Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 818: Ngươi dựa vào cái gì

Bầu không khí trong động phủ trong nháy mắt trở nên cực kỳ khẩn trương!
Sát khí tràn ngập khắp nơi.
Đồng Ngưu toét miệng cười, cái cổ vặn vẹo, nhìn về phía đám người Tô Tử Mặc rồi nở một nụ cười không có hảo ý, chỉ chờ Hắc Lang ra lệnh một tiếng là hắn sẽ nhào tới!
Thiền Như Ý không nhìn cũng không có nói một câu gì.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong tay nàng lại có thêm hai thanh loan đao mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, tản ra hàn khí lạnh như băng!
Hắc Lang không nói lời nào, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc.
Khiến hắn phải kinh ngạc chính là từ đầu đến cuối, cho dù hắn toát ra sát ý rõ ràng thì vẻ mặt của người trước mắt này vẫn không có gì thay đổi.
Đôi mắt kia tựa như một biển sâu, không có chút rung động nào!
"Ngươi không sợ à?"
Hắc Lang nhíu lông mày lại.
Tô Tử Mặc nghe vậy lại chỉ cười nhạt một tiếng, nói: "Nếu muốn trấn sát chúng ta, cần gì phải dẫn chúng ta tới nơi đây."
" Tốt !"
Sát ý giữa hai lông mày của Hắc Lang đột nhiên tán đi, nhẹ gật đầu, mặt lộ ra vẻ mỉm cười, nói: "Không nói chuyện khác, ngươi dám đến động phủ của ta, chỉ dựa vào phần can đảm này cũng đủ để đảm nhiệm chức vị hộ pháp của Khiếu Nguyệt sơn rồi!"
Thử Đại Vương sửng sốt.
Đồng Ngưu cũng ngây người.
Chỉ có vẻ mặt Tô Tử Mặc vẫn như thường, giống như đã sớm đoán trước được.
"Chuyện lúc trước, ta cũng đã nghe nói, tuy nói là yêu ma dưới trướng của ta đuối lý trước nhưng dù sao ngươi cũng đã chém giết không ít Yêu tộc của Khiếu Nguyệt sơn ta, còn có hai vị hộ pháp."
Hắc Lang trầm giọng nói: "Ngươi có thể làm hộ pháp của Khiếu Nguyệt sơn, nhưng trên người lại mang tội, ngày sau cần tận tâm tận lực!"
"Là chuyện đương nhiên rồi!"
Không đợi Tô Tử Mặc nói chuyện, Thử Đại Vương đã nói trước một câu, mặt mày đầy hớn hở.
"Lãnh chúa, chuyện này có chút vội vàng "
Đồng Ngưu có chút không cam lòng, liếc nhìn đám người Tô Tử Mặc một chút, nhịn không được nói ra: "Người này rõ ràng vừa mới đột phá, nhìn trẻ tuổi như vậy, có thể có đạo hạnh gì chứ, chức vị hộ pháp không thể coi thường, kiểu gì cũng phải thử xem thân thủ của hắn chứ!"
"Ta tới chơi với ngươi đi."
Nghe tới muốn đánh nhau, trong mắt hầu tử lóe lên một tia huyết quang, lập tức đứng dậy.
Từ sau khi trở thành yêu ma, hắn chỉ mới đánh một trận với đám yêu ma của Hắc Sa lĩnh, trận đó còn chưa tận hứng, hiếm có cơ hội như thế này, tự nhiên là không chịu bỏ lỡ.
"Chỉ bằng một con khỉ ngang ngược như ngươi ?"
Đồng Ngưu cười như điên nói: "Mấy người các ngươi cùng lên đi!"
Nhưng đúng lúc này, Tô Tử Mặc đột nhiên nói: "Kỳ thật, lần này ta tới nơi đây, không phải để làm hộ pháp."
"Ồ? "
Hắc Lang khẽ nhíu mày, hỏi: "Vậy ngươi muốn làm gì? "
Ánh mắt Tô Tử Mặc lấp lóe, chậm rãi nói ra: "Ta muốn làm là lãnh chúa của Khiếu Nguyệt sơn!"
Tiếng nói vừa dứt, trong động phủ trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ.
Thử Đại Vương trợn mắt há hốc mồm, thần sắc hoảng sợ!
"Trời ạ, hắn điên rồi sao? "
"Một yêu ma cấp thấp lại dám chạy đến nơi này khiêu khích lãnh chúa một phương?"
"Xong rồi xong rồi, ta cũng sắp bị ngươi hại chết rồi!"
Thiền Như Ý ngẩng đầu, lần thứ nhất chăm chú nhìn Tô Tử Mặc, giống như muốn nhìn thấu hắn.
Hắc Lang nheo cặp mắt lại, hung quang lấp lóe, mặc dù hắn vẫn ngồi im ở trên ghế cao, nhưng trên người lại tràn ra một luồng khí tức nguy hiểm, so với vừa nãy còn kinh khủng nhiều!
Lần này, hắn thực sự đã động sát cơ!
"Cuồng vọng vô tri!"
Hai mắt Đồng Ngưu trừng trừng, lập tức vọt lên, vồ giết tới Tô Tử Mặc, hắn nổi giận gầm lên một tiếng: "Dám giương oai ở trước mặt Ngưu gia gia của ngươi, nạp mạng cho ta đi!"
Đối mặt với Đồng Ngưu đang nhào tới mà Tô Tử Mặc không hề nhúc nhích.
Bên cạnh hắn, một bóng người lóe lên, hầu tử đã vọt ra ngoài.
Hầu tử vung nắm đấm, huyết nhục bành trướng, biến thành một tôn đại ấn ở giữa không trung, đón lấy nắm đấm của Đồng Ngưu!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Đồng Ngưu kêu lên một tiếng đau đớn, vậy mà lại bay ngược ra ngoài.
Hầu tử cũng lui lại phía sau mấy bước, lắc lắc cánh tay, ngửa mặt lên trời cười to nói "Thoải mái, lại đến đi!"
Thử Đại Vương trừng lớn mắt nhỏ, suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi.
Phải biết rằng Đồng Ngưu là hộ pháp đứng đầu của Khiếu Nguyệt sơn, lực lượng mạnh nhất, không có yêu ma nào có thể chính diện đối cứng.
Không nghĩ tới hầu tử vừa mới tu luyện thành yêu ma đã có thể đối cứng cùng Đồng Ngưu mà không rơi vào thế hạ phong!
Mà Thử Đại Vương rõ ràng trong đoàn người này, lực chiến đấu mạnh nhất không phải hầu tử, mà là nam tử tóc đỏ kia!
"Chẳng lẽ người này thật sự có thể..."
Trong đầu Thử Đại Vương hiện lên một suy nghĩ, sau đó hắn giật nảy mình.
Sau đó, hắn lập tức bác bỏ suy nghĩ này, thầm nghĩ: "Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng! Dù hắn có lực chiến đấu có mạnh hơn cũng không có khả năng uy hiếp được lãnh chúa !"
Hắc Lang không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc.
Trên thực tế, thần trí của hắn sớm đã tản ra, dò xét động tĩnh trăm dặm chung quanh nơi này.
Hắn thấy muốn chiếm lấy vị trí lãnh chúa của hắn mà chỉ dựa vào năm yêu ma cấp thấp trước mắt này thì căn bản không khả năng, hoàn toàn chính là một trò cười!
Nhưng kỳ quái là ở gần đây không có bất cứ dị thường nào.
Ngay cả một chút gió thổi cỏ lay đều không có!
Hắc Lang trầm mặt xuống, hỏi: "Nói đi, các ngươi là ai phái tới!"
Trong mắt hắn, Tô Tử Mặc bình tĩnh như thế, tất nhiên còn có chuẩn bị ở sau, vô cùng có khả năng chính là do Hắc Sa lĩnh, Cuồng Phong động hoặc là U Thủy hà phái tới!
"Hắc Lang ngươi quá lo lắng."
Tô Tử Mặc cười cười, ánh mắt thâm thúy giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hắc Lang, thản nhiên nói: "Ta không phải người từ Hắc Sa lĩnh, cũng không phải Cuồng Phong động, càng không phải là U Thủy hà tới. Chúng ta chỉ có năm huynh đệ."
Hắc Lang cũng cười, toét miệng, lộ ra một hàm răng trắng noãn bén nhọn, "Thú vị, chỉ bằng năm người các ngươi mà muốn chiếm lấy ngồi chỗ ngồi của ta "
Tô Tử Mặc nói: "Kỳ thật, ngươi không cần có địch ý gì đối với ta."
"Ha ha ha ha!"
Hắc Lang giống như đang nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời, tiếng cười như sấm, nói: "Ngươi chạy đến địa bàn của lão tử khiêu khích như vậy, còn nói ta không cần có địch ý đối với ngươi. "
Tô Tử Mặc gật gật đầu, rất tự nhiên nói ra: "Bởi vì ta tới làm lãnh chúa của Khiếu Nguyệt sơn, là đang cứu ngươi cũng là đang giúp ngươi."
"Có ý gì?" Hắc Lang thu nụ cười lại, mặt không thay đổi hỏi.
"Hắc Sa lĩnh, Cuồng Phong động, U Thủy hà ngấp nghé Khiếu Nguyệt sơn đã lâu, nếu là ba lãnh địa kia liên thủ, Khiếu Nguyệt sơn hủy diệt chỉ trong khoảnh khắc!"
Tô Tử Mặc nhàn nhạt nói ra: "Theo ta được biết, gần đây Cuồng Phong động đã rục rịch, vài ngày trước điều động yêu ma đến đây điều tra, còn bị ngươi giết hai cái."
"Ừ"
Hắc Lang biến sắc, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Tình huống ở Hắc Sa lĩnh, Cuồng Phong động, U Thủy hà, đại đa số yêu ma ở Khiếu Nguyệt sơn đều biết tình, nhưng người biết chuyện đêm đó, cũng chỉ có hắn cùng Thiền Như Ý, làm sao người này lại biết
Hắc Lang theo bản năng nhìn về phía Thiền Như Ý.
Đáy lòng của hắn thậm chí đã sinh ra hoài nghi đối với Thiền Như Ý.
Ánh mắt Thiền Như Ý vẫn trong sáng, không tránh né nhìn Hắc Lang, lắc đầu.
Hoài nghi trong lòng Hắc Lang trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Trầm ngâm một chút, Hắc Lang nói: "Ba lãnh địa liên thủ, cũng đến đoạt vị trí lãnh chúa của ta, ngươi cũng như thế, các ngươi có gì khác biệt mà nói là cứu ta, giúp ta, đúng là buồn cười!"
"Đương nhiên là khác biệt."
Tô Tử Mặc nói: "Ta tới làm lãnh chúa Khiếu Nguyệt sơn, thứ nhất, ta sẽ không đả thương tính mệnh của ngươi; thứ hai, Khiếu Nguyệt sơn vẫn còn!"
Hắc Lang trầm mặc.
Hai điểm này đúng là đủ quan trọng.
Hắn và ba lãnh địa kia kết thù kết oán đã sâu, nếu ba lãnh địa liên thủ, thì hắn khó thoát khỏi cái chết, Khiếu Nguyệt sơn cũng không còn tồn tại, bị ba lãnh địa kia chia cắt.
"Về phần cứu ngươi, giúp ngươi thì càng dễ hiểu."
Tô Tử Mặc cười nói: "Ta tới làm lãnh chúa Khiếu Nguyệt sơn, việc ngăn cản ba lãnh địa tự nhiên là giao cho ta, ngươi chỉ cần phụ tá ta là đủ."
" Được, tất cả đều thông. Hiện tại, chỉ còn một vấn đề."
Hắc Lang chậm rãi đứng dậy, khí thế hung ác ngập trời, nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc, cười lạnh một tiếng: "Ngươi dựa vào cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận