Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 712: LInh thú luận bàn

Thiên hạ người nào không biết quân!
Ở bên trong chiến trường Thượng Cổ này, có lẽ có không ít ngươi chưa từng thấy Tô Tử Mặc, nhưng người chưa từng nghe qua cái tên này thì lại lác đác không có mấy!
Bây giờ, Tô Tử Mặc đã trở thành nhân vật số một chạm tay có thể bỏng, gần bằng với Đế Dận rồi.
Từ khi hắn bước vào thành Vạn Tượng, đã dẫn tới một trận ồn ào!
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Tô Tử Mặc thản nhiên đi vào, thần sắc bình tĩnh.
Nhóc mập mạp cùng Thạch Kiên lại có chút căng thẳng mất tự nhiên.
Có thể vượt qua vô vàn hung hiểm, trèo non lội suối đuổi tới thành Vạn Tượng, nào có kẻ nào vớ vẩn!
Phải biết rằng tu sĩ tiến vào chiến trường Thượng Cổ này có khoảng chừng mấy chục vạn người!
Cuối cùng có thể còn sống đến thành Vạn Tượng lại cũng chỉ còn lại chừng mười vạn!
Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, tự nhiên sẽ phải chịu được một áp lực cực lớn, tu sĩ tầm thường căn bản không chịu nổi.
Thanh Thanh khẽ nhíu mày.
Tiểu hồ ly theo bản năng tránh sau lưng Tô Tử Mặc.
Vẻ mặt Hoàng Kim Sư Tử nghiêm túc, cố gắng thu liễm yêu khí trên người.
Dù nói thế nào thì bọn hắn cũng là yêu thú, bị nhiều thiên kiêu của Nhân tộc nhìn kỹ rồi dò xét như vậy, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên.
Linh Hổ tùy tiện, không thèm nhìn ánh mắt chung quanh, nghênh ngang đi vào thành.
Hầu Tử cảm nhận được địch ý chung quanh, chẳng những không e ngại hay cố kỵ, mà vẫn nhe răng trợn mắt, trong mắt lộ ra hung quang, trừng mắt nhìn ngược trở về!
Tính tình hắn vốn kiệt ngạo, ngoại trừ coi như thân mật đối với Tô Tử Mặc thì hắn căn bản sẽ không để ý tới những người khác!
“Yêu Hầu kia thực là phách lối!”
“Được rồi, dù sao cũng là do yêu nghiệt của Thần Hoàng đảo mang tới, chúng ta vẫn nên đừng trêu chọc tới thì hơn.”
“Hừ! Ta lại muốn xem xem tên Tô Tử Mặc này còn có thể cười bao lâu, còn chưa có tranh đoạt Kim Đan Dị Tượng bảng mà hắn đã có quá nhiều kẻ địch, nhất định sẽ có người tìm hắn để gây sự!”
Trong đám người truyền đến một trận tiếng nghị luận.
Đúng lúc này, từ phía chính có một đám tu sĩ đi tới bên này, đám người vây xung quanh lập tức tránh ra tạo thành một con đường.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Đám tu sĩ này có chừng vài chục người, đến từ ba tông môn khác nhau, trong đó thậm chí còn có tu sĩ do yêu thú huyễn hóa ra, trang phục không giống nhau, bên hông đeo tông môn lệnh bài cũng khác nhau.
Trong đó có một loại lệnh bài mà Tô Tử Mặc từng thấy trên người Từ Thành.
Phong Lôi điện!
Ở ngoài Tinh Đấu Long Tiên Huyệt, tu sĩ Phong Lôi điện đã thương vong không ít, Từ Thành trọng thương bỏ chạy, suýt nữa đã vẫn lạc, bây giờ đám người này tìm tới cửa rõ ràng là kẻ đến không thiện!
Hai thế lực tu sĩ khác, một thế lực là Tử Tiêu phái, một thế lực khác là Thanh Phong quán.
Ba siêu cấp tông môn tề tụ!
“Ha ha, ta nói mà, dù cây có mọc thành rừng, gió vẫn có thể thổi bật rễ, tên Tô Tử Mặc này đắc tội nhiều thế lực như vậy, hẳn là phải chết rồi!”
“Chắc không phải đâu, trong thành cấm chém giết, những tu sĩ này cũng không thể ở ra tay đánh nhau giữa đường được.”
“Chờ mà xem đi, hừ hừ!”
Chung quanh có không ít tu sĩ đều đang chờ để xem một vở kịch.
Tô Tử Mặc ngừng bước, hai mắt nhìn thẳng vào hơn mười người đi tới.
“Ha ha.”
Kim Đan Chân Nhân dẫn đầu của Thanh Phong quán còn chưa tới gần đã khẽ cười một tiếng, ôm quyền rồi cất giọng nói: “Tại hạ là Đoạn Thanh Bình, ngưỡng mộ đại danh Tô đạo hữu đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Vị Kim Đan Chân Nhân này gọi là ‘Đoạn Thanh Bình’, ngoài cười nhưng trong không cười, lời nói này cũng chỉ là lời xã giao thôi.
Kim Đan Chân Nhân dẫn đầu của Tử Tiêu phái nhìn kỹ Tô Tử Mặc một lượt, một lúc sau mới nhẹ gật đầu, mặt không thay đổi nói ra: “Tại hạ là Ngũ Phong.”
“Hóa ra là hai người bọn họ!”
“Lần này có náo nhiệt, cái này Đoạn Thanh Bình cùng Ngũ Phong, đều là hai đại siêu cấp tông môn thủ tịch đệ tử!”
Đám tu sĩ Phong Lôi điện đều lộ ra ánh mắt băng lãnh, không thèm che giấu sát cơ trong mắt!
Đối mặt với đám người này, ngay cả vẻ lá mặt lá trái Tô Tử Mặc cũng không muốn thể hiện, từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người.
Mấy người Hầu Tử trừng mắt nhìn tới đối diện, địch ý trong mắt cực lớn!
“Ha ha.”
Đoạn Thanh Bình cười một tiếng, nhẹ nhàng khoát tay, nói: “Các vị đạo hữu, không cần khẩn trương, trừ Vạn Tượng điện ra, trong thành vốn cấm chém giết đánh nhau, cần gì phải căng thẳng như thế, mọi người thả lỏng chút đi.”
Tô Tử Mặc vẫn không nói lời nào.
Trong thành cấm chém giết, hắn không chút nghi ngờ chuyện này.
Dù sao, nếu không có những lệnh cấm này thì đám thiên kiêu tề tụ bên trong thành Vạn Tượng này, kẻ nào cũng tâm cao khí ngạo, chỉ sợ một lời không hợp đã bộc phát đại chiến!
Đến lúc đó, còn chưa tham gia tranh đoạt Kim Đan Dị Tượng bảng, chỉ sợ đã chết hơn phân nửa, máu chảy thành sông!
Nhưng dù vậy, đám người Đoạn Thanh Bình đến đây cũng nhất định là có mưu đồ khác!
Nụ cười trên mặt Đoạn Thanh Bình không giảm, ánh mắt đảo qua đám Hầu Tử, Linh Hổ, tiếp tục nói ra: “Nhưng ở trong thành chém giết yêu thú lại không có hạn chế.”
“Ừ”
Tô Tử Mặc nhíu lông mày lại, mặt lộ sát cơ!
Lần này đám người này đến đây là muốn ra tay với đám người Hầu Tử.
Bọn hắn đã kết bái rồi.
Không có ai là Linh thú của ai cả.
Ở trong lòng Tô Tử Mặc, đám người Hầu Tử chính là thân nhân của hắn!
Ai đánh chủ ý tới thân nhân của hắn, người đó sẽ phải chết!
Cảm nhận được sát cơ của Tô Tử Mặc, Đoạn Thanh Bình lại cười khẽ một tiếng, nói: “Tô đạo hữu an tâm chớ vội, chúng ta là người tu chân, đương nhiên sẽ không ra tay với Linh thú của ngươi, nhưng...”
Đoạn Thanh Bình đổi giọng, nói: “Giữa chúng ta sợ tổn thương hòa khí, không thể xuất thủ, nhưng có thể để yêu thú của chúng ta luận bàn một chút, như thế nào”
Vừa nói, Đoạn Thanh Bình lại hơi nghiêng người, phía sau của hắn có một nam tử cao lớn đi tới.
Trên thân người này tản ra yêu khí nồng nặc, ánh mắt ngoan lệ, thân hình cường tráng, trên thân hiện lên từng bắp thịt như được đổ nước thép vậy, nhìn cực kỳ doạ người!
Đoạn Thanh Bình tùy ý nói: “Đây là một quả trứng linh thú năm đó ta tìm kiếm được trong một động phủ, sau đó ấp trứng ra một đầu Linh thú, cũng không có gì hiếm lạ.”
Trong Tử Tiêu phái bên cạnh, một nữ tử xinh đẹp đi tới, thân hình thon dài, vòng eo tinh tế, dáng dấp yểu điệu.
Ngũ Phong chỉ vào nữ tử này nói: “Đây là Linh thú mà ta nuôi dưỡng, chính là yêu thú Xà tộc, cũng rất bình thường, Linh thú của ngươi có thể tùy tiện chọn một người ra để lên sân luận bàn.”
Trong lòng Tô Tử Mặc cười lạnh.
Dù là Hầu Tử hay Linh Hổ, bọn hắn căn bản cũng không phải Linh thú mà hắn nuôi dưỡng!
Loại luận bàn này, trong mắt hắn tự nhiên cũng cực kỳ buồn cười!
Tô Tử Mặc đang muốn cự tuyệt, trên vai lại có một bàn tay đầy lông dài vỗ nhẹ.
Hầu Tử đứng dậy, hai tay xoa vào nhau, nhếch miệng cười nói: “Đúng lúc đng cảm ngứa tay, ta tới đánh cùng bọn hắn!”
Nếu Hầu Tử đã quyết định thì Tô Tử Mặc sẽ không ngăn cản nữa.
Sâu trong đáy mắt hai người Đoạn Thanh Bình, Ngũ Phong đều lướt qua vẻ vui mừng.
Đoạn Thanh Bình cười hỏi: “Hai Linh thú này của chúng ta, đạo hữu chuẩn bị khiêu chiến người nào?”
“Phi! Cần gì phiền toái như vậy, để hai người bọn hắn cùng lên đi!”
Hầu Tử nhổ một ngụm nước bọt, trong mắt đều là vẻ khinh thường, lớn tiếng nói.
“Ngươi muốn chết!”
Sắc mặt của nam tử khôi ngô trong nháy mắt đã trầm xuống, yêu khí lượn lờ chung quanh thân thể trở nên càng thêm nồng đậm.
“Lạc lạc lạc lạc.”
Nữ tử Xà tộc cười như nhánh hoa run rẩy, trong đôi mắt lại đầy vẻ lạnh lẽo sâu kín nói ra: “Yêu Hầu, ngươi không nên hối hận nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận