Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1269: Tướng tùy tâm sinh

Tiếng tranh đấu chém giết ở bốn phía xung quanh đã dần dần suy yếu.
Bây giờ, tu sĩ còn có thể đứng trong đại điện không đủ hai trăm người!
Ngay cả những người còn sống này, pháp lực đều đã hao hết, bọn hắn vẫn còn đang tranh đoạt bảo vật, hai mắt đỏ bừng, tranh đấu đến mức đầu rơi máu chảy, giống như phát điên vậy.
Từ đầu đến cuối, nam tử mặc tố bào gần như không hề động thủ!
Chuyện hắn cần làm chỉ là thả ra một chút tin tức bề ngoài, dụ những tu sĩ này tới Thái Sơ cổ miếu, phóng ra huyễn thuật, như thế cũng đủ để khiến hơn năm ngàn tu sĩ mất mạng ở nơi này!
Nam tử mặc tố bào này chỉ có tu vi Pháp Tướng cảnh!
Từng nghe Viên Bi lão tăng đề cập qua một số truyền thuyết liên quan tới Huyết Ma Đạo Quân, nhưng khi Tô Tử Mặc chân chính đối mặt với vị cường giả này, mới cảm nhận được sự đáng sợ!
Không chỉ là lực lượng, còn có tâm tính, tâm trí, mưu lược, khí tràng.
Còn có một loại áp lực không thể miêu tả được!
Khi Tô Tử Mặc ý thức được, nam tử mặc tố bào trước mắt này chính là Huyết Ma Đạo Quân, thì chuyện này cũng có thể giải thích rồi.
Đương nhiên, còn có mấy điểm, hắn vẫn không nghĩ ra.
" Thái Sơ miếu cổ này là chuyện gì xảy ra ? Trong này mặc dù không có bảo vật gì, nhưng tòa miếu cổ này lại là thật, sao ngươi có thể không ngừng di chuyển một ngôi miếu cổ khổng lồ như thế?."
Tô Tử Mặc hỏi.
Theo lời đồn ở bên ngoài, lần thứ nhất Thái Sơ miếu cổ xuất hiện là ở Nam vực Thiên Hoang.
Sau đó, cứ cách một đoạn thời gian, tòa miếu cổ này sẽ xuất hiện ở một nơi, thu hút đông đảo tu sĩ đi vào tầm bảo.
Tòa miếu cổ này rất rộng lớn, so với Vương thành Đại Chu còn lớn hơn mấy chục lần!
Tô Tử Mặc rất khó tưởng tượng ra nam tử mặc tố bào này không ngừng vận chuyển một quái vật khổng này như thế nào?.
"Ngươi thông minh như thế, không ngại đoán thử xem."
Nam tử mặc tố bào dường như đánh giá Tô Tử Mặc khá cao nên không trả lời ngay, dù bận vẫn ung dung hỏi lại.
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, trong mắt lóe lên một tia sáng, bật thốt lên nói: "Toà Thái Sơ miếu cổ này là pháp khí của ngươi!"
Chỉ có khả năng này mới có thể giải thích nghi hoặc vừa rồi.
Cũng chỉ có khả năng này mới có thể giải thích vì sao nam tử mặc tố bào có thể khống chế bốn cửa đá của miếu cổ, nhốt tất cả mọi người ở nơi này!
"Không sai."
Nam tử mặc tố bào gật gật đầu, đùa cợt cười một tiếng, nói: "Đây là bản mệnh pháp khí của ta, những người này chạy vào bản mệnh pháp khí của ta, làm sao có thể là đối thủ của ta."
Một di tích Thượng Cổ không ngừng di động đúng là có chút cổ quái.
Nhưng chưa bao giờ có người nghĩ tới nơi được gọi là di tích Thượng Cổ này, lại là bản mệnh pháp khí của một vị tu sĩ!
Tô Tử Mặc lại hỏi: "Huyễn thuật của ngươi thả ra từ lúc nào?"
Sau đó Tô Tử Mặc lại bắt đầu nhớ lại rồi tự trả lời luôn: "Là sau khi cửa đá rơi xuống, một hàng đèn xanh phía dưới vách tường kia sáng lên, đúng không ?"
Cảnh tượng ngay lúc đó khiến Tô Tử Mặc cực kỳ ấn tượng.
Cửa đá đột nhiên rơi xuống, tất cả mọi người trong đại điện bắt đầu có chút kinh hoảng.
Mà lúc này, đèn xanh lại sáng lên, ánh đèn lúc sáng lúc tối, tứ đại hộ pháp kim cương trên vách tường, tựa như đều sống lại.
Không ít tu sĩ đều bị kinh sợ.
Vào thời khắc ấy, tâm thần của tất cả tu sĩ đều xuất hiện gơn sóng, lộ ra sơ hở!
"Không sai."
Nam tử mặc tố bào không giấu diếm, gật đầu một cái.
Sau đó, nam tử mặc tố bào mỉm cười, nói: "Những tu sĩ kia bị rơi vào huyễn cảnh, khó mà tự kềm chế, huyễn thuật của ta chỉ là nguyên nhân dẫn đến."
"Căn nguyên chân chính nằm trong nội tâm của mỗi người các ngươi!"
Nam tử mặc tố bào duỗi ra ngón tay trắng nõn thon dài, cách không chỉ chỉ lồng ngực Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, giống như có sở ngộ, nói: "Tướng tùy tâm sinh."
"Không sai."
Nam tử mặc tố bào gật đầu nói: "Các ngươi tìm ra bảo vật, đều là do chính dục vọng trong nội tâm của các ngươi cho phép."
Như vậy cũng đã giải thích được vì sao tất cả tu sĩ đều có thể tìm kiếm được bảo vật chính mình muốn có trong Thái Sơ cổ miếu,.
Bởi vì, những cái gọi là 'Bảo vật ' này chẳng qua chỉ là 'Bề ngoài' do nội tâm của mỗi tu sĩ sinh ra.
Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của đạo huyễn thuật này!
Muốn phá vỡ huyễn cảnh này để tránh thoát chỉ có một biện pháp.
Chính là tạm thời trấn áp xuống chấp niệm trong nội tâm, trong lòng không muốn, tự nhiên sẽ vô tướng, như vậy sẽ có thể thoát khỏi huyễn cảnh.
Tô Tử Mặc cũng ý thức được điểm không đúng trong đó, cố nén chấp niệm trong lòng, từ bỏ hai hạt phật châu, từ đó đạt được chân chính giải thoát!
Quá trình đó nhìn như đơn giản, kì thực lại kinh tâm động phách!
Nếu không thể thoát khỏi chấp niệm trong nội tâm, Tô Tử Mặc cũng sẽ như những tu sĩ trong đại điện này, bây giờ vẫn còn đắm chìm trong ảo giác của mình rồi trong tranh đấu chém giết với người khác.
Dù hắn có lực chiến đấu nghịch thiên, giết sạch được tất cả mọi người thì phải làm thế nào đây ?
Kết cục cuối cùng của hắn vẫn không thể tránh được bị nam tử mặc tố bào vô tình trấn sát, chết cũng không hiểu rõ vì sao!
Tô Tử Mặc nói: "Nghe đồn Huyết Ma Đạo Quân cực kỳ thị sát, lãnh huyết vô tình, hôm nay xem như đã được kiến thức rồi."
"A..."
Nam tử mặc tố bào cười một tiếng, trong đôi mắt lướt qua một tia cảm xúc mà người khác không thể hiểu, nói: "Vậy đã coi là hiếu sát rồi ? Ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới này, nhân mạng trong tay ngươi sợ là cũng đếm không hết rồi!"
Tô Tử Mặc im lặng.
Tu Chân giới, vô cùng tàn khốc, bọn hắn được gọi là thiên kiêu yêu nghiệt, có thể đi đến tình trạng hôm nay, có ai không giẫm lên vô số hài cốt để bò lên!
Nam tử mặc tố bào nói: "Những người này hám lợi đen lòng, không thể cứu dược, tham lam trong lòng càng lớn, thì rơi vào huyễn cảnh càng sâu, loại người này chết thì chết rồi, có gì để tiếc."
"Huống chi, ta cũng không hề giết người, đều là bọn hắn tự giết lẫn nhau."
Nam tử mặc tố bào tỏ vẻ đùa cợt, lạnh nhạt cười.
Có thể trở thành Huyết Ma Đạo Quân, sáng tạo ra công pháp như « Luyện Huyết Ma Kinh », hắn tự nhiên có quan niệm riêng của mình, người bên ngoài rất khó thay đổi.
"Mặt khác, đây không phải là một tử cục."
Nam tử mặc tố bào lại nói: "Trong này, ta lưu lại hai đường sống."
"Nếu những tu sĩ này không hề động lòng tham, tự nhiên sẽ không tới Thái Sơ cổ miếu này, tự nhiên cũng sẽ không gặp kiếp nạn này. Đây là một đường sống!"
"Cho dù tiến vào miếu cổ, chỉ cần những tu sĩ này, có người có thể thả xuống chấp niệm, thoát khỏi từ huyễn cảnh thì ta cũng sẽ tha cho bọn hắn một mạng, thả bọn hắn ra miếu cổ. Đây là đường sống thứ hai!"
"Có thể thả xuống chấp niệm, ta sẽ tặng bọn hắn một phen cơ duyên, hoặc là công pháp bí thuật, hoặc là linh đan diệu dược, hoặc là thiên tài địa bảo."
Hơn một trăm năm qua, tu sĩ tiến vào Thái Sơ miếu cổ, cũng có một số người vẫn có thể còn sống đi ra.
Những tu sĩ này sau khi rời đi Thái Sơ cổ miếu, đều chiếm được cơ duyên không nhỏ, hóa ra là bởi vì nguyên nhân này.
Tô Tử Mặc lên tiếng: "Ngươi thả đi những tu sĩ kia đi, còn tặng cho bọn hắn cơ duyên, nguyên nhân quan trọng hơn là bởi vì những tu sĩ này có thể dẫn tới càng nhiều người!"
Nếu mỗi tu sĩ tiến vào Thái Sơ miếu cổ đều chết ở bên trong, còn ai dám tiến đến thám hiểm ?
Chỉ khi nam tử mặc tố bào làm như thế, cố ý thả đi một số tu sĩ, còn để những thứ tu sĩ này đạt được một chút cơ duyên, mới có thể dẫn tới càng nhiều tu sĩ!
"Ngươi thật sự rất thông minh."
Nam tử mặc tố bào cười cười.
Tô Tử Mặc nhíu lông mày lại, đột nhiên nói ràng: "Dựa theo lời ngươi nói, ta đã thoát khỏi từ huyễn cảnh, ngươi cũng sẽ thả cho ta một con đường sống ?"
Ý cười trong mắt nam tử mặc tố bào càng nồng, chậm rãi lắc đầu, nói: "Ngươi, không được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận