Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3367: Tạm biệt

Thiên Phạt Thánh Chủ phát giác được vẻ lạnh lùng bên trong ánh mắt của Tô Tử Mặc, giải thích nói: "Trong lòng Tô đạo hữu có lẽ là có ít mâu thuẫn, nhưng đây cũng là hành động bất đắc dĩ."
"Một khi Chúng Sinh Vô Lượng Kiếp xuất hiện, 3000 thế giới phá diệt, tất cả sinh mệnh đều sẽ biến mất, chúng sinh trong vũ trụ cũng sẽ chết, không chỉ có Thánh Nhân, ngay cả chúng ta cũng không thể may mắn thoát khỏi!"
Tổ Hỏa Thánh Chủ cũng gật gật đầu, nói: "Không sai, cử động này của chúng ta cũng là vì cứu vãn 3000 thế giới, giữ lại mầm mống sinh mệnh, kéo dài văn minh."
"Ha!"
Nghe được lời ấy, Hỗn Thế Đại Thánh không nhịn được cười to, nói: "Vì 3000 thế giới, sau đó diệt sát chúng sinh? Nếu vạn tộc sinh linh nghe thấy, có phải là còn phải tạ ơn hay không?"
Tà Chủ lạnh lùng nói: "Nếu như đây chính là văn minh của 3000 thế giới, vậy không cần cũng được!"
Sơn Trưởng thở dài một hơi thật sâu, nhìn 5 Đại Thánh Chủ nói: "Cái gì là 3000 thế giới? Từng chỗ có sinh mệnh có máu có thịt, mới là 3000 thế giới chân thực."
"Vì 3000 thế giới, nên là vì vạn tộc chúng sinh bên trong 3000 thế giới."
Hỗn Thế Đại Thánh cười nhạo một tiếng, nói: "Huyền Tẫn, ngươi còn nói đạo lý với bọn hắn làm gì? Đám người này ngoài miệng thì nói dễ nghe, cái gì mà giữ lại mầm sinh mệnh, nói trắng ra, chính là muốn hi sinh vạn tộc chúng sinh, để hóa giải Chúng Sinh Vô Lượng Kiếp, giữ lại mạng của mình!"
Tịch Diệt Thánh Chủ thản nhiên nói: "Chúng Sinh Vô Lượng Kiếp buông xuống, tất cả mọi người đều phải chết, nếu như tiêu diệt chúng sinh trước, chí ít thì chúng ta có thể sống sót."
Thiên Phạt Thánh Chủ nói: "Muốn hóa giải Chúng Sinh Vô Lượng Kiếp, cũng nên đánh đổi một số thứ."
Tuyệt đại đa số người ở trong đại điện, đều là lần đầu tiên nghe nói tới Chúng Sinh Vô Lượng Kiếp.
Nghe được 5 đại Thánh Chủ nói 'tiêu diệt chúng sinh', lại nhẹ nhõm tùy ý như thế, trong lòng đều dâng lên từng cơn lạnh lẽo.
Bọn họ ở trong mắt5 đại Thánh Chủ, có lẽ là ngay cả sâu kiến cũng không bằng, chẳng qua chỉ là một cái giá phải bỏ ra mà thôi.
"Là một cái giá phải bỏ ra."
Ánh mắt của Tô Tử Mặc lạnh như băng, nhìn 5 đại Thánh Chủ chăm chú, chậm rãi nói: "Nhưng vì sao cái giá lớn này lại là chúng sinh, mà không phải là các ngươi? Mạng của các ngươi là mạng, mạng của chúng sinh lại không phải là mạng?"
"A. . ."
m Dương Thánh Chủ nghe thấy vậy cười to, nói: "Lời nói này của Tô đạo hữu nghe có chút ngây thơ, mạng của chúng ta, tự nhiên là khác biệt so với chúng sinh."
"Tô đạo hữu đã trở thành Đại Thánh, chúng ta đều là tồn tại vĩnh sinh bất tử, sao có thể so sánh với vạn tộc sinh linh được."
Ánh mắt của Tổ Hỏa Thánh Chủ lướt qua Điệp Nguyệt, đột nhiên nói: "Chỉ có hóa giải Chúng Sinh Vô Lượng Kiếp, Tô đạo hữu mới có thể vĩnh sinh bất tử sống với đạo lữ của mình."
Tổ Hỏa Thánh Chủ nhìn ra Tô Tử Mặc cực kì quan tâm Điệp Nguyệt, thậm chí còn không tiếc tiến về Tam Thập Tam Thiên chém giết Phạm Thiên Quỷ Mẫu báo thù cho nàng, mới nói ra lời này.
Không đợi Tô Tử Mặc đáp lại, Điệp Nguyệt đã lạnh nhạt nói: "Nếu như loại vĩnh sinh này cần phải hi sinh vạn tộc chúng sinh để đổi lấy, vậy vẫn nên chết sớm một chút thì tốt hơn."
Điệp Nguyệt đáp lại cực kỳ trực tiếp, Tổ Hỏa Thánh Chủ nghe được nhíu chặt lông mày.
Nhìn sắc mặt của 5 đại Thánh Chủ, trong đầu Tô Tử Mặc, không khỏi nhớ lại câu nói mà Luân Hồi Thánh Vương từng nói kia.
Chỉ có tử vong, mới là sự công bằng lớn nhất.
Thiên Phạt Thánh Chủ thấy hai bên không thể hòa hợp, lập tức đổi chủ đề: "Chúng ta không cần thiết tranh luận ở bên trên việc này, nguy cơ bày ở trước mặt chúng ta cũng không phải là Chúng Sinh Vô Lượng Kiếp, mà là đám Tà Ma ở Luân Hồi Thánh Địa kia!"
"Hai vị đạo hữu Tà Chủ và Sơn Trưởng, vốn cũng không phải là người thuộc về Luân Hồi Thánh Địa, lúc này không ngại hợp lực với chúng ta, lại có Tô đạo hữu, Hỗn Thế Đại Thánh trợ giúp nữa, đại sự có thể thành!"
"Đừng lôi kéo ta vào."
Hỗn Thế Đại Thánh trợn to mắt một cái, nói: "Ta cũng không dám ở chung với các ngươi, không chừng lúc nào đó lại xem ta như một món hàng bán đi."
Sơn Trưởng lắc đầu, nói: "Đạo khác biệt."
"Tô đạo hữu nghĩ thế nào?"
Thiên Phạt Thánh Chủ lại một lần nữa hỏi.
"Không hứng thú."
Tô Tử Mặc vẫn đáp lại như vậy.
Nụ cười trên mặt Thiên Phạt Thánh Chủ, cũng dần dần biến mất, sắc mặt dần dần trầm xuống.
"Hoang Võ."
Thiên Phạt Thánh Chủ nói: "Ngươi có thể có thành tựu như ngày hôm nay, bắt nguồn từ Hỗn Độn Thanh Liên. Nhưng ngươi phải biết, hơn sáu tỷ năm trước, Hỗn Độn Thanh Liên bởi vì đi lầm đường, cuối cùng mà người chết đạo tiêu tan, Hỗn Độn Thánh Địa cũng bởi vậy mà hủy diệt."
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Ánh mắt của Tô Tử Mặc lạnh lẽo, sát cơ mơ hồ hiện ra!
Thiên Phạt Thánh Chủ cũng không đổi sắc, chỉ lạnh nhạt nói: "Không tính là uy hiếp, chỉ đề tỉnh ngươi một câu. Nếu thật sự đến một bước kia, thủ đoạn của ngươi và ta, cũng không ảnh hưởng tới đại thế được!"
"Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như bước sai một bước, đó chính là kết cục không thể quay đầu được!"
Mặt của Tô Tử Mặc không thay đổi nhìn 5 đại Thánh Chủ, chậm rãi đứng dậy, trong cơ thể bắn ra một luồng uy áp cực kì khủng bố, nói: "Bây giờ rời đi đi, ta không giết các ngươi, đây cũng là cơ hội cuối cùng của các ngươi."
Mặt của 5 đại Thánh Chủ biến sắc!
Động tác đứng dậy này của Tô Tử Mặc, gây cho cho bọn hắn áp lực cực lớn, thậm chí còn có cảm giác đại nạn có thể rơi xuống vào bất cứ lúc nào!
May mắn là có 5 món Thiên Đạo Thánh Khí hộ thân, 5 đại Thánh Chủ mới có thể chịu được, không đến mức thất thố.
5 đại Thánh Chủ không dám chần chờ, quay người rời đi.
Ngay lúc bọn hắn rời đi, ở cửa đại điện, một bón người khác đi vào, gặp thoáng qua 5 đại Thánh Chủ.
Vị nữ tử này đầu đầy tóc đen, người mặc một bộ trường bào cũ kỹ đã có chút sờn trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, bên trong ánh mắt không có một chút tâm tình chập chờn nào, chính là Cô Dao Thánh Nhân!
Tô Tử Mặc nhìn thấy bộ trường bào cũ kỹ mà Cô Dao Thánh Nhân mặc trên người, có chút hoảng hốt, trong lòng không khỏi nổi lên một tia gợn sóng.
Chẳng lẽ là Dao Tuyết. . .
Ý nghĩ này vừa mới nổi lên, Tô Tử Mặc đã phát hiện ra, trạng thái của Dao Tuyết có chút kỳ quái.
"Là Dao Cơ."
Mấy Đại Thánh Chủ nhìn thấy Cô Dao Thánh Nhân, nhận ra thân phận của nàng.
m Dương Thánh Chủ truyền âm nói với Tổ Hỏa Thánh Chủ: "Hay là để cho nàng thử khuyên Hoang Võ một chút."
Tổ Hỏa Thánh Chủ nhìn về phía Cô Dao Thánh Nhân.
Cô Dao Thánh Nhân cũng nhìn về phía hắn, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt đã dời đi, ánh mắt hờ hững, giống như là đang nhìn một người xa lạ, không có chút gợn sóng nào.
Tổ Hỏa Thánh Chủ khẽ thở dài, lắc đầu.
Cô Dao Thánh Nhân đi vào bên trong đại điện, ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt lướt qua người mọi người.
Lâm Huyền Cơ vội vàng đứng dậy, cười chào hỏi nàng.
Một ít cố nhân tới từ Thiên Hoang cũng đồng thời đứng dậy.
Nhưng Cô Dao Thánh Nhân không có bất kỳ hành động đáp lại nào, ánh mắt nhìn những người này, cũng vẫn lạ lẫm như vậy, thậm chí còn không có một tia dừng lại.
Các vị cố nhân tới từ Thiên Hoang đều ngơ ngẩn.
Ngay cả ánh mắt của Cô Dao Thánh Nhân nhìn về phía Cơ Yêu Tinh, đều giống như thế.
Nàng giống như là đã không nhận ra những vị cố nhân này, cũng không nhận ra Cơ Yêu Tinh.
Cơ Yêu Tinh nhìn Cô Dao Thánh Nhân, hốc mắt ướt át, lẩm bẩm nói: "Tỷ tỷ đã không nhận ra ta nữa rồi."
Tà Chủ thấy cảnh này, trong lòng thở dài.
Trong ánh mắt của nàng nhìn về phía Cô Dao Thánh Nhân, thoáng hiện một tia thương tiếc.
Loại tâm tình này, không thấy nhiều ở trên người nàng.
Ánh mắt của Cô Dao Thánh Nhân lướt qua đại điện, cuối cùng rơi lên trên người Tô Tử Mặc, hơi dừng lại.
Cặp mắt lạnh lùng xa cách kia, vào lúc này, đột nhiên có thêm một tia thần thái.
Nàng nhận ra Tô Tử Mặc.
Hôm nay nàng đến đây, chính là để tạm biệt Tô Tử Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận