Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1904: Ly biệt

"Tô đạo hữu, ngươi..."
Hạ Thanh Doanh đi tới sau lưng Tô Tử Mặc, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tô Tử Mặc nhẹ giọng nói: "Ta phải đi."
Hạ Thanh Doanh im lặng.
Nàng đã đoán được.
Khi nãy ở trong dạ yến, Tô Tử Mặc chủ động thúc đẩy để Phong Tuyết Lĩnh cùng Song Long giáo kết minh, kỳ thật chính là để Phong Tuyết Lĩnh có thể có thêm một minh hữu, giúp Phong Tuyết Lĩnh giữ lại một đường lui.
Nhưng bây giờ nghe Tô Tử Mặc chính miệng nói ra, trong lòng của nàng vẫn là dâng lên cảm xúc phức tạp, có chút không nỡ, có chút giật mình.
Kỳ thật, từ hơn một trăm năm trước, khi Hạ Thanh Doanh biết rõ Tô Tử Mặc vượt qua bốn lượt thiên kiếp để phi thăng thượng giới, nàng đã ý thức được Tô Tử Mặc khẳng định sẽ rời khỏi nơi này, rời đi Long Uyên tinh.
Nhưng nàng không ngờ một ngày này lại đến nhanh như vậy.
Mới chỉ hơn một trăm năm mà người trước mắt này đã tu luyện tới Huyền Tiên thất giai, loại độ tu luyện này tốc quả thực khó có thể tưởng tượng!
Càng đáng sợ hơn chính là, bây giờ địa vị của người này ở Long Uyên tinh đã hết sức quan trọng, danh vọng cũng không ai sánh bằng.
Thủ lĩnh các thế lực lớn đều muốn chủ động tới kết giao!
Người này giống như một đầu thần long, chỉ vì trời xui đất khiến nên mới mắc ở nơi nước cạn này, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn tiến về biển rộng ầm ầm sóng dậy!
"Chuẩn bị lúc nào lên đường ?"
Hạ Thanh Doanh hỏi.
Tô Tử Mặc trầm ngâm: "Không vội, sau khi truyền thụ hết toà pháp quyết của tòa tiên trận này cho các ngươi xong, ta mới đi."
"Được."
Hạ Thanh Doanh gật đầu.
Tô Tử Mặc nghĩ một chút lại căn dặn: "Mặt khác, tin tức ta rời đi đừng nói cho những người khác."
Hạ Thanh Doanh khẽ giật mình, rất nhanh đã hiểu được.
Chỉ cần tu sĩ ở bên ngoài cho rằng Tô Tử Mặc vẫn còn ở Phong Tuyết Lĩnh, thì sẽ không có người nào dám đánh chủ ý tới Phong Tuyết Lĩnh!
Một trận chiến ở Long Uyên Thành, sau đó san bằng Huyết Dương cốc, rồi diệt hai thế lực giặc cỏ lớn, ba trận đại chiến này đã đủ để chấn nhiếp quần hùng!
Chỉ cần có đủ thời gian, chờ đám người Nhạc Hạo trưởng thành, dù không có Tô Tử Mặc, Phong Tuyết Lĩnh cũng có thể sánh vai cùng các thế lực lớn.
Đúng lúc này, Đoạn Thiên Lương cùng Đại Hoàng đã dọn dẹp xong chiến trường, hí ha hí hửng chạy tới.
"Tô lão đại, lần này thu hoạch quá lớn rồi!"
Đoạn Thiên Lương lấy ra một túi trữ vật đưa cho Tô Tử Mặc, vẻ mặt hưng phấn nói ràng: "Túi trữ vật của mười vạn giặc cỏ kia, bao gồm cả túi trữ vật của đám người Phong Viêm, đều ở bên trong."
"Ừm."
Tô Tử Mặc nhận lấy túi trữ vật, nhanh chóng kiểm tra một phen.
Hai thế lực giặc cỏ lớn cướp đoạt bốn phía, đồ vật trong túi trữ vật đúng là có không ít, nhưng chân chính hữu dụng đối với Tô Tử Mặc lại gần như không có.
Nơi này dù sao cũng là Long Uyên tinh xa xôi, ngoài chiến trường vực sâu kia, gần như không có bảo vật khác.
Nhưng Tô Tử Mặc xem trong những túi trữ vật này thấy có Nguyên Linh Thạch, tổng cộng cũng có hơn bốn trăm khỏa.
Hắn thu lấy số Nguyên Linh Thạch này, số túi trữ vật còn lại giao toàn bộ cho Hạ Thanh Doanh.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, lại lấy ra một trăm viên Nguyên Linh Thạch giao cho Hạ Thanh Doanh.
Vận chuyển Tiên trận cần có năng lượng trong Nguyên Linh Thạch.
Lưu lại một trăm viên Nguyên Linh Thạch cho Phong Tuyết Lĩnh, cũng coi như để đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Một khoảng thời gian sau đó, Tô Tử Mặc ở lại Phong Tuyết Lĩnh, truyền thụ trận văn của tiên trận, cách thao túng, vận chuyển cho Hạ Thanh Doanh cùng Nhạc Hạo.
Tô Tử Mặc đột phá đến Huyền Tiên thất giai, đã tiêu hao mấy chục viên Nguyên Linh Thạch.
Hắn muốn đột phá đến Huyền Tiên bát giai, ba trăm viên Nguyên Linh Thạch còn lại căn bản chưa đủ!
Ở Long Uyên tinh bên trên, không có Nguyên Linh Thạch mỏ, cơ hồ rất khó chiếm được Nguyên Linh Thạch.
Chỉ khi rời đi Long Uyên tinh, đi tới Thanh Vân quận càng rộng lớn hơn, hắn mới có cơ hội thu được càng nhiều Nguyên Linh Thạch hơn, nguyên khí nơi đó cũng càng nồng đậm hơn, có thể tu luyện càng nhanh chóng hơn!
Hơn nữa Mị Cơ dù sao cũng là nhân tài kiệt xuất trong Thiên Tiên, nàng ta chôn thân ở nơi này, có thể sẽ có cường giả đồng môn tới thăm dò.
Hắn ở lại Long Uyên tinh càng lâu, càng dễ xảy ra những biến cố khác!
Một năm sau.
Hạ Thanh Doanh cùng Nhạc Hạo đã nắm vững cách khống chế tiên trận, những chuyện còn lại có thể từ từ tìm hiểu.
Đã qua một năm, mặc dù Tô Tử Mặc chưa từng đề cập qua, nhưng bọn người Đoạn Thiên Lương, Đại Hoàng đã mơ hồ nhận ra điều gì.
Đám người đều không vạch trần.
Một ngày trước khi Tô Tử Mặc rời đi đã để Đại Hoàng khôi phục lại thân người.
Đến đêm ngày thứ hai, hắn lặng yên rời đi, không thông báo cho bất luận kẻ nào.
Hơn một trăm năm trước, hắn một thân một mình đi tới Long Uyên tinh.
Bây giờ, hắn cũng một thân một mình rời đi.
Hắn cũng không thiếu Phong Tuyết Lĩnh cái gì.
Những năm gần đây, hắn đã cứu Phong Tuyết Lĩnh ở bên bờ sinh tử mấy lần, lại để lại rất nhiều chuẩn bị, để Phong Tuyết Lĩnh có đủ thời gian phát triển.
Nhân quả giữa hắn cùng Phong Tuyết Lĩnh đã kết thúc, trong lòng hắn cũng không còn ràng buộc nữa.
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc giữa không trung như có cảm giác, đột nhiên dừng chân, quay người nhìn lại.
Chỉ thấy ở cửa Phong Tuyết Lĩnh có mấy bóng người đứng đấy nhìn theo hắn.
Dù cho là trong đêm tối, mặc dù cách nhau trăm dặm, Tô Tử Mặc vẫn có thể thấy rõ dung mạo của những người này.
Nhạc Hạo, Hạ Thanh Doanh, Trầm Phi, Cố Văn Quân, Đoạn Thiên Lương...
Những người này vẫn đi ra tiễn hắ.
Trong lòng Tô Tử Mặc chảy xuối một dòng nước ấm, nhìn mọi người thật lâu, vẫn hít sâu một hơi, xoay người lại, đưa lưng về phía đám người rồi phất phất tay, biến mất trong màn đêm.
"Không biết sau này còn có cơ hội gặp lại Tô lão đại hay không?."
Vẻ mặt Đoạn Thiên Lương cô đơn, than nhẹ một tiếng.
Nhạc Hạo nói: "Dù sao Tô huynh không thuộc về nơi này, chúng ta cách hắn quá xa, có lẽ sau này sẽ càng ngày càng xa."
Trầm Phi cười cười, ra vẻ nhẹ nhõm nói ràng: "Thế này cũng rất tốt, nếu tương lai có một ngày, Tô đạo hữu nổi danh ở Thanh Vân quận, những chuyện mà chúng ta cùng hắn từng trải qua trong mấy năm nay, có lẽ có thể đủ để nói khoác một phen đâu!"
...
Tô Tử Mặc đè nén sự phiền muộn khi ly biệt trong lòng xuống, cố hồi phục tâm tình, nhanh chóng đi về phía Long Uyên Thành.
Tu vi của hắn không đủ, muốn rời khỏi Long Uyên tinh tiến về Thanh Vân quận, chỉ có thể lợi dụng Truyền Tống Trận trong Long Uyên Thành.
Muốn lợi dụng Truyền Tống Trận rời đi có hai biện pháp.
Thứ nhất chính là tu luyện tới Huyền Tiên cửu giai.
Thứ hai, chính là giao một trăm viên Nguyên Linh Thạch.
Mặc dù giao ra một trăm viên Nguyên Linh Thạch có chút đau lòng.
Nhưng chỉ cần có thể an toàn đến Thanh Vân quận, hắn sẽ có nhiều cơ hội đi thu được càng nhiều Nguyên Linh Thạch!
Nửa tháng sau, Tô Tử Mặc đã đến Long Uyên Thành.
Mấy chục năm không tới, Long Uyên Thành không có biến hóa gì lớn.
Ngược lại là mấy thủ vệ ở cửa ra vào, sau khi nhìn thấy Tô Tử Mặc, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sắc mặt chợt đại biến!
Hơn phân nửa tu sĩ trong thành đều từng tận mắt nhìn thấy một trận chiến dưới Long Uyên Thành năm đó.
Huống chi, những năm gần đây, danh tiếng của Tô Tử Mặc vang xa, một năm trước đã diệt đi hai giặc cỏ lớn, danh tiếng như mặt trời giữa trưa, có ai không biết!
Rất nhiều thủ vệ nhìn thấy Tô Tử Mặc đến đây, đều có vẻ mặt kiêng kị, thậm chí quên thu lệ phí vào thành của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng, lấy ra một ngàn hạt Ngưng Nguyên đan, nhét vào trong tay một vị thủ vệ, nói: "Làm phiền, lệnh bài."
Tên thủ vệ kia theo bản năng lui lại hai bước, ánh mắt đề phòng, dừng lại một chút, mới ném cho Tô Tử Mặc một tấm lệnh bài.
Tô Tử Mặc nhận lệnh bài, vì để tránh chuyện phức tạp, hắn đi thẳng đến phủ Thành chủ, chuẩn bị giao Nguyên Linh thạch đê lập tức rời đi.
Hắn đã kết oán cùng Lưu Đồng ở trong Long Uyên Thành.
Nếu để Lưu Đồng biết được hắn lại lần nữa vào thành, rất có thể sẽ xảy ra một chút biến cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận