Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2853: Kiếm khách áo vải

"Ngươi nghe ai nói ?"
Huyết Ôn nghe thấy tiếng cười ở chung quanh, sắc mặt lập tức đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Long Ly rồi truy hỏi.
"Mẹ của ta."
Long Ly không thèm suy nghĩ, lập tưc trả lời.
"Mẹ của ngươi..."
Huyết Ôn há miệng muốn mắng, lại đột nhiên cảm nhận được một luồng sát ý lạnh thấu xương, trong lòng chợt lạnh, lời muốn nói trong nháy mắt phải nén trở về.
Mẹ của tiểu nha đầu này hình như là Ly Long vương!
Huyết Ôn khẽ chuyển động ánh mắt, chỉ thấy bên cạnh Long Ly có một nữ tử tóc bạc đang lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
"Tiểu nha đầu, ta không chấp ngươi."
Huyết Ôn hừ lạnh một tiếng, buông một câu hình thức, rồi không lên tiếng nữa.
Long giới suy cho cùng cũng là siêu cấp đại giới.
Đối mặt với nữ tử ở Hoa giới, hắn còn có thể tùy ý đùa giỡn một phen, nhưng đối mặt với Long tộc, hắn lại cực kỳ kiêng kị.
Số lượng Long tộc ở Long giới cũng không nhiều, nhưng lại có thể xếp vào hàng siêu cấp đại giới, ở bên trong vạn tộc cũng đứng hàng đầu!
Huyết Đằng nhất tộc mặc dù cũng là siêu cấp đại giới, nhưng lại không dám giao phong cùng Long tộc.
"Người ta nói cũng không có sai, quả nhiên là xương mềm, gặp phải Long tộc là héo rũ luôn rồi."
"Hắn mạnh miệng là thật, nghe nói hắn tu luyện miệng lưỡi sắc bén gì đó đấy, không chỉ mạnh miệng, trong miệng còn có thể phát ra kiếm khí vù vù, miệng kiếm cũng rất nổi danh."
Trong đám người, truyền đến một trận nói nhỏ khe khẽ.
Sắc mặt Huyết Ôn âm trầm, không nói một lời, ánh mắt chỉ đảo qua trên người Mộc Liên, thỉnh thoáng phát ra một trận cười lạnh.
Người trong Long tộc, hắn không trêu chọc được, nhưng nữ nhân Hoa giới thì chẳng lẽ hắn còn không đụng được ?
Nếu vào chiến trường Tà Ma, hắn sẽ để vạn tộc sinh linh kiến thức thủ đoạn của hắn một chút!
Trận ồn ào này, Tô Tử Mặc không hề tham dự.
Sự chú ý của hắn đặt trong đám người ở Phụng Thiên quảng trường.
Có chút kỳ quái là những ngày này lại chưa phát hiện có Chân Linh ở Đại Hoang giới đến.
Hắn đã hỏi thăm qua đám người Lục Vân, bọn họ cũng không biết nhiều, chỉ suy đoán khói lửa chiến tranh ở Đại Hoang giới nổi lên bốn phía, cực kỳ hỗn loạn, có lẽ rất nhiều Chân Linh ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể bứt ra.
Tô Tử Mặc vừa mới nhìn quanh một vòng, cũng chưa phát hiện ra bóng người của Kỳ Tiên Quân Du.
Đúng lúc này, trên Phụng Thiên quảng trường, giọng nói không có cảm tình kia lại lần nữa vang lên.
"Chiến trường Tà Ma chính thức mở ra!"
Xoạt!
Trên mười màn sáng bốn phía quảng trường bắn ra từng ánh sáng rực rỡ, truyền tống trận bên dưới cũng sáng lên từng đạo tia sáng.
"Cẩn thận một chút!"
Đám người Lục Vân nhìn Tô Tử Mặc cùng Lâm Tầm Chân, lại lần nữa căn dặn một phen.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, rất nhiều Chân Linh cường giả đến từ ba ngàn giới cùng tiến lên, đạp vào truyền tống trận, lần lượt từng bóng người biến mất trên Phụng Thiên quảng trường.
Không qua bao lâu, bóng người trên Phụng Thiên quảng trường đã biến mất hơn nửa rồi.
Các Chân Linh ở các đại giới diện còn lại hoặc là cảnh giới không cao, hoặc là một đám Vương giả.
Rất nhiều Chân Linh tham chiến, phần lớn đều đã tiến vào chiến trường, một vị nữ tử mặc đạo bào cõng bàn cờ hình vuông, khoan thai tới chậm, tiến vào trong chiến trường Tà Ma.
Trận doanh giữa Thiên Nhãn tộc cùng Thạch tộc, kẹp đám người Lục Vân của Kiếm giới vào giữa.
Thạch Thước vương của Thạch tộc xòe ra bàn tay ra với mấy người Lục Vân, đưa lên cổ nhẹ nhàng chém xuống, ý tứ khiêu khích rõ ràng, chờ đợi trò hay trình diễn.
Hàn Mục vương nhìn sang mấy người Lục Vân, vết máu ở ấn đường lộ ra, nhếch miệng một cười, nói: "Lục Vân, có lẽ trong lòng ngươi còn đang ôm lấy một tia hi vọng, nghĩ rằng Tô Trúc có Phụng Thiên lệnh bài ở trên người, nếu như thấy tình hình không đúng, có khả năng rời khỏi bất cứ lúc nào."
Mấy người Lục Vân đều hờ hững nhìn tới, không nói một lời.
Đây đúng là suy nghĩ của bọn họ.
Chỉ nghe Hàn Mục vương sâu kín than thở: "Chỉ đáng tiếc, ngươi đánh giá sai quyết tâm của Thiên Nhãn tộc rồi, cũng đánh giá thấp uy lực của Lục Đạo Luân Hồi!"
Lục Vân nhíu nhíu mày, dường như nghĩ đến cái gì, trong lòng cảm giác nặng nề.
Hàn Mục vương tiếp tục nói: "Chỉ cần hai người gặp mặt, Hạ m sẽ không thăm dò, cũng sẽ không cho Tô Trúc bất cứ cơ hội nào..."
"Hắn sẽ trực tiếp mở ra thiên nhãn, thả ra Lục Đạo Luân Hồi!"
"Dù Tô Trúc có Phụng Thiên lệnh bài, cũng không kịp tế ra, không thể trốn chạy ra khỏi trói buộc của Lục Đạo Luân Hồi, chỉ có thể thân tử đạo tiêu!"
Lời nói này vừa dứt, đám người Lục Vân của Kiếm giới đều có sắc mặt đại biến.
Vương giả ở các giới diện còn lại cũng nhíu nhíu mày, bắt đầu khe khẽ bàn luận.
Tuyệt đại đa số vô thượng Chân Linh cũng chỉ lĩnh ngộ ra một đạo vô thượng thần thông.
Mà trong khi đại chiến, nếu thả ra vô thượng thần thông, trong thời gian ngắn sẽ không thể thả ra lần thứ hai.
Cho nên, bình thường, thả ra vô thượng thần thông cần thận trọng hơn chuyện thả ra nguyên thần bí thuật nhiều!
Nếu Hạ m vừa giao thủ cùng Tô Tử Mặc đã lập tức mở ra thiên nhãn, thả ra Lục Đạo Luân Hồi, vậy một trận chiến này có thể sẽ kết thúc trong thời gian cực ngắn!
Một trận chiến này có lẽ không có tình cảnh long trời lở đất, mà chỉ có một bên nghiền ép!
Trong lòng các Vương giả ở các đại giới diện đều hiện ra những suy nghĩ này.
Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thầm thương tiếc, có người ôm một tia mong đợi.
Lúc này, các vị Vương giả trên Phụng Thiên quảng trường đều chưa ý thức được suy đoán trong lòng bọn họ và hướng đi của tình hình chiến đấu sẽ không chênh lệch nhiều.
Chỉ là bọn họ đã đoán sai thắng thua rồi...
...
Chiến trường Tà Ma.
Lần này Phụng Thiên giới mở ra hạn chế, đối với sinh linh ở ba ngàn giới quả thực chính là một trận thịnh yến để kiếm điểm chiến công.
Nhưng đối với sinh linh trong chiến trường Tà Ma, thì đây là một trận tai nạn sinh tử tồn vong!
Ở một chỗ bên cạnh hồ, gió nhẹ lướt qua, nước xanh biếc dập dờn, từng đợt ánh sáng liên tục bắn ra.
Mặt hồ như gương chiếu tới bên cạnh đống đá vụn bên hồ có một vị nam tử chán nản tùy ý ngồi ở kia, trên người mặc áo vải thô, góc áo rơi xuống hồ nước, thấm ướt một mảng lớn, hắn cũng hồn nhiên không phát hiện, chỉ ngẩng đầu uống rượu mạnh trong hồ lô.
Nam tử tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, sắc mặt khô vàng, thậm chí có chút xấu xí, chỉ có một đôi mắt say lờ đờ, giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, lóe ra một tia sáng rực.
Một chuôi trường kiếm rỉ sét, cắm trong khe đá cách nam tử không xa.
Nam tử này là một kiếm khách.
Chí ít, ở trong miệng sinh linh ba ngàn giới, hắn được gọi là kiếm khách áo vải.
Một trong thập đại tà ma!
Nam tử giống như có cảm giác, ngẩng đầu lên, nheo cặp mắt lại, nhìn trời xanh mênh mông trên đỉnh đầu.
Nơi đó bắt đầu lóe ra ánh sáng nhỏ.
Có người đến rồi.
Rất nhiều người.
Dưới đáy mắt của nam tử lướt qua một tia bi ai mà người ngoài không thể nào hiểu được.
"La sư huynh."
Đúng lúc này, phía sau cách đó không xa có mười mấy vị kiếm tu chạy nhanh đến, nữ tử cầm đầu chưa tới đã lớn tiếng kêu gào.
Nam tử hơi hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn đám người, trên mặt lộ ra một tia tức giận, nói: "Ta không phải để các ngươi trốn đi, không cần hiện thân sao ?"
"La sư huynh, chúng ta không thể để ngươi một thân một mình đối mặt với cường địch ở phía ngoài!"
Nữ tử cầm đầu nắm chặt kiếm trong tay, trầm giọng nói.
Nam tử hơi hơi lắc đầu, tự giễu cười rồi cười, nói: "Một người, một trăm người, một ngàn người, thì có gì khác biệt ?"
"Các ngươi đi về, trốn đi thôi."
Nam tử lại nói: "Đợi kiếp nạn lần này kết thúc, nếu còn có thể sống sót, tính là các ngươi may mắn..."
Nói đến đây, nam tử đột nhiên dừng lại.
Trong lòng hắn đều không rõ ràng, tiếp tục sống tạm bợ ở mảnh thiên địa này, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh.
Chí ít, hắn đã sống đủ rồi.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Bạn cần đăng nhập để bình luận