Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1933: Mèo chó hay long xà

Bên trong Thập Tuyệt Ngục.
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh lẽo, vẻ mặt âm trầm.
Tiến vào nơi này đã gần một ngày, mặc dù hắn đã sớm rời xa chiến trường, cố ý tránh đi rất nhiều tu sĩ, nhưng một đường đi tới, vẫn là từng bước kinh tâm, sát cơ không ngừng!
Nếu không phải có linh giác quỷ dị, sớm cảm giác được nguy hiểm, chỉ sợ hắn cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Hắn từng tận mắt thấy trong một khu vực nhìn như bằng phẳng, không có bất kỳ bụi cỏ dị dạng nào lại đột nhiên biến thành đầm lầy, bên trong xông ra một con cự ngạc, nuốt hơn mười vị tu sĩ vào trong bụng.
Hắn đã từng mắt thấy mấy tu sĩ nấp trên một cây cổ thụ, tùy thời mà động, nhưng lại không may chạm đến một cái tổ của Huyền Phong.
Hàng ngàn hàng vạn con Huyền Phong bị kinh động, lít nha lít nhít bu lại trên người mấy tu sĩ kia.
Trong nháy mắt, mấy người kia đã bị mất mạng, bị độc châm của Huyền Phong đâm thủng trăm ngàn lỗ, tử trạng vô cùng thê thảm.
Dù là Cự Ngạc trong đầm lầy, hay là những con Huyền Phong kia, tất cả đều là Địa Yêu, so với đám Huyền Tiên trong Thập Tuyệt Ngục thì cao hơn ròng rã một đại cảnh giới!
Chỉ là một con Huyền Phong cũng đủ để tung hoành giết choc trong đông đảo Huyền Tiên.
Hàng ngàn hàng vạn con Huyền Phong, ai có thể ngăn cản!
Nếu Tô Tử Mặc không cẩn thận rơi vào trong bầy Huyền Phong này, sợ là cũng khó còn sống rời đi.
Thập Tuyệt Ngục, nguy hiểm có ở khắp mọi nơi!
Càng khiến Tô Tử Mặc cảm thấy toàn thân không được tự nhiên còn có một điểm, chính là lúc nào hắn cũng bị giám thị lấy.
Mặc dù không thể xuyên thấu con mắt lớn trên trời cao kia để nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng hắn có thể cảm giác được, đang có một ít người đang ngó chừng hắn!
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, hình như có cảm giác.
Trong lòng hắn lại lần nữa nổi lên một loại cảm giác bị thăm dò, như có như không, có chút không giống như loại thăm dò từ trên bầu trời kia.
Nếu không phải hắn có linh giác nhạy cảm, rất khó bắt được loại khác biệt này!
Tô Tử Mặc không suy nghĩ nhiều, tiếp tục triển khai thân pháp, đi loạn trong rừng, gần như không ngừng lại.
Sau nửa canh giờ, Tô Tử Mặc lại dừng châ.
Loại cảm giác thăm dò kia vẫn không biến mất!
Bị người khác để mắt tới rồi!
Trong đầu Tô Tử Mặc theo bản năng hiện lên dáng vẻ một nữ tử mặc áo tím, vẻ mặt luôn không thay đổi.
Đường Tử Y.
Hắn vừa phóng thích ra các loại thần thông bí pháp như Thiên Túc Thông, Túng Địa Kim Quang, lại lợi dụng hoàn cảnh, không ngừng thay đổi phương hướng, trong nhừn tu sĩ cùng giai, gần như không có ai có thể đuổi kịp bước chân của hắn.
Nhưng nửa canh giờ trôi qua, hắn lại không có thể cắt đuôi được người theo dõi ở sau lưng!
Có lẽ cũng chỉ là người có sở trường ám sát, mới có thể gần như hoàn mỹ ẩn tàng khí tức, đi theo sau hắn như giòi trong xương vậy!
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi cười lạnh.
Không ngờ nữ thích khách kia lại lựa chọn xuống tay với hắn!
Tô Tử Mặc bất động thanh sắc, tiếp tục tiến lên.
...
Phủ thành chủ, trên đại điện.
Nguyên Tá quận vương nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc trong Thận Ảnh Chi Kính cả một ngày, hắn vẫn hoàn toàn không biết gì về người này cả, không nhìn ra sâu cạn của Tô Tử Mặc.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Tô Tử Mặc không hề giao thủ chém giết với cùng người ngoài.
Hai đầu lông mày của Nguyên Tá quận vương lộ ra một tia không kiên nhẫn, hứng thú lúc ban đầu đối với Tô Tử Mặc cũng dần dần phai nhạt.
"Nếu không có thủ đoạn cường đại, chỉ trốn đi trốn lại thì cũng không có tác dụng lớn."
Nguyên Tá quận vương ngáp một cái, có chút thất vọng, bĩu môi nói: "Người này quá không thú vị."
"Không sai."
Lưu Vũ cười nói: "Điện hạ, trải qua một ngày chém giết, trong số những hạ nhân này, chân chính có chút thủ đoạn đã sớm trổ hết tài năng, ngươi cần gì phải lãng phí thời gian trên người những a miêu a cẩu kia."
"Điện hạ mời xem, đúng như ta đoán trước, Lệ Thiên kia quả nhiên là đệ nhất Thú Liệp Bảng!"
"Trò chơi còn chưa kết thúc, xếp hạng lúc bày còn hơi sớm." Thành chủ Tuyệt Lôi Thành ngồi bên cạnh nói một câu.
Nguyên Tá quận vương thu hồi ánh mắt từ trên người Tô Tử Mặc, đang muốn chuyển sự chú ý, Kính Nguyệt Chân Tiên bên cạnh đột nhiên khẽ ồ một tiếng: "Ừm ? Kẻ này bị để mắt tới rồi!"
"Cái gì ?"
Nguyên Tá quận vương hỏi.
Kính Nguyệt Chân Tiên chỉ vào Thận Ảnh Chi Kính, nói ràng: "Điện hạ mời nhìn kỹ, ở bên cạnh cây cổ thụ kia, kỳ thật ẩn giấu một bóng người."
Nguyên Tá quận vương hơi híp mắt lại.
Quả nhiên.
Trong hư không bên cạnh cây cổ thụ kia, có một chút vặn vẹo mơ hồ nhỏ xíu, có thể nhận ra đó là một bóng người.
Nhưng nếu không ngưng thần quan sát thì tuyệt đối khó có thể phát hiện ra!
"Là Tiểu Ẩn Thân thuật."
Nguyên Tá quận vương hơi hơi gật đầu, nói một câu.
Kính Nguyệt Chân Tiên cười nói: "Nếu ta nhìn không sai, người này có lẽ là nữ tử vượt qua Tứ Cửu thiên kiếp- Đường Tử Y."
"Ồ?"
Hai mắt Nguyên Tá quận vương tỏa sáng.
Bởi vì, hắn vừa mới phát hiện một chuyện, Đường Tử Y này đã để mắt tới Tô Tử Mặc!
Kính Nguyệt Chân Tiên mỉm cười, nói: " Tô Tử Mặc kia là mèo chó hay Long Xà, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ biết được."
Tinh thần Nguyên Tá quận vương chấn động, sự chú ý lại lần nữa rơi vào trên người Tô Tử Mặc.
Lưu Vũ bên cạnh lắc lắc đầu, nói: "Chúng ta xem như người đứng xem, đều rất khó phát hiện ra tung tích của Đường Tử Y, kẻ này đặt mình vào trong đó, có lẽ sẽ bị chém giết mà không biết tại sao."
Nguyên Tá quận vương, Kính Nguyệt Chân Tiên nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, lại nhìn gần một canh giờ.
Lần này, ngay cả Kính Nguyệt Chân Tiên đều có chút không chịu nổi, hơi hơi nắm quyền.
Tô Tử Mặc một mực đi loạn trong Thập Tuyệt Ngục, thân pháp tốc độ cực nhanh, chẳng có mục đích.
Mà Đường Tử Y theo ở phía sau, dù muốn ra tay cũng căn bản không có cơ hội.
Phải đuổi theo với tốc độ cao như vậy, nguyên thần, khí huyết, thể lực đều tiêu hao cực kỳ kịch liệt, nàng có thể giữ được trạng thái Tiểu Ẩn Thân thuật, cũng đã là cực hạn, chớ nói chi là ra tay đối với Tô Tử Mặc.
Một canh giờ này, Tô Tử Mặc có vẻ không có gì thay đổi, dường như không hề phát hiện ra.
Mà Đường Tử Y lại tiêu hao rất lớn.
Có mấy lần, thậm chí nàng đã không chống đỡ nổi Tiểu Ẩn Thân thuật, suýt đã bại lộ!
Vẻ mặt Nguyên Tá quận vương bực bội, buồn bực uống một ngụm linh trà, nói: "Người này chạy tới chạy lui ở bên trong, rốt cuộc là muốn làm gì ? Ta thật sự muốn đi vào, một bàn tay chụp chết hắn!"
Kính Nguyệt Chân Tiên hít sâu một hơi, trấn định tâm thần, nói: "Điện hạ an tâm chớ vội, lại chờ đợi xem."
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc rốt cục dần dần thả chậm tốc độ.
Cũng không lâu sau, hắn ngừng lại trước một sơn động đầm đìa máu me, hài cốt nằm khắp nơi.
Trong sơn động này có một con Phi Thiên Hổ Sư Thú cư trú, chính là Địa Tiên cửu giai!
Đại khái hai cái canh giờ trước, có mấy trăm vị tu sĩ đi ngang qua nơi này, kinh động đến con thú này.
Phi Thiên Hổ Sư Thú rời núi, đại khai sát giới, mấy trăm tu sĩ bỏ mình nơi này, sau đó con thú này rời đi, chỗ sơn động này cũng trống không.
Xuyên thấu qua Thận Ảnh Chi Kính, chỉ thấy Tô Tử Mặc ở cửa sơn động bồi hồi một hồi, giông như đang cẩn thận từng li từng tí dò xét.
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc lại đi vào trong sơn động, biến mất trên Thận Ảnh Chi Kính.
"Cái này..."
Nguyên Tá quận vương cùng Kính Nguyệt Chân Tiên sửng sốt một chút, hai mặt nhìn nhau.
Mặc dù, Thận Ảnh Chi Kính thông qua Thận mắt trên bầu trời, có thể chiếu rọi toàn bộ cảnh tượng ở Thập Tuyệt Ngục để hiện ra ngoài.
Nhưng những nơi giống như hang núi này, hoặc là một chút địa phương ẩn nấp, rất nhiều khu vực có góc chết, thì Thận mắt cũng không thể chiếu tới.
Thận mắt không thể nhìn thấy, tự nhiên cũng không thể hiện ảnh ở Thận Ảnh Chi Kính.
Nói cách khác, Tô Tử Mặc tạm thời thoát khỏi sự giám thị của rất nhiều thượng tiên trong phủ thành chủ!
Nguyên Tá quận vương vô cùng mong đợi nhìn thấy Đường Tử Y đại chiến cùng Tô Tử Mặc.
Không nghĩ tới, Tô Tử Mặc lại tiến vào trong sơn động, cái gì đều không thấy được.
"Ta..."
Nguyên Tá quận vương há to miệng, trong ngực kìm nén một luồng khí, suýt thì nghẹn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận