản năng.
Nhưng dù cho như thế, vẫn có thủ đoạn sát phạt khủng bố cường đại như vậy!
Nếu là Dạ Xoa còn sống thì đó sẽ là tồn tại như thế nào?
"Tô huynh, đa tạ ân cứu mạng."
Tạ Khuynh Thành vội vàng nói lời cảm tạ, trong lòng còn sợ hãi.
"Mau rời đi nơi này."
Tô Tử Mặc trầm giọng nói: " Động tĩnh ở bên này đã kinh động tới một số sinh linh trong chiến trường."
Quả nhiên, Tô Tử Mặc còn lời chưa dứt, ở một nơi xa ẩn hiện trong sương máu đã truyền đến từng tiếng gào thét.
Mặc dù không thấy được vị trí cụ thể, nhưng rõ ràng có A Tu La tộc khác, một số yêu thú mạnh mẽ, thậm chí là quỷ Dạ Xoa thức tỉnh đang xông tới đây!
Tiếng gầm gừ càng dày đặc, giống như ở bốn phương tám hướng đều có sinh linh như A Tu La tộc tồn tại!
"Làm sao bây giờ ?"
Đám người Nguyệt Ảnh Thiên Tiên có chút hoảng sợ rồi.
Sự nhiệt tình của đám người khi mới vừa tiến vào Tu La chiến trường, từ sau khi nhìn thấy mấy Thiên Tiên cường giả liên tiếp bỏ mình thì đã nhanh chóng nguội lạnh
Đám người chỉ muốn tiến vào đây, đạt được một chút cơ duyên, nhưng không có ai muốn bỏ mệnh!
"Khuynh Thành quận vương, chúng ta dường như đã bị bao vây rồi!"
Nguyệt Ảnh Thiên Tiên thấp giọng nói: "Nếu không vẫn nên xé nát truyền tống phù lục, rời đi nơi này. Đoạt ấn chỉ là chuyện nhỏ, nếu bởi vậy mà mất mạng thì cái được không đủ bù cái mất rồi."
Tạ Khuynh Thành hơi nắm quyền, hắn không cam lòng.
Lúc này mới vừa tiến đến, lẽ nào lại muốn lui về ?
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc mở miệng nói: "Muốn ở lại thì theo sát ta, có gắng không cần cách ta quá xa, không cần vượt qua khoảng cách mười trượng."
Nói xong, Tô Tử Mặc đã dẫn đầu bước đi về phía trước.
Tạ Khuynh Thành vội vàng tiến lên, sóng vai cùng đi với Tô Tử Mặc.
Đám người Nguyệt Ảnh Thiên Tiên liếc mắt nhìn nhau, hơi chút do dự, những vẫn cố gắng đi theo.
Hiện tại rời đi, đám người thật sự có cảm giác mất mặt.
Mặc dù đi theo sau lưng Tô Tử Mặc, nhưng vì đề phòng chuyện bất ngờ, tất cả mọi người đều lấy ra truyền tống phù lục, cầm trong bàn tay, chuẩn bị xé nát bất cứ lúc nào, thoát thân rời đi.
Phương hướng Tô Tử Mặc tiến lên, đại thể không sai.
Nhưng trên đường đi, hắn thường thường sẽ thay đổi tuyến đường vốn đang đi, ngẫu nhiên sẽ đi sang bên cạnh, ngẫu nhiên lại đi quanh một vòng tròn lớn, giống như đang tránh né cái gì.
Những đường đi này, không có chút quy luật nào để nói, giống như Tô Tử Mặc chỉ tùy ý đi thôi.
Mặc dù trong lòng đám người không hiểu, nhưng cũng không dám tự mình rời khỏi đội ngũ.
Khi nãy lại có một Dạ Xoa xuất hiện.
Mà lần này, con Dạ Xoa này là từ trên bầu trời đột nhiên phá vỡ màn sương máu hạ xuống, lao thẳng tới đám người.
Nhưng con Dạ Xoa này còn chưa chạm đến thân thể của đám người, đã bị Tô Tử Mặc bắn ra mấy đạo Thiên Sát kiếm khí, xuyên thủng đầu lâu, triệt để tử vong.
Một lần này, đám người vẫn không thể phát hiện để đề phòng.
Con Dạ Xoa này, không giống con lúc trước kia.
Mặc dù đều có khuôn mặt dữ tợn, nhưng dưới sườn con Dạ Xoa này sinh ra một đôi cánh thịt hơi mỏng, nối liền từ cánh tay cùng hai chân, từ trên trời giáng xuống, tựa như là một con dơi to lớn!
Từng có biến cố như vậy, tất cả mọi người đều lựa chọn theo thật sát sau lưng Tô Tử Mặc, đừng nói là vượt qua mười trượng, ngay cả năm trượng bên ngoài đều không có người dám đi.
Nhắc tới cũng kỳ, nửa ngày sau, những tiếng gào thét bốn phía chung quanh kia lại dần cách xa đám người, dần dần nhạt đi.
Mặc dù trên đường cũng bị phục kích, nhưng sinh linh cản đường cũng không nhiều, chỉ có một hai con.
Mà mỗi một lần gặp nạn, đều có Tô Tử Mặc cảnh báo trước.
Đám người có chỗ chuẩn bị, nên liên hợp ra tay, rất nhanh đã có thể bóp chết nguy hiểm, tiếp tục tiến lên.
Một ngày đi qua, đám người đi trên đường lại không gặp được nguy cơ gì lớn, cũng không có A Tu La tộc, quỷ Dạ Xoa, yêu thú cản đường với quy mô lớn để chặn giết.
Tô Tử Mặc rẽ trái lượn phải dẫn đầu, đám người lại cứng rắn xông qua vòng vây của một đám sinh linh như A Tu La tộc, hoàn hảo không việc gì chạy ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận