Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1986: Tàn niệm của Tiên Đế

Thân hình của Tô Tử Mặc khẽ động, nhanh chóng bay về phía chính điện.
Cùng một thời gian, tu sĩ ở các nơi xung quanh tòa hành cung này, cũng đều chú ý tới động tĩnh bên này, đồng loạt tụ về phía chính điện.
Đám người ở trước chính điện càng ngày càng dày đặc, số lượng đã vượt qua một vạn, từng người lộ ra vẻ mặt hưng phấn, xoa tay dậm chân.
Lúc Tô Tử Mặc chạy tới, trông thấy ở phía trước nhất của đám người, Vân Đình đạp không mà đứng, ánh mắt trong suốt, khí thế cực mạnh, không ngừng vung vẩy hai tay, tay áo bay múa, phong thái siêu nhiên!
Trong khoảng thời gian ngắn, đầu ngón tay của Vân Đình ít nhất bắn ra mấy trăm luồng linh quang, trong chớp mắt, chui vào bên trong đại trận ở trước chính điện.
Ánh sáng của đại trận đột nhiên bộc phát, sáng chói lóa mắt, trong nháy mắt đã bao phủ Vân Đình đi vào, dẫn tới một tràng tiếng thốt lên.
Không ít tu sĩ cho rằng Vân Đình đã phá trận thất bại, bị đại trận phản phệ.
Nhưng rất nhanh, đám người đã phát hiện ra, bóng Vân Đình ở phía dưới ánh sáng của đại trận chiếu rọi, lù lù bất động, khí thế càng ghê gớm hơn, lộ ra mũi nhọn!
"Mở cho ta!"
Vân Đình khẽ quát một tiếng, chỉ về phía trước.
Ánh sáng của đại trận giống như là thuỷ triều, từ giữa bị một phân thành hai, chợt ầm ầm biến mất.
Tất cả tia sáng, sau khi nở rộ ngắn ngủi, đều đã biến mất không thấy đâu nữa.
Đại trận ở cửa chính điện, đã bị phá đi.
Mà sắc mặt của Vân Đình chỉ hơi tái nhợt, khí thế không có một chút suy giảm nào, từ trong túi trữ vật lấy ra một hạt đan dược có mùi thuốc nồng đậm, nuốt vào trong bụng, sắc mặt rất nhanh đã lại hồng nhuận.
Một tiếng ầm vang, cửa chính điện ầm ầm sụp đổ, kích thích lên vô số bụi bặm.
Thấy một màn như vậy, tinh thần của đông đảo tu sĩ chấn động mạnh, ánh mắt cực nóng, hơi sững sờ một chút, định khởi hành xâm nhập vào trong chính điện, tìm tòi hư thực.
"Rốt cục, lại có người tới..."
Ngay lúc này, bên trong cả tòa hành cung, đột nhiên vang lên một tiếng thở dài, giống như là đến từ quá khứ xa xôi, tràn đầy sự tang thương và nặng nề của năm tháng.
Ở phía dưới tiếng thở dài này, tất cả mọi người bên trong hành cung, giống như là đều bị cố định tại chỗ, động một cái cũng không thể động!
Ngay cả Vân Đình ở trên không trung, Tô Tử Mặc ở trong đám người cũng giống như thế.
Loại lực lượng này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mọi người!
Người này là ai?
Hắn ở chỗ này bao lâu rồi, mới nói ra một câu như vậy?
Ở lại bên trong Đế mộ, người này lại vẫn không chết?
"Tòa cung điện này là một trong những hành cung của ta năm đó, ngọc phù đang ở trong chính điện."
Hơi yên lặng một chút, giọng nói kia lại một lần nữa vang lên.
Chủ nhân của giọng nói này, chẳng lẽ là...
Là vị Tiên Đế năm đó kia!
Tiên Đế không chết?
Đông đảo tu sĩ nghĩ tới đây, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"Hừ."
Vẻ mặt của Vân Đình vẫn tự nhiên, trầm giọng nói: "Chỉ là tàn niệm do vị Tiên Đế này lưu lại trong trận pháp mà thôi, phá vỡ đại trận, luồng tàn niệm này sẽ phóng thích ra, không tính là thủ đoạn cao minh gì cả."
"Trong các ngươi, có thể có người phá vỡ toà trận pháp do ta lưu lại, vô cùng khó có được. Chỉ là, không biết rõ là ai sẽ có thể đoạt được ngọc phù ở trong chính điện."
Giọng nói này sau khi nói vài câu, đã trở nên hơi yếu ớt.
Giống như là trải qua vô tận năm tháng, lực lượng của luồng tàn niệm này cũng không còn thừa mấy.
"Đúng rồi, còn có một việc."
Tiếng của Tiên Đế lại vang lên một lần nữa, trở nên đứt quãng: "Bên trong hành cung... này, còn giấu một món bảo vật... khác nữa, giá trị còn hơn ngọc phù rất nhiều, không biết người nào sẽ hữu duyên..."
Lời còn chưa dứt, âm thanh đã biến mất không thấy đâu nữa, loại lực lượng vô hình trói buộc ở trên người đông đảo tu sĩ kia, cũng lập tức biến mất theo.
"Quả nhiên là tàn niệm của Tiên Đế."
"Vừa rồi câu nói cuối cùng kia là cái gì, không nghe rõ."
"Hình như là nói, bên trong hành cung này còn có một loại bảo vật khác nữa, còn trân quý hơn cả ngọc phù!"
Sau khi tàn niệm của Tiên Đế biến mất, trong nháy mắt đám người đã nổ tung, nhấc lên từng đợt tiếng ồn ào, nghị luận ầm ĩ.
Mà lúc này, Tô Tử Mặc vẫn không có biểu lộ gì, nhưng trái tim lại đập loạn mấy lần.
Món bảo vật mà Tiên Đế nhắc tới kia, có thể chính là ngọn đèn đồng cổ khắc chữ Hồn mà hắn lấy được kia!
Bình tĩnh mà xem xét, ngọn đèn đồng cổ này thực sự là rất khó bị người chú ý.
Nó không có ở bên trong thiên điện tồn trữ thần binh pháp bảo, ngược lại bị cất giữ ở bên trong thiên điện chứa linh đan diệu dược.
Hơn nữa chỉ là một chiếc đèn dùng để chiếu sáng bình thường ở trên vách tường, toàn thân bị gỉ đồng màu xanh bao trùm, cho dù có người phát hiện ra, cũng sẽ không nhìn nhiều một cái.
Trước đó nếu không phải là Trấn Ngục Đỉnh có hiện tượng lạ, coi như Tô Tử Mặc lại tìm kiếm thêm mấy lần ở bên trong thiên điện, cũng sẽ không lưu ý tới ngọn đèn đồng cổ này.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Tô Tử Mặc mà thôi.
Món bảo vật quý giá hơn ngọc phù mà Tiên Đế nhắc tới kia, cũng chưa chắc đã nhất định là đèn đồng cổ.
Ngay lập tức, sự chú ý của đông đảo tu sĩ đều ở bên trên món bảo vật không biết tên mà Tiên Đế nhắc tới kia.
Nhưng rất nhanh, đám người đã kịp thời phản ứng lại.
Bảo vật Tiên Đế nhắc tới là thứ gì, ai cũng không biết rõ, hư vô phiêu miểu, nhưng tấm ngọc phù kia, lại đang ở trong chính điện trước mắt!
Thế cục lúc này, vẫn là đạt được ngọc phù quan trọng hơn!
Sau ngắn ngủi yên lặng, Vân Đình là người thứ nhất xâm nhập vào chính điện.
Theo sát phía sau, đông đảo tu sĩ chen chúc mà vào, chen giẫm lẫn nhau.
Có tu sĩ, thậm chí bị chen dính sát vào vách tường chính điện xung quanh, phát động cấm chế, bỏ mình tại chỗ!
Ngọc phù còn chưa thấy đâu, mùi máu tanh đã tràn ngập.
Tô Tử Mặc tế ra Phiêu Miểu Chi Dực, cấp tốc lướt qua đỉnh đầu đám người, xâm nhập vào trong đại điện, phóng tầm mắt nhìn tới.
Tia sáng trong đại điện lờ mờ, bụi bặm trôi nổi, nhưng lại cực kỳ rộng lớn, hơn vạn tên tu sĩ xông vào, lại không có một chút cảm giác chen chúc nào.
Ở trên không trung phía trước nhất đại điện, một tấm ngọc phù lớn cỡ bàn tay đang v, lóe ra ánh sáng rực rỡ tươi đẹp, hư không xung quanh đều bị nó nhiễm lên.
Tất cả mọi người đều lập tức nhìn thấy tấm ngọc phù này, nhưng không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nơi này có hơn vạn Huyền Tiên cấp chín, lúc này nếu ai dám bước lên trước, đều sẽ trở thành bia ngắm của mọi người!
Ngay cả Phương Huyền với tính tình kiêu ngạo, sau giao thủ ngắn ngủi với Đường Tử Y, Vân Đình lúc trước, lúc này cũng đã thu lại mũi nhọn, yên tĩnh chờ đợi thời cơ.
Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua bốn phía, lại tỏa ra thần thức, cũng không phát hiện ra tung tích của Đường Tử Y ở đâu.
Hắn biết rõ, khẳng định là Đường Tử Y đang ở ngay trong đám người ở đây.
Nhưng tu sĩ nơi này quá nhiều, thủ đoạn ẩn nấp của Đường Tử Y lại cực kỳ cao minh, ngay cả Tô Tử Mặc đều khó có thể tìm kiếm được nàng.
Tô Tử Mặc đột nhiên cảm nhận được một trận địch ý mãnh liệt, hơi hơi liếc mắt, nhìn sang.
Bên kia lại là cường giả của bốn Tiên Tông lớn, hòa thượng đầu trọc, nam tử tháp sắt, đạo sĩ trung niên, còn có nữ tử mặc váy lam.
Vừa rồi bốn người hợp lực đều không thể trấn áp, lúc này đã coi Tô Tử Mặc là đối thủ lớn nhất!
"Ha ha."
Ngay lúc này, ở phía trước nhất của đám người truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Đã không có người nào dám tiến lên, vậy ta cũng không khách khí nữa."
Ở trong tiếng cười của Vân Đình mang theo một tia châm biếm, căn bản là không để đám người nơi này vào trong mắt.
Trước khi đi, còn cố ý xoay đầu lại, nhìn Tô Tử Mặc một cái thật sâu, bên trong ánh mắt mang theo một loại ẩn ý chẳng nói lên lời.
Giống như là khiêu khích, lại giống như là tán thưởng.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Hắn và Vân Đình vốn không quen biết, cũng không hề có va chạm gì, không biết rõ làm sao người này lại đột nhiên chú ý tới hắn.
Vân Đình ngự không mà đi, chầm chậm tiến về phía ngọc phù.
Hắn mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng không dám khinh thường.
Ai biết rõ ở bên trong đại điện này, phải chăng còn có hung hiểm gì khác!
Ngay lúc Vân Đình đi chưa được mấy bước, bên trong đại điện, đột nhiên vang lên một tràng tiếng động quỷ dị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận