Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 920: Chiến hỏa thiêu đốt

"Đây là yêu pháp gì ?"
Trên đám mây đen, một Phản Hư Đạo Nhân bối rối kinh hô một tiếng.
"Yêu pháp giết người!"
Tô Tử Mặc hét lớn, hút mạnh một hơi rồi ngửa mặt lên trời thét dài!
"Ngang!"
Tiếng long ngâm cao vút vang lên, làm thiên địa chấn động!
Nơi này không có người khác, ba người Nam Cung Lăng đã ngất đi, Tô Tử Mặc đã không cần che giấu, huyễn hóa ra hình thái Long tộc, há miệng ngâm dài!
Long tộc ở thời đại Thái Cổ chính là vua vủa vạn tộc!
Bất kỳ chủng tộc nào bao gồm cả Nhân tộc khi nghe được tiếng long ngâm, sâu trong trí nhớ và dấu ấn trong huyết mạch đều sẽ khiến bọn hắn sinh ra sợ hãi!
Mà long ngâm vốn chính là một sát phạt thuật của Long tộc!
Tô Tử Mặc tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, trong cơ thể lại dung nhập long huyết, một thân huyết mạch của hắn so với Long tộc chân chính còn cường đại hơn!
Bây giờ, hắn há miệng thét ra tiếng long ngâm này, bảy tên Phản Hư Đạo Nhân bị ảnh hưởng quá lớn!
Trong đó, một tên Phản Hư Đạo Nhân đứng gần nhất không kịp chuẩn bị, lúc này cả người cứ thế cứng đờ tại nguyên chỗ, hai mắt ứ máu, thần sắc cứng ngắc.
Sau một khắc, thất khiếu cuả tên Phản Hư Đạo Nhân này chậm rãi chảy xuống một tia máu đỏ tươi.
Người này mới chỉ là Phản Hư cảnh sơ kỳ, nhục thân yếu đuối, căn bản không thể ngăn cản không nổi lực xuyên thấu của tiếng long ngâm, bị đánh chết tại chỗ!
Nguyên Thần đều không thể trốn ra ngoài, bị tiếng long ngâm chấn động đến mức chia năm xẻ bảy!
Lúc trước trong vạn yêu đại hội, Tô Tử Mặc không huyễn hóa ra long thân đã có thể trấn áp các đại lãnh chúa.
Phải biết rằng các đại lãnh chúa đều là người mạnh nhất trong đám yêu ma trung cấp ở Vạn Yêu cốc!
Bảy tên Phản Hư Đạo Nhân trước mắt này, chỉ là tu sĩ bình thường của Minh Hỏa Điện, hoàn toàn không thể so sánh với các đại lãnh chúa đã vượt một đường chém giết mà vẫn có thê tọa trấn một phương.
Huống chi, bây giờ Tô Tử Mặc còn huyễn hóa ra hình rồng, toàn lực bộc phát thì bảy tên Phản Hư Đạo Nhân căn bản không phải là đối thủ!
Phản Hư Đạo Nhân đứng xa hơn một chút mặc dù không bị tiếng long ngâm đánh chết, nhưng cả người cũng run lên, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, hai lỗ tai ong ong!
Thân hình Tô Tử Mặc lấp lóe, trong chớp mắt đã xông tới trước mặt một người, nhô ngón tay ra, đâm một cái lên mi tâm của người kia.
Phốc!
Mi tâm của người này đã có thêm một lỗ máu!
Vị Phản Hư Đạo Nhân này còn chưa kịp phản ứng, Nguyên Thần đã bị đâm chết rồi!
Ngay cả yêu ma trung cấp trong Vạn Yêu cốc cũng không đỡ nổi nhục thân của Tô Tử Mặc.
Những Phản Hư Đạo Nhân này vốn có nhục thân yếu đuối, ở trước mặt Tô Tử Mặc đang hóa long thì yếu như tờ giấy vậy, không chịu nổi một kích!
Bạch!
Thân hình Tô Tử Mặc lại lóe lên, yêu khí mãnh liệt phun trào, hắn duỗi ngón tay cứng cáp ra, lại đâm xuyên qua mi tâm của hai Phản Hư Đạo Nhân khác!
Phản Hư Đạo Nhân đối mặt với long trảo của hắn căn bản không có chút sức chống cự nào!
Trong nháy mắt, đã có bốn Phản Hư Đạo Nhân mất mạng!
Rốt cục, ba Phản Hư Đạo Nhân còn lại đã tỉnh táo lại từ tiếng long ngâm, nhìn thấy tràng cảnh máu tanh bên người, cả ba đều sợ đến mức mặt không có chút máu.
Hô!
Ác phong cuốn tới.
Một bóng dáng màu đỏ cao lớn xông tới trước mặt ba người, vươn bàn tay dữ tợn doạ người che trời ra vồ tới ba người!
"Giết!"
Trong đó, hai tên Phản Hư Đạo Nhân cắn chặt răng, lập tức dùng tới ra thần thức công kích, đồng thời tay nắm pháp quyết, ngưng tụ ra hai đoàn minh hỏa to lớn!
Một Phản Hư Đạo Nhân còn lại không chút nghĩ ngợi lập tức quay đầu bỏ chạy!
Hai đạo thần thức công kích trong chớp mắt đã bắn tới!
Nhưng ở cổ tay trái Tô Tử Mặc lại lóe ra một vầng sáng màu vàng chói mắt rồi nhanh chóng hình thành một lồng ánh sáng màu vàng, phía trên hiện ra từng phù văn thần bí huyền ảo.
Minh Vương Niệm Châu chính là Nguyên Thần pháp khí!
Hai đạo thần thức công kích đâm vào lồng ánh sáng màu vàng, căn bản không thể đánh vào thức hải Tô Tử Mặc đã lập tức tán loạn.
Hai đoàn minh hỏa dung hợp lại với nhau, hình thành một quả cầu lửa u ám lạnh lẽo bay tới trước mặt Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, đưa tay phải ra, trực tiếp chộp vào quả cầu lửa này!
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai Phản Hư Đạo Nhân, quả câu lửa âm u này lại bị Tô Tử Mặc bóp nát!
Mà bàn tay của Tô Tử Mặc lại hoàn hảo không chút tổn hại!
Hai Phản Hư Đạo Nhân há to miệng, ánh mắt đầy kinh hãi, giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Đây là bàn tay có được Thần Hoàng xương!
Minh hỏa căn bản không thể ăn mòn!
Liên tiếp hai công kích đều thất bại, Tô Tử Mặc đã giết tới trước mặt hai người.
Trong khoảng cách này, hai Phản Hư Đạo Nhân này hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn!
Tô Tử Mặc xòe bàn tay ra, đập xuống đỉnh đầu hai người.
Phốc! Phốc!
Đầu của hai người bị bóp nát tại chỗ, Nguyên Thần tịch diệt!
Tô Tử Mặc ngẩng đầu nhìn tên Phản Hư Đạo Nhân cuối cùng đã rời khỏi chiến trường, muốn hòa vào trong bóng đêm kia, hắn không nhúc nhích giống như đã từ bỏ truy sát.
Chỉ là mắt phải của hắn lại quỷ dị biến hóa.
Giống như trong mắt sinh ra một mặt trời chói chang, từ bên trong hốc mắt bắn ra một chùm sáng hừng hực chói mắt, xuyên qua hư không, trong nháy mắt đã đâm thủng đầu của Phản Hư Đạo Nhân kia!
Bịch!
Tên Phản Hư Đạo Nhân cuối cùng đã mất mạng!
Chùm sáng tán đi.
Bóng đêm một lần nữa bao trùm, giữa thiên địa lại khôi phục bình tĩnh.
Trên đám mây đen như mực chỉ còn lại một bóng người cao lớn, toàn thân mọc đầy lân giáp màu đỏ, tóc đỏ bay mua, mắt sáng như đuốc, giống như một tuyệt thế ma thần, khí thế bễ nghễ bát hoang!
Lúc này, toàn bộ Tu Chân giới vẫn không có bao nhiêu người biết rõ vạn cổ yêu nghiệt khiến vô số thiên kiêu run rẩy, vô số tông môn kiêng kỵ đã xuất hiện ở Trung Châu!
Gió thu đìu hiu, chiến hỏa đem đốt!
...
Trong nháy mắt, một đêm trôi qua.
Tảng sáng ngày thứ hai, mặt trời từ phương Đông từ từ dâng cao.
Xích Tinh Đạo Quân lanh lùng âm trầm, hai đầu lông mày khó nén được lo lắng, hạ xuống trước đại điện Bách Luyện Môn.
Bạch Diễm Đạo Quân nhìn Xích Tinh Đạo Quân một mình trở về đã ý thức được tình huống không ổn, nhưng vẫn đi lên nghênh đón, hỏi: "Thế nào?"
Xích Tinh Đạo Quân lắc đầu.
Hắn ở bên ngoài tìm một đêm, gần như là không chút ngừng lại, thể xác tinh thần đều mệt mỏi.
"Ngươi đừng vội, có lẽ bọn hắn chỉ ham chơi, lấy tu vi của bọn hắn, chưa chắc đã có có nguy hiểm gì." Bạch Diễm Đạo Quân an ủi một tiếng.
Xích Tinh Đạo Quân thở dài nói: "Đã không kịp rồi."
"Cái gì ?" Bạch Diễm Đạo Quân hỏi một tiếng.
Xích Tinh Đạo Quân nói: "Đầu tiên ta chạy tới Phong Vân Thành, thăm dò được là bốn người bọn hắn đúng là đã gây ra động tĩnh khong nhỏ trong thành, nhưng vẫn bình yên vô sự xông ra ngoài."
"Sau đó, ta lại đuổi ra Phong Vân Thành, một đường tìm kiếm, cuối cùng phát hiện được cái này."
Xích Tinh Đạo Quân lấy ra một chiếc linh chu, trong mắt lóe lên một tia buồn bã, nói: "Đây là linh chu của Như Huyên, khi nàng bước vào Nguyên Anh cảnh, ta đã tặng cho nàng."
"Đây..."
Bạch Diễm Đạo Quân hiểu ra chỉ sợ bốn người Nam Cung Lăng đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng hắn vẫn an ủi nói: "Linh chu đánh rơi cũng không nhất định có thể chứng minh chuyện gì. Biết đâu bốn người bọn hắn chạy ra ngoài."
Xích Tinh Đạo Quân lắc đầu nói: "Trên linh chu có lưu lại khí tức của Pháp Tướng Đạo Quân, hơn nữa còn đến từ Minh Hỏa Điện!"
"Cái gì!"
Vẻ mặt Bạch Diễm Đạo Quân khẽ biến.
Xích Tinh Đạo Quân cố nén đau buồn, cắn răng nói: "Mấy người Nam Cung đã bị Minh Hỏa Điện bắt đi, cỗ khí tức này cũng là Minh Hỏa Điện cố ý lưu lại!"
"Minh Hỏa Điện, ngươi đang đùa chơi với lửa!"
m thanh của Cực Hỏa Đạo Quân từ trong đại điện truyền ra, đằng đằng sát khí!
Xích Tinh Đạo Quân cất tiếng đau buồn nói: "Đáng thương mấy đứa bé kia, bọn hắn rơi vào trong tay Minh Hỏa Điện, không biết sẽ phải chịu tra tấn như thế nào."
Bạch Diễm Đạo Quân biết rõ, ba người Nam Cung Lăng là thân truyền đệ tử của Xích Tinh Đạo Quân, có tình cảm sâu nặng.
Bây giờ, ba đệ tử gặp rủi ro, trong lòng Xích Tinh Đạo Quân đau thương, người khác căn bản là không thể lý giải, hắn cũng không biết đi an ủi như thế nào.
Đúng lúc này, một đệ tử tông môn chạy nhanh đến, vẻ mặt vui sướng, lớn tiếng nói: "Khởi bẩm Tông chủ, chưởng giáo, mấy người Nam Cung sư huynh trở về rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận