Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2139: Hồ Điệp

Trong xe ngựa.
Thiếu nữ đã gấp đến mức sắp khóc thành tiếng.
"Quận chúa, người đừng xúc động."
Thiếu nữ dùng thần thức truyền âm: " Tô Tử Mặc kia không có chút liên quan nào cùng chúng ta, không cần thiết bởi vì hắn mà trở mặt cùng Cầm Tiên."
"Người có thân phận đặc thù, nhất cử nhất động đều đại biểu cho Tử Hiên tiên quốc. Nếu bởi vì người này mà sinh ra hiềm khích cùng Đại Tấn tiên quốc cùng Phi Tiên Môn thì đúng là không khôn ngoan, e rằng Tử Hiên vương sẽ trách cứ người."
Nữ tử mặc áo tơ trắng im lặng.
Nàng chú ý tới Tô Tử Mặc, một mặt là bởi vì trước khi Vân Đình bế quan đã nhắc nhở, để nàng chú ý tin tức về người nọ, tương lai cũng tiện tái chiến một trận.
Một mặt khác là bởi vì nàng phát hiện trên người Tô Tử Mặc có khả năng ẩn giấu một bí mật, nên trong lòng hiếu kỳ.
Nhưng kỳ thật, thiếu nữ bên cạnh nói không sai.
Nàng và Tô Tử Mặc đúng là không có chút liên quan nào, thậm chí ngay cả mặt đều chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nói chuyện, càng chưa nói tới giao tình.
Vừa rồi nàng ra tay cũng chỉ xuất phát từ sự căm phẫn trong lòng.
Khi nàng từ còn nhỏ, không chịu được sự bất công trên thế gian này, muốn bênh vực kẻ yếu, bởi vậy đã đắc tội với không ít thế lực, gây ra rất nhiều tai họa.
Về sau, phụ hoàng vì trừng phạt nàng, mới nhốt nàng vào Tàng Thư Lâu.
Dùng lời nói của phụ hoàng chính là muốn mài đi khí khái thư sinh trên người nàng.
Không ngờ nàng ở trong Tàng Thư Lâu lại đạt được tẩy lễ, lắng đọng, thuế biến, mặc dù ít khi lộ mặt, nhưng thanh danh lại dần vang xa ở Thần Tiêu đại lục!
Về sau, mặc dù phụ hoàng đã không còn nhốt nàng nữa.
Nàng cũng không muốn tuỳ tiện rời đi Tàng Thư Lâu.
Nữ tử mặc áo tơ trắng hiểu rất rõ ngoại giới có rất nhiều chuyện dơ bẩn không sạch sẽ, dựa vào sức một mình nàng thì căn bản không thể thay đổi.
Nếu đã không thể thay đổi, lại không muốn nước chảy bèo trôi, chẳng bằng nhắm mắt làm ngơ, trốn vào Tàng Thư Lâu.
Lấy sách vở làm bạn, xem cổ kim, xuyên qua văn tự để cảm thụ những kỷ nguyên cổ xưa ầm ầm sóng dậy, cảm ngộ vô tận huyền bí chứa trong những văn tự đó, đây mới là ý nghĩa nhân sinh mà nàng theo đuổi.
Nữ tử mặc áo tơ trắng do dự một thoáng.
Đúng như thiếu nữ nói, nàng và Tô Tử Mặc vốn không quen biết, lẽ nào nàng lại muốn vì một người như vậy mà muốn trở mặt cùng Mộng Dao?
Nàng là quận chúa của Tử Hiên tiên quốc, nhất cử nhất động đều sẽ khiến người ta liên tưởng đến Tử Hiên tiên quốc, nàng có quá nhiều điều cần cố kỵ.
Nữ tử mặc áo tơ trắng trầm mặc, người ngoài tự nhiên không biết xoắn xuýt trong nội tâm của nàng.
Trong mắt người chung quanh, Cầm Tiên Mộng Dao khí thế cuồn cuộn ngất trời, lớn tiếng chất vấn, nữ tử trong xe ngựa đã e sợ mà lui lại!
Trầm mặc chính là nhượng bộ!
Ngay cả vị Chân Tiên cường giả trong xe ngựa này đều đã lựa chọn nhượng bộ, vậy vận mệnh của Tô Tử Mặc kia cũng đã định sẵn.
Mộng Dao thấy trong xe ngựa đã không còn âm thanh truyền tới, dường như nàng cũng có kiêng kỵ, không hùng hổ dọa người, quay đầu nói với Nguyên Tá quận vương: "Mang Tô Tử Mặc đi, trở về Đại Tấn!"
"Tuân mệnh!"
Trong lòng Nguyên Tá quận vương mừng rỡ, khởi hành tiến lên, chuẩn bị bắt tới Tô Tử Mặc.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn ngăn bắt tới Tô Tử Mặc, thân hình thẳng tắp, mặt như đao tước, da thịt màu đồng cổ lộ ra một tia cương nghị, ánh mắt kiên định, trầm giọng nói: "Việc này không ổn!"
Càn Khôn thư viện, Dương Nhược Hư!
Trong đám người truyền đến tiếng xao động.
Vẻ mặt đông đảo tu sĩ đầy chấn kinh, khó có thể tin nhìn Dương Nhược Hư.
Phải biết rằng bây giờ Cầm Tiên Mộng Dao đã ra mặt, tam đại Thiên Tiên toàn bộ đều e sợ nhượng bộ, ngay cả Chân Tiên trong xe ngựa đều đã nhượng bộ, ai còn dám đứng đi ra ?
Bề ngoài Dương Nhược Hư đang ngăn cản Nguyên Tá quận vương, nhưng trên thực tế lại ngăn trở Cầm Tiên Mộng Dao!
Nguyên Tá quận vương hơi nhún vai, căn bản không nói chuyện.
Bởi vì hắn rõ ràng, chuyện này căn bản không cần hắn ra mặt.
"Ừm ?"
Mộng Dao khẽ nhíu mày, đôi mắt đẹp rơi vào trên người Dương Nhược Hư, lộ ra từng tia hàn ý, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi là ai ?"
Dương Nhược Hư chắp tay hành lễ, trầm giọng nói: "Tại hạ Dương Nhược Hư, là Càn Khôn thư viện..."
"Chưa từng nghe qua."
Dương Nhược Hư còn chưa dứt lời đã bị Mộng Dao tiên tử lạnh lùng cắt ngang.
Mộng Dao nói: "Ta nghe qua rất nhiều người ở Càn Khôn thư viện, bao gồm cả Thiên Tiên đệ nhất thư viện, nhưng chưa từng nghe qua Dương Nhược Hư."
"Mộng Dao tỷ tỷ, hắn là người từ hạ giới phi thăng."
Nguyên Tá quận vương đứng một bên nói.
"Há, khó trách."
Khóe miệng Mộng Dao hơi cong lên, cười lạnh cùng đùa cợt, nói: "Hóa ra là một hạ nhân, cho nên mới không hiểu quy củ như vậy."
Cơ bắp trên mặt Dương Nhược Hư run lên nhè nhẹ.
Nhưng dù trong lòng hắn có sóng to gió lớn, vẻ mặt vẫn trầm ổn, nói: "Tại hạ chỉ là hạng người mới xuất hiện ở thư viện, đúng là không có thanh danh gì, Mộng Dao tiên tử chưa từng nghe qua rất bình thường."
Mộng Dao hơi hơi lắc đầu, nói: "Càn Khôn thư viện xảy ra chuyện gì rồi ? Lại phái một hạ nhân không hiểu quy củ đến chủ trì tiên tông đại tuyển, đúng là càng ngày càng kém đi."
"Nếu thư viện đã an bài, tại hạ không dám ngông cuồng ước đoán, chỉ biết thực hiện chức trách chuyến này."
Vẻ mặt Dương Nhược Hư không thay đổi nói.
"Ồ? Chức trách của ngươi là gì ?"
Mộng Dao hỏi nói.
Dương Nhược Hư nói: "Vì tông môn chọn lựa đệ tử thích hợp nhất."
Tạm dừng một chút, Dương Nhược Hư lại nói: "Tuyệt đối không thể bởi vì bất kỳ trở ngại ngoại lực nào mà khiếp đảm lùi bước..."
"Hừ!"
Mộng Dao hừ lạnh một tiếng.
Dương Nhược Hư còn chưa dứt lời đã lại lần nữa bị đánh gãy.
Lần này, Mộng Dao chỉ hừ một tiếng như vậy, nhưng lại giống như có một chiếc búa lớn đánh xuống lồng ngực hắn, gõ vào trong trái tim của hắn.
Sắc mặt Dương Nhược Hư xanh tím, chỉ cảm thấy trước ngực khó chịu muốn chết, trái tim như muốn nổ tung!
Nếu Cầm Tiên Mộng Dao muốn giết hắn, đều không cần động một ngón tay!
"Đây chỉ là cho ngươi một giáo huấn nho nhỏ."
Mộng Dao lạnh lùng nói ràng: "Nếu ngươi lại được một tấc mà muốn tiến them một thước, không biết tốt xấu, hiện tại ta có thể lập tức giết ngươi!"
Đông đảo tu sĩ của Càn Khôn thư viện nghe thế mà run sợ.
Đây đã là trắng trợn uy hiếp!
Không người nào dám hoài nghi thủ đoạn của Cầm Tiên.
Mộng Dao nói: "Ta cho ngươi biết, hôm nay cho dù Nguyệt Hoa kiếm tiên của Càn Khôn thư viện đi tới nơi này, cũng phải cho ta chút thể diện này! Ngươi tính là cái thá gì!"
Dương Nhược Hư cười thảm một tiếng, nói: "Vậy thì mời Mộng Dao tiên tử ra mặt, để thư viện phái Nguyệt Hoa sư huynh tới đây, thay thế vị trí của ta, ta tự nhiên không lời nào để nói."
"Ừm ?"
Vẻ mặt Mộng Dao lạnh lẽo, trong mắt phun trào sát ý.
Tên Thiên Tiên này dám nhiều lần khiêu khích chống lại nàng, khiến nàng động sát cơ!
Kính Nguyệt Chân Tiên kiêng kị Càn Khôn thư viện, không dám động thủ đối với bọn người Dương Nhược Hư.
Nhưng nàng lại không cần cố kỵ!
Nàng là Cầm Tiên, dù giết chết một tên Thiên Tiên không có danh tiếng gì này, nàng tin tưởng, Càn Khôn thư viện cũng sẽ không trở mặt cùng nàng.
"Dương sư huynh, ngươi trở về đi."
Một vị tu sĩ thư viện không nhịn được khuyên can.
Lục Văn Bân cũng sốt ruột, nói: "Dương sư huynh, hắn còn chưa bái vào tông môn, ngươi cần gì phải vì một ngoại nhân mà đắc tội với Mộng Dao thượng tiên, liên lụy tính mạng."
"Các ngươi nói bậy cái gì!"
Dương Nhược Hư đột nhiên quay người, lớn tiếng nói ràng: "Ta bái vào thư viện, tu luyện « Hạo Nhiên Chính Khí Kinh », tất cả mọi chuyện ta làm đều sẽ không thẹn lương tâm."
"Người này đã ở thắng được trong tiên tông đại tuyển thì có tư cách bái vào tứ đại Tiên tông, sao lại xem như người ngoài ? Cầm Tiên đúng là lợi hại, nhưng nàng dựa vào cái gì mà bắt người!"
"Hôm nay nếu ta lùi bước, còn tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí gì nữa!"
Dương Nhược Hư ngậm phẫn mà nói ra lời này, nói đến dõng dạc, đầy khí phách, tâm thần Tô Tử Mặc khẽ run.
"Tốt, nếu ngươi một lòng muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi."
Vẻ mặt Mộng Dao hờ hững, lạnh lùng nói ràng.
Tiếng nói vừa dứt, giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng đàn!
Trong tiếng đàn này ẩn chứa một loại ma lực kỳ dị, tạo nên từng gợn sóng giữa hư không, lan tràn tới Dương Nhược Hư.
Một gợn sóng nhìn như yếu ớt, nhưng Dương Nhược Hư căn bản không ngăn cản nổi!
Đúng lúc này, không biết từ nơi nào đột nhiên có một con hồ điệp bay ra, xâm nhập chiến trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận