Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1823: Tiến về Long Uyên thành

Lần này Tô Tử Mặc xuất quan, một mặt là vì đã có đột phá, một mặt khác, cũng là bởi vì trên tay hắn đã không còn Ngưng Nguyên đan.
Ở Huyền Nguyên cảnh, Ngưng Nguyên đan có tác dụng cực lớn đối với tu sĩ.
Mà Thanh Liên chân thân có nhu cầu về Ngưng Nguyên đan còn lớn hơn tu sĩ bình thường rất nhiều!
Trong túi trữ vật của Tô Tử Mặc, mặc dù không có Ngưng Nguyên đan, nhưng còn có hơn ba trăm vạn gốc Bồi Nguyên thảo cùng Vũ Lâm hoa.
Đây chính là số lượng thu được từ Ác Lang quân cùng đám người Ảnh Tử Huyết Dương cốc từ mười năm trước.
Hơn ba trăm vạn gốc tiên thảo, nếu mang tới Huyết Dương cốc để đổi, có thể trực tiếp đổi lấy hơn ba vạn hạt Ngưng Nguyên đan.
Đương nhiên, chắc chắn Tô Tử Mặc sẽ không đi Huyết Dương cốc.
Bởi vì, hắn từng nghe Hạ Thanh Doanh nói rằng nếu có thể tiến về Long Uyên Thành, chỉ cần mười gốc tiên thảo là có thể đổi lấy một hạt Ngưng Nguyên đan.
Hơn ba trăm vạn gốc tiên thảo, chính là hơn ba mươi vạn hạt Ngưng Nguyên đan!
Mười năm qua, Đoạn Thiên Lương trồng trọt hơn trăm mẫu linh điền, cũng tích góp được tầm có mười vạn gốc tiên thảo.
Lần này Tô Tử Mặc xuất quan, chuẩn bị đi Long Uyên Thành thử xem.
"Cái gì!"
Nghe Tô Tử Mặc quyết định như thế, Đoạn Thiên Lương giật nảy mình.
Long Uyên Thành đó là thành trì lớn nhất trên khắp Long Uyên tinh, cũng là một tòa thành duy nhất có một ít tiên nhân bản địa.
Từ khi đám người Đoạn Thiên Lương phi thăng lên Long Uyên Thành, sau đó bị đuổi ra ngoài, thì chưa từng trở về qua.
"Lão đại, lần này đường xá đi tới Long Uyên Thành xa xôi, trên đường ngoại trừ một số địa phương nguy hiểm ra, đáng sợ nhất chính là có các thế lực giặc cỏ, chúng ta..."
Đoạn Thiên Lương không nói hết.
Trong lời nói của hắn có ý bóng gió là dù Tô Tử Mặc là Huyền Tiên ngũ giai, lực chiến đấu cường đại, thậm chí có thể vượt cấp đại chiến cùng người khác, nhưng thực lực tổng hợp của bọn hắn vẫn quá yếu.
Đám hung thú như Bạch Ngân cự nhân, chim chín đầu chỉ có thể dùng hình thái tọa kỵ mới có thể đặt chân tới khu vực mà người tu chân chiếm cứ.
Nếu tùy tiện hiện thân thì tất cả người tu chân không cần lý do gì đều có thể ra tay chém giết!
Ở Long Uyên tinh này, Huyền Tiên cường đại Bạch Ngân cự nhân, chim chín đầu nhiều lắm.
Đoạn Thiên Lương nói: "Ta nhớ đại khái một ngàn năm trước, lĩnh chủ Phong Tuyết Lĩnh vừa mới đột phá đến Huyền Tiên lục giai, cũng rất hăng hái, muốn thử nghiệm tiến về Long Uyên Thành, không nghĩ tới ở trên đường lại gặp phải giặc cỏ."
"Phong Tuyết Lĩnh tổn thất nặng nề, cuối cùng vẫn là do người Huyết Dương cốc đúng lúc đuổi tới, lĩnh chủ Phong Tuyết Lĩnh mới giữ được tính mạng, rồi đi vòng trở lại."
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, nói: "Lần này chỉ ba người chúng ta tiến về Long Uyên Thành, không có mục tiêu quá lớn, sẽ không khiến người khác chú ý, nguy hiểm cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều."
Tô Tử Mặc nhìn về phía Đại Hoàng, nói: "Chắc ngươi biết rõ đường tiến về Long Uyên Thành?."
Đại Hoàng vội vàng gật đầu.
Những năm gần đây, hắn từng đi theo đại quân Huyết Dương cốc cùng nhau tới Long Uyên Thành.
Đi theo con đường kia thì an toàn hơn một chút.
Dù sao Huyết Dương cốc cũng là một trong tám thế lực lớn ở Long Uyên tinh, gần như không có giặc cỏ đạo phỉ nào dám trêu chọc đại quân Huyết Dương cốc.
Nhìn thấy cờ xí Huyết Dương cốc ở xa, đám giặc cỏ đã biết khó mà lui rồi.
"Đi thôi."
Tô Tử Mặc nói: "Chúng ta lên đường luôn."
So với việc cứ lằng nhằng ở đây, không bằng sớm lên đường tới Long Uyên Thành nhìn xem, mở mang kiến thức một phen.
Long Uyên Thành có thể nói là trung tâm của Long Uyên tinh!
Chỉ có ở nơi đó, mới có thể giải đáp được những nghi hoặc trong lòng Tô Tử Mặc trong những năm gần đây.
Đoạn Thiên Lương thấy Tô Tử Mặc đã quyết định đi, cũng không dám khuyên nhiều, chỉ có thể kiên trì đi theo sau lưng Tô Tử Mặc.
Lần này, Tô Tử Mặc còn cố ý để Đoạn Thiên Lương cưỡi trên người Anh Chiêu, lại lấy từ trong túi trữ vật ra một kiện pháp bảo Huyền giai hạ phẩm tặng cho hắn.
Đoạn Thiên Lương lập tức hớn hở, lo lắng trong lòng lập tức biến mất.
"Lão đại, đừng nói là Long Uyên Thành, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, Đoạn Thiên Lương ta cũng sẽ đi cùng ngươi!"
Đoạn Thiên Lương vỗ ngực, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn.
Hai người hai thú không ở lại man hoang nữa, trực tiếp khởi hành rời đi tiến về Long Uyên Thành.
Đại Hoàng chở Tô Tử Mặc, đi phía trước dẫn đường.
Sau mấy ngày, bốn người Tô Tử Mặc đi lướt qua Phong Tuyết Lĩnh, đứng từ xa nhìn thoáng qua.
Mười năm trôi qua, Phong Tuyết Lĩnh không có biến hóa gì, đứng ở xa vẫn có thể nhìn thấy một số dược nông đang làm ruộng, còn có một số hộ vệ đang tuần tra.
Tô Tử Mặc không dừng lại, cưỡi Đại Hoàng, vòng qua Phong Tuyết Lĩnh tiếp tục tiến lên.
Hai người hai thú ngày đêm chạy vội, chỉ thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi, dọc theo con đường này, cũng không gặp phiền toái gì.
Có có một số mao tặc đạo phỉ nhìn thấy Anh Chiêu Huyền Nguyên cảnh năm tầng có khí thế hùng hổ thì đã vội âm thầm lui lại rồi.
Một ngày này, bốn người Tô Tử Mặc tới gần một vùng núi.
Cách đó không xa, cây rừng trùng điệp xanh mướt, dãy núi liên miên chập trùng, nhìn không thấy bờ, giống như một vùng biển cả.
"Đây là Thập Vạn Đại Sơn."
Những năm gần đây, thân thể này của Đại Hoàng đã dần dần nói được tiếng ngừi, mở miệng nói: "Muốn xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn này, cần đi chừng mười ngày."
"Không ít giặc cỏ thích mai phục trong Thập Vạn Đại Sơn này, chặn giết người tu chân lui tới."
Đoạn Thiên Lương nói: "Ta nghe nói, nơi này còn có không ít hung thú đấy!"
Đại Hoàng nói: "Đúng là có không ít, nhưng nhiều năm trước, cốc chủ Huyết Dương cốc xuất thủ, dẫn đại quân Huyết Dương cốc tới Thập Vạn Đại Sơn chém giết đông đảo hung thú, mở ra một con đường máu!"
"Trên cơ bản, trên con đường này không có hung thú nào dám đặt chân, đã an toàn hơn rất nhiều."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, vỗ nhẹ đầu chó của Đại Hoàng, nói: "Đi thôi."
Đại Hoàng tìm kiếm ở gần đó trong chốc lát, rốt cuộc tìm được một điểm đánh dấu, từ nơi đó chui vào, sau bảy lần quặt tám lần rẽ, phía trước đã rộng mở.
Một con đường dày đặc huyết khí đi thông vào trong núi lớn, dưới chân phủ kín từng đống thi hài, cũng không biết một trận chiến năm đó đã có bao nhiêu hung thú vẫn lạc rồi.
Hai bên đường là cổ thụ đứng thẳng, một mảnh u ám.
Bốn người Tô Tử Mặc đi trên con đường này, một đường tiến lên.
Đi tầm đại khái một ngày, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, hình như có cảm giác, hai chân nhẹ đá vào Đại Hoàng bụng.
Đại Hoàng hiểu ý, vội vàng ngừng bước!
Những năm này Anh Chiêu đi theo Tô Tử Mặc, cũng ý thức được cái gì, dừng chân lạ, tản ra thần thức, dò xét bốn phía, ngưng thần đề phòng.
Tô Tử Mặc hơi híp mắt lại, nhìn hai bên rừng rậm phía trước, không nói lời nào.
Cũng không lâu sau, trong rừng rậm phía trước, truyền đến tiếng xột xoạt.
Ngay sau đó, bóng người lắc lư.
Trong nháy mắt, có ít nhất mấy trăm người từ hai rừng rậm chui ra, nhìn bốn người Tô Tử Mặc, sắc mặt bất thiện.
Ở ngay phía trước, ba bóng người cưỡi hung thú dữ tợn, chậm chậm đi từ trong rừng rậm u ám ra.
Con hung thú kia giống như một con mãnh hổ, bàn chân to lớn, nanh vuốt sắc bén, nhưng khi đạp xuống mặt đất lại yên lặng không một tiếng động!
Ba người này có hai nam một nữ, người ở giữa là đại hán tóc ngắn, trên mặt đầy râu, Huyền Nguyên cảnh bảy tầng, trong tay mang theo một chiếc búa lớn, thân trên để trần, bắp thịt cả người nhô lên giống như nham thạch, nhìn tràn đầy lực lượng!
Nam tử bên cạnh đại hán tóc ngắn cùng nữ tử nhìn tuổi không lớn lắm.
Dù vậy, một nam một nữ này cũng đều là Huyền Nguyên cảnh sáu tầng!
Mấy trăm bóng người trong rừng cây, phần lớn cũng đều là Huyền Tiên tứ giai, Huyền Tiên ngũ giai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận