Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 638: Thiên sinh làm nô

Đây là một con Thiên Sát Lang là thượng cổ di chủng, thân hình dài mấy trượng, thân mọc đầy lông màu máu đỏ, thị huyết, phần lớn đều độc hành, thực lực cường đại, cực kỳ hung tàn...
Nhưng bây giờ, con thượng cổ di chủng này lại có ánh mắt tan rã, đã bị chấn động đến mức mất đi ý thức!
Thực tế, nếu đơn thuần là Đại Minh Chú thì không đạt được hiệu quả kinh khủng như vậy.
Mà còn vì Tô Tử Mặc tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, phế phủ cường đại, khí tức kéo dài, Thần Khiếu quán thông, lực lượng bộc phát rất kinh người!
Đừng nói là bộc phát Đại Minh Chú, chỉ cần đơn thuần hét lớn một tiếng, yêu thú tầm thường đều không chịu nổi.
Tu sĩ có thực lực không đủ sẽ bị đánh chết tại chỗ!
Tô Tử Mặc vươn cánh tay ra, năm ngón tay xòe ra, đặt lên đầu của Thiên Sát Lang, nhấn xuống phía dưới!
Một người một sói nhanh chóng rơi xuống.
Ầm!
Đầu của Thiên Sát Lang trực tiếp bị Tô Tử Mặc ấn vào bùn đất, dưới mặt đất bị ấn ra một hố to.
“Ôi ôi!”
Thiên Sát Lang tỉnh táo lại, không ngừng giãy dụa.
Móng vuốt sắc bén giống như chủy thủ bén nhọn, điên cuồng cào đất, bùn đất tung bay, trong miêng vang lên từng gầm thét uy hiếp, lông tóc cả người đều dựng lên!
Chỉ là, mặc kệ nó giãy giụa như thế nào, đều khó mà tránh thoát khỏi bàn tay của Tô Tử Mặc.
Một bàn tay trắng nõn non mịn, trong suốt như ngọc, căn bản không giống như từng cầm qua đao binh.
Nhưng bàn tay này xòe ra năm ngón tay, lại giống như ngưng tụ thành một ngọn núi cao, gắt gao đè đầu Thiên Sát Lang xuống!
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh dần, trên mặt hiện ra sát ý.
Thiên Sát Lang giống như cảm giác được cái gì, toàn thân lập tức ngừng giãy dụa.
Yêu thú luôn rất nhạy cảm với nguy hiểm cảm giác.
Huống chi nó có thể tu luyện đến một bước này, đã sớm thông linh khai trí, tự nhiên có thể nhìn ra Tô Tử Mặc đã lưu thủ.
Thấy Thiên Sát Lang không nhúc nhích, Tô Tử Mặc buông bàn tay ra.
Thiên Sát Lang thở hổn hển, khẽ ngẩng đầu, nhìn nhân tộc gần trong gang tấc, sát tâm lại nổi lên.
Bình thường thì người tu chân vốn có nhục thân yếu đuối.
Trong khoảng cách này, nó có tám phần tự tin sẽ thành công.
Nhưng suy nghĩ một lúc, nó từ bỏ.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc không biểu tình, ánh mắt bình tĩnh, Thiên Sát Lang có một loại dự cảm, bản thân nó chỉ cần có chút dị động thì sẽ bị Nhân tộc này đập chết!
Tô Tử Mặc trở mình cưỡi trên lưng Thiên Sát Lang, vỗ vỗ đầu sói, chỉ về chỗ sâu trong chiến trường, nói ra: “Qua bên kia.”
Thiên Sát Lang hơi không tình nguyện đứng dậy, lắc lắc cái đầu dính đầy bụi đất, gầm nhẹ một tiếng, rồi chạy như điên về phía chỗ sâu trong chiến trường.
Trong suy nghĩ của nó, chỉ cần Tô Tử Mặc không ký kết huyết thệ với nó thì trước hết nó có thẻ nghe tên nhân tộc này sai bảo.
Ngồi tren lưng Thiên Sát Lang, Tô Tử Mặc có thể ổn định tâm thần để tu luyện.
Bây giờ hắn đã là Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong.
Trong hoàn cảnh có linh khí nồng đậm như vậy, chỉ cần tu luyện một đoạn thời gian, nhất định có thể đột phá!
Mười ngày sau.
Tô Tử Mặc ngồi trên lưng Thiên Sát Lang đột nhiên tỉnh lại từ trong tu luyện, hai lỗ tai mấp máy, nghe được nơi xa truyền tới tiếng đánh nhau, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng yêu thú gầm rú gào thét!
“Qua bên kia nhìn xem.”
Tô Tử Mặc vỗ vỗ đầu Thiên Sát Lang, chỉ tới một phương hướng khác.
Thiên Sát Lang một đường chạy vội, rất mau đã đến cửa vào một sơn cốc.
Trong sơn cốc, ít nhất có ngàn con yêu thú, đang vây công một đám tu sĩ.
Đáng sợ nhất chính là trong một ngàn con yêu thú này, gần như toàn bộ đều là thượng cổ di chủng!
Trên sườn núi gần sơn cốc, còn có một con sư tử cao lớn đang đứng, lông tóc toàn thân màu kim hoàng, thần uy lẫm liệt, một đôi mắt như chuông đồng lớn, nhìn xuống sơn cốc.
Hoàng Kim Sư Tử!
Đây là thuần huyết hung thú!
Hơn nữa, Tô Tử Mặc có thể cảm thụ được, con Hoàng Kim Sư Tử này có thực lực cực mạnh, đã tu luyện tới nội đan đỉnh phong, tiến thêm một bước chính là yêu ma!
Thiên Sát Lang lộ rõ ra vẻ khiếp đảm, muốn lui lại, quay đầu đào tẩu.
Nhưng thân hình của Tô Tử Mặc càng ngày càng nặng, gần như muốn đè nó xuống trên mặt đất, trong lòng Thiên Sát Lang không ngừng kêu khổ.
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, ánh mắt đảo qua sơn cốc.
Dưới sơn cốc, ở một vách núi có mọc ra một đóa hoa nhỏ màu xanh.
Trên đóa hoa kia có kết một trái cây màu xanh, to bằng nắm đấm trẻ con, bên ngoài có từng điểm trắng, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Ngưng Thần Quả!
Hai phe xung đột là vì Ngưng Thần Quả.
Lúc trước lão tăng đã nói qua, linh vật như Ngưng Thần Quả và Dưỡng Hồn Huyết Tham, không chỉ có người tu chân cần, ngay cả yêu thú cũng chạy theo như vịt.
Phe bị vây công có nam có nữ, dưới chân đã có mấy chục cỗ thi thể, hình dạng đã hoàn toàn thay đổi, thi thể gần như đều bị bầy yêu giẫm nát.
Nhóm tu sĩ này còn thừa lại mười mấy người, có nam có nữ, người nào cũng bị thương.
Nhưng mười mấy người này tập hợp thành một đoàn, phòng ngự chắc chắn, thủ đoạn không tầm thường, rõ ràng là đến từ đại tông môn, đang cố gắng chống đỡ.
Hoàng Kim Sư Tử hơi quay đầu, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Tô Tử Mặc, cũng không nhận ra uy hiếp gì, trong mắt không khỏi hiện lên một vòng mỉa mai.
“Rống!”
Hoàng Kim Sư Tử hét lớn một tiếng, bàn chân nặng nề đạp xuống sườn núi.
Đỉnh núi trực tiếp sụp đổ!
Vô số núi đá lăn xuống, thanh thế doạ người!
Đây mới thật sự là rung chuyển núi cao!
Toàn thân Thiên Sát Lang run lên, trong lòng càng thêm e ngại.
Ngàn con thượng cổ di chủng giống như là nghe được mệnh lệnh gì đó, chúng dần giảm thế công, rồi ngừng lại.
Nhưng những con thượng cổ di chủng này vẫn vây quanh hơn mười người tu chân còn dư lại, mắt lóe hung quang, há miêng nuốt chửng những thi thể nhân tộc dưới chân này, nước bọt chảy ròng ròng, vô cùng hung tàn!
Trong đám người chỉ còn lại hai vị nữ tu thấy cảnh này, không ngừng nôn ọe.
Những thi thể này đều là đồng môn của các nàng!
Một người sụp đổ tại chỗ, gào khóc.
Nam tu còn dư lại cũng đều là có sắc mặt tái nhợt, thân thể khẽ run.
“Đám Nhân tộc hèn mọn các ngươi còn muốn chống cự sao! Ta cho các ngươi một cơ hội, ký kết huyết thệ cùng ta, làm nô bộc của ta!”
Hoàng Kim Sư Tử mở miệng nói tiếng người, ánh mắt uy nghiêm.
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc nhíu chặt lông mày.
Người tu chân vì khống chế yêu thú, phòng ngừa yêu thú phản bội nên sẽ cùng bọn chúng ký kết huyết thệ.
Tô Tử Mặc không ngờ Yêu tộc cũng có huyết thệ!
Yêu tộc lại muốn thu Nhân tộc làm nô bộc!
Hoàng Kim Sư Tử lớn tiếng nói: “Để cho các ngươi làm nô bộc của ta, là vinh hạnh của các ngươi!”
“Ở thời đại Thái Cổ, Nhân tộc bị vạn tộc nô dịch, huyết mạch của Nhân tộc các ngươi nhỏ yếu, hèn mọn đê tiện từ trong xương, mệnh như cỏ rác! Các ngươi sinh ra chính là nô lệ!”
Thiên sinh làm nô!
Những lời này bị Tô Tử Mặc nghe tới, cảm thấy cực kỳ chói tai!
Hắn mặc dù tu yêu.
Nhưng hắn vẫn là Nhân tộc!
Ngữ khí của Hoàng Kim Sư Tử để lộ ra vẻ xem thường, khiến Tô Tử Mặc khó chịu, dường như hắn đang về tới thời đại Thái Cổ, về lại khoảng thời gian nhân tộc phải chịu khuất nhục.
Hơn mười vị tu sĩ còn sống sót đều có sắc mặt khó coi.
Đây là cảnh cáo cuối cùng Hoàng Kim Sư Tử cho bọn hắn!
Nếu như bọn hắn cự tuyệt, sẽ bị hơn ngàn con thượng cổ di chủng xé thành mảnh nhỏ!
Người cầm đầu mặt lộ vẻ không cam lòng, lại chỉ có thể than nhẹ một tiếng, nói: “Chúng ta...”
“Thực sự là phách lối.”
Người này còn chưa dứt lời, ngoài sơn cốc truyền đến một giọng nói, mang theo đùa cợt, đem cắt ngang.
Bá bá bá!
Vô số ánh mắt rơi vào cửa vào sơn cốc.
Một vị tu sĩ mặc thanh sam cưỡi trên lưng Thiên Sát Lang, thần sắc đạm nhiên, ánh mắt bình tĩnh, đang chậm rãi đi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận