Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2794: Chất vấn

Toàn thân Trầm Việt run lên.
Ánh sáng xanh biếc rực rỡ kia không chỉ phá mất Huyễn kiếm đạo của hắn, mà lại còn đánh trúng điểm yếu nhất trên tiên kiếm của hắn.
Cánh tay hắn cầm kiếm đều hơi hơi run rẩy, cảm giác cánh tay đã tê rần!
Trầm Việt tập trung nhìn vào, ánh sáng xanh biếc rực rỡ kia lại là một chuôi trường kiếm xanh biêng biếc, mũi kiếm lăng lệ, thậm chí còn mạnh hơn cả bản mệnh tiên kiếm của hắn!
Thế công của hắn bị ngăn cản, thân kiếm chệch hướng, lực lượng trên tiên kiếm đều bị đánh tan, vượn tự nhiên không thể uy hiếp tơi vượn mẹ ở trước người này.
Mà hai mắt vượn mẹ lóe ra ánh máu, lại không có ý muốn thu tay.
Chỉ thấy chuôi trường kiếm màu xanh kia không ngừng lại, vừa chạm vào tiên kiếm của Trầm Việt đã lập tức tách ra, đột nhiên lướt ngang rơi lên trên người vượn mẹ, nhẹ nhàng vẩy một cái.
Chuôi trường kiếm màu xanh này còn không to bằng bằng cánh tay vượn mẹ.
Nhưng chỉ một lần khẽ vung như vậy, công kích của vượn mẹ đã lập tức ngừng, thân hình cao lớn bay lên, lại nhẹ rơi trên mặt đất.
Nhìn đến một màn này, trong lòng tất cả mọi người đều run lên.
Chuôi trường kiếm màu xanh kia phá vỡ Huyễn kiếm đạo, đồng thời va chạm cùng tiên kiếm của Trầm Việt, bắn ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Trong chớp mắt trường kiếm màu xanh rơi trên người vượn mẹ, lại biến thành nhẹ nhàng.
Loại biến ảo giữa cương nhu này đã thể hiện ra người dùng kiếm có khả năng khống chế lực lượng vô cùng tinh diệu.
"Người nào? !"
Trầm Việt khẽ quát một tiếng, hít sâu một hơi, vận chuyển khí huyết, đặt ngang kiếm trước ngực, lui lại đằng sau một bước, ngưng thần đề phòng.
"Tô phong chủ ?"
Trầm Việt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, Tô Tử Mặc cầm chuôi trường kiếm màu xanh đứng ở kia.
Mấy người Lâm Tầm Chân, Vương Động cũng ngây ra một chút, rất giật mình.
Khi nãy bọn họ vừa chỉ nhìn thấy một đạo bóng người lướt qua trước mắt, không ngờ người xuất thủ lại là Tô Tử Mặc!
Tình huống gì đây ?
Tô phong chủ lại có thể thấy rõ Huyễn kiếm đạo của Thẩm huynh, còn có thể dùng một kiếm đẩy lui Thẩm huynh?
Mây người Vương Động, Công Tôn Vũ đưa mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra nghi hoặc và không thể tưởng tượng nổi trong mắt đối phương.
Khả năng lớn nhất chính là Trầm Việt không dùng toàn lực, mà Tô Trúc phong chủ lại toàn lực đánh ra một kích, tấn công bất ngờ mới có thể có hiệu quả như thế.
Trên thực tế, Tô Tử Mặc nhiều nhất chỉ dùng ba phần lực, chính là vì sợ làm Trầm Việt bị thương.
"Tô Trúc phong chủ, ngươi có ý gì?"
Trầm Việt nhíu chặt lông mày, sắc mặt trầm xuống, trong ngữ khí tràn đầy lửa giận.
Khi nãy Tô Tử Mặc ngăn cản hắn giết chết con khỉ con kia, mặc dù trong lòng hắn có chút bất mãn, nhưng cũng không nói gì.
Dù sao một con khỉ con mới sinh mấy tháng, không có lực uy hiếp gì tới bọn họ, mà cũng không có chiến công.
Nhưng vượn mẹ trước mắt này rõ ràng có địch ý mãnh liệt đối với bọn họ, mà nếu giết chết con vượn mẹ này có khả năng kiếm được mười điểm chiến công, vị Tô Trúc phong chủ này lại tới ngăn cản, Trầm Việt không nhịn được có chút nổi nóng.
Mà hai bên mới vừa giao thủ một lần!
Mấy người Vương Động, Công Tôn Vũ thấy thế vội vàng chạy tới.
Đám người mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc cũng đều mang lấy một tia nghi vấn.
"Tô Trúc phong chủ."
Trầm Việt trầm giọng nói: "Mặc dù tu vi cảnh giới của ngươi không bằng ta, nhưng ngươi là chủ một phong, Trầm Việt ta chưa từng có hành động gì vượt khuôn phép."
"Ta muốn hỏi Tô Trúc phong chủ, khi nãy ngươi bảo vệ con khỉ con kia cũng thôi đi, bây giờ lại ra tay cứu đầu súc sinh này, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào ?"
Mấy người Lâm Tầm Chân, Vương Động cũng nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc hành động như thế quả thật khiến bọn họ không thể nào hiểu được.
Con vượn mẹ kia thấy trong sơn động có nhiều đỉnh tiêm cường giả chạy đi ra như thế cũng yên tĩnh lại, ánh đỏ trong con ngươi dần dần thu lại, không tùy tiện ra tay.
Mà thông qua lời nói vừa rồi của Trầm Việt, ít nhất nó cũng biết con của mình chưa chết!
Vượn mẹ nhìn tới bóng lưng Tô Tử Mặc, trong mắt lóe qua một tia nghi hoặc, không hiểu rõ Chân Linh từ bên ngoài đến này, vì sao lại ra mặt cứu nó, thậm chí bảo vệ con của nó.
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng vượn mẹ có thể cảm nhận được, nam tử mặc áo xanh này không có địch ý gì.
"Ta có mấy nghi vấn, muốn hỏi nó."
Tô Tử Mặc nói.
"Sau đó thì sao? !"
Trầm Việt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, truy hỏi.
Tô Tử Mặc trầm mặc không nói.
"Được rồi, được rồi."
Thấy bầu không khí có chút nặng nề, Vương Động ho nhẹ một tiếng, đứng ra dàn xếp: "Súc sinh này có tác dụng đối với Tô phong chủ, cứ để Tô phong chủ hỏi thăm một chút trước, về sau lại nói."
Vừa nói, Vương Động vừa đẩy đẩy Trầm Việt, ra hiệu hắn đi ra ngoài để tỉnh táo lại một chút, để tránh lại tranh cãi với nhau.
Trầm Việt đi mấy bước, thấy bọn người Vương Động còn lưu lại, không khỏi cười lạnh nói: "Tô Trúc phong chủ muốn hỏi vấn đề, các ngươi lưu lại ở đó làm gì ?"
Vương Động nói: "Ta ở bên này nhìn xem, để tránh súc sinh này làm người bị."
Trầm Việt bĩu bĩu môi, nói: "Tô Trúc phong chủ thân là chỉ một phong, chỉ tùy tiện ra tay, đã có thể đánh lui ta, còn cần Vương huynh bảo hộ ?"
Vẻ mặt Vương Động lúng túng khó xử, nhìn Tô Tử Mặc một cái.
Tô Tử Mặc bình tĩnh, cũng không tức giận.
Trầm Việt suy cho cùng là đệ nhất Chân Tiên ở Huyễn Kiếm phong, khi nãy bị hắn dùng một kiếm phá mấy Huyễn kiếm đạo, trong lòng nhiều ít có chút không phục.
Mà hắn là chủ một phong, lười tranh luận cùng Trầm Việt.
Lâm Tầm Chân đột nhiên mở miệng, nói: "Các ngươi ra ngoài đi, ta ở bên này thủ lấy."
Đối với lời Lâm Tầm Chân nói, bọn người Vương Động tự nhiên không có dị nghị.
Trầm Việt nhún vai, quay người rời khỏi.
Lâm Tầm Chân lui lại đằng sau mấy bước, lưu lại không gian cho Tô Tử Mặc cùng vượn mẹ.
Ở khoảng cách này, nếu xuất hiện biến cố gì, nàng cũng có thể kịp thời ra tay!
Đúng lúc này, con khỉ con trong sơn động kia nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cũng tập tễnh bò ra, sau khi nhìn thấy vượn mẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng, la lên chi chi.
Sau khi vượn mẹ nhìn thấy khỉ con, lệ khí trên người trong nháy mắt đã biến mất không thấy, ánh mắt đều trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Vạn vật sinh linh đều có mẫu tính.
Vượn mẹ tiến lên trước ôm khỉ con vào trong ngực, kiểm tra một hồi không phát hiện ra vết thương gì, mới thở phào một hơi.
Đương nhiên, ánh mắt vượn mẹ nhìn Tô Tử Mặc vẫn mang theo một tia đề phòng cùng cảnh giác.
Tô Tử Mặc đi đến trước người vượn mẹ, vận chuyển chân nguyên, ở trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một chiếc gương cổ, trên đó hiện ra hình ảnh của Hầu Tử.
"Hắn cũng là Huyết Viên nhất tộc các ngươi, ngươi có biết không ?"
Tô Tử Mặc hỏi nói.
Vượn mẹ nhìn hình ảnh trên gương cổ, vẻ mặt mê mang, chăm chú nhìn một lát, mới lắc lắc đầu.
Tô Tử Mặc thở phào một hơi, cũng yên tâm hơn.
Xem tình hình này, Hẩu Tử cũng không ở Tà Ma Chiến Trường.
Nhưng không có tin tức của Hầu Tử, trong lòng hắn lại có chút thất vọng.
Trên người vượn mẹ đầy thương tích, thận trọng liếm vết thương trên người, trên mặt khó che đậy khỏi vẻ mệt mỏi.
"Cha hắn đâu ?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Động tác vượn mẹ liếm láp thoáng ngừng, trầm mặc xuống.
Nửa ngày sau, vượn mẹ mới mở miệng nói: "Chết trận rồi."
Cái gọi là chết trận, có lẽ là bị vạn tộc sinh linh xuất hiện ở nơi này giết chết.
Ở trong Tà Ma Chiến Trường, cho dù là Huyết Viên trưởng thành cấp bậc Chân Linh, bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, càng huống chi còn mang theo một con non.
Cho dù như vậy, vượn mẹ cũng không vứt bỏ con của mình, thậm chí không tiếc liều chết chiến một trận!
Đây cũng là tội linh sao ?
Tô Tử Mặc không cảm nhận được vượn mẹ trước mắt này có gì khác sinh linh ba ngàn giới.
Chỉ là có thêm một danh hiệu tội linh.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Bạn cần đăng nhập để bình luận