Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1274: Vong ân phụ nghĩa

Nhà gỗ trong rừng trúc ở Trung Châu.
"Phiên Nhiên, mấy ngày nay cứ thấy ngươi như mất hồn mất vía vậy, có tâm sự gì sao?" Yến Bắc Thần lộ ra vẻ lo lắng, nhẹ giọng hỏi thăm.
Tần Phiên Nhiên nhíu chặt mày ngài, trong mắt lướt qua một tia sầu lo, nói: "Ta cũng không biết vì sao, gần đây cứ có cảm giác tâm thần không yên."
Dừng lại một chút, Tần Phiên Nhiên lại lộ ra ý cười, ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Bắc Thần, ngươi không cần lo lắng, không có gì đâu, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ không sao đâu."
"Tâm thần không yên ?"
Yến Bắc Thần lại có vẻ nghiêm túc, lắc đầu nói: "Đây là linh cẩm, với tu vi của ngươi sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện dấu hiệu này!"
"Nhưng thật vô lý, ta đã giả chết thoát thân, ngay cả Tu La đao đều trả về, tại sao vẫn còn có nguy hiểm nữa?"
"Huống chi cho dù có nguy hiểm, cũng rất khó tìm tới nơi này."
Yến Bắc Thần lâm vào trầm tư, ánh mắt vô tình nhìn tới Tần Phiên Nhiên, trong lòng không khỏi khẽ động.
"Sao thế?"
Tần Phiên Nhiên hỏi.
Yến Bắc Thần từng là phong hào đệ tử của Tu La Tông, gặp quá nhiều chuyện máu tanh, lòng người tính kế, lúc này trong lòng hắn đã có một suy đoán.
Hai người bọn họ bị bại lộ, đơn giản chính là có hai hướng nguyên nhân.
Hoặc là có người theo dấu vết của hắn để tìm đến, hoặc là theo đầu mối Tần Phiên Nhiên!
Hắn không hề lưu lại mệnh giản ở Tu La Tông.
Nhưng Tần Phiên Nhiên thì không giống thế!
"Cú rời đi nơi này trước đã!"
Yến Bắc Thần quyết định thật nhanh, vươn người đứng dậy, nắm chặt tay Tần Phiên Nhiên, cùng chạy ra phía ngoài.
Tần Phiên Nhiên cũng không hỏi nhiều.
Hai người bọn họ sớm đã tư định chung thân, nàng tin tưởng Yến Bắc Thần, dù Yến Bắc Thần đi nơi nào, nàng đều sẽ đồng ý đi theo.
Yến Bắc Thần và Tần Phiên Nhiên mới vừa ra khỏi nhà gỗ đã lập tức dừng lại, sắc mặt khó coi.
Ở phía trước cách đó không xa, có một bóng người đứng đó, người này mặc đạo bào, trong tay cầm trường kiếm, mày kiếm mắt sáng, đứng ở nơi đó lại giống như một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ!
Nhưng bóng người này lại dường như đã hòa làm một thể cùng thiên địa, không phân khác biệt.
"Sư huynh!"
Tần Phiên Nhiên cũng nhìn thấy người này, hoa dung thất sắc, kinh hô một tiếng.
Kiếm tu áo trắng này lại chính là phong hào đệ tử của Kiếm Tông-Tiên Kiếm Đạo Quân!
Nói một cách chính xác thì hiện tại Tiên Kiếm đã không tính là phong hào đệ tử của Kiếm Tông nữa.
Bởi vì, khí tức mà hắn tản ra rõ ràng đã vượt qua Pháp Tướng cảnh, đạt tới Hợp Thể, trở thành Đại Năng một phương!
Có một số người khi bị tổn thất nặng nề, có khả năng sẽ cứ như vậy vẫn lạc, phai mờ trong ánh mắt người khác.
Nhưng lại có một số người lại có thể vượt qua trở ngại kia, không ngừng ma luyện chính mình, để lưỡi kiếm của chính mình càng thêm sắc bén, trở nên càng thêm cường đại!
Tiên Kiếm rõ ràng là kiểu người sau.
Lúc trước hắn tranh đoạt Thiên Sát Kiếm quyết thất bại ở Vạn Yêu cốc.
Sau đó ở Bách Luyện Môn lại bị Cực Hỏa Đạo Quân trấn áp thô bạo, Thiên Địa Pháp Tướng đã bị đánh nát!
Sau đó nữa, ở bên ngoài Bách Luyện Môn, hắn lại bị Yến Bắc Thần vừa mới bước vào Pháp Tướng cảnh chặn giết, suýt đã thân vẫn đạo tiêu, cuối cùng nhờ Tần Phiên Nhiên mới may mắn chạy thoát.
Liên tục đả kích, ngăn trở như thế vẫn không thể đè sập hắn.
Ngược lại, những năm gần đây hắn dốc lòng tu hành, bây giờ đã bước vào Hợp Thể!
Yến Bắc Thần sắc mặt khó coi.
Đừng nói là Nguyên Thần của hắn đang bị thương, cho dù hắn ở trạng thái toàn thịnh, cũng tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Tiên Kiếm đã đạt tới Hợp Thể cảnh!
"Ba ba ba!"
Ở một bên khác của rừng trúc truyền đến tiếng vỗ tay.
Yến Bắc Thần quét mắt qua, trái tim đã dần dần chìm xuống đáy cốc.
"Chậc chậc chậc, không hổ là Tu La, Nguyên Thần đã bị thương rồi mà vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm."
Người tới thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Chỉ tiếc là đã chậm."
Người tới lại là phong hào đệ tử của Vân Vũ Tông-Vân Vũ Đạo Quân!
Lúc trước, Yến Bắc Thần xuất thủ, chặn giết chín đại Đạo Quân trong đó có Tiên Kiếm Đạo Quân, ngoại trừ Tần Phiên Nhiên, cũng chỉ có Tiên Kiếm Đạo Quân và Vân Vũ Đạo Quân trốn thoát.
Hai đại phong hào đệ tử chịu khuất nhục như thế, làm sao có thể từ bỏ ý đồ chứ!
Bây giờ, bốn người trong trận chiến ấy đều tại có mặt ở đây.
Chỉ là, Tần Phiên Nhiên đã đứng bên cạnh Yến Bắc Thần.
Ánh mắt của Tiên Kiếm rơi vào bàn tay của Yến Bắc Thần và Tần Phiên Nhiên, sắc mặt âm trầm, chậm rãi mở miệng: "Tu La, không phải ngươi đã chết sao ? Ta thấy ngươi sống rất không tệ mà."
"Tiên Kiếm, Vân Vũ, chuyện tới bây giờ, cũng không có gì có thể nói."
Yến Bắc Thần đối mặt Ly Hận Đạo Quân, còn từng thử cầu xin đối phương buông tha mình, nhưng đối mặt với Tiên Kiếm, hắn biết rõ làm thế sẽ chỉ tự rước lấy nhục.
"Lúc trước là ta xuất thủ chặn giết các ngươi, không quan hệ gì với nàng."
Yến Bắc Thần thảy lòng bàn tay Tần Phiên Nhiên ra, nói: "Những năm gần đây, nàng là bị ta bắt tới, không thoát thân được, không trách nàng."
"Bắc Thần!"
Trong lòng Tần Phiên Nhiên đau xót.
Nàng hiểu Yến Bắc Thần biết rõ hẳn phải chết, nên muốn giữ được tính mệnh cho nàng, mới nói ra những lời như vậy
"Chậc chậc, Bắc Thần, gọi đúng là thân mật a."
Vân Vũ Đạo Quân nhẹ lắc quạt xếp, giọng nói đầy vẻ âm dương quái khí.
Ánh mắt của hắn không chút kiêng kỵ quét tới quét lui trên người Tần Phiên Nhiên, nói: "Tiên Kiếm đạo huynh, theo kinh nghiệm của tiểu đệ ta thì nữ nhân này đã không còn là hoàn bích, ai..."
Trên mặt Tiên Kiếm đã bịt kín một tầng sương lạnh.
Mặc dù hăn ta không có chút tình cảm nào với Tần Phiên Nhiên, nhưng nữ nhân này thế mà lại dám lăn vào trong ngực người khác, chuyện này hắn tuyệt đối không có thể dễ dàng tha thứ!
Đặc biệt khi nghe được Vân Vũ Đạo Quân nói như vậy, hắn ta càng cảm thấy mất thể diện!
"Sư huynh, ta, ta và Bắc Thần đã rời khỏi Tu Chân giới, sẽ không có bất kỳ liên quan gì tới Tu Chân giới nữa."
Tần Phiên Nhiên đau khổ cầu khẩn: "Sư huynh, xin các ngươi giơ cao đánh khẽ, buông tha cho chúng ta."
"Im miệng!"
Vẻ mặt Tiên Kiếm có chút dữ tợn, quát lớn một tiếng: "Đồ tiện tỳ nhà ngươi còn có mặt mũi nói chuyện với ta, còn có mặt mũi gọi ta là sư huynh!"
Nghe được hai chữ 'Tiện tỳ' này, sắc mặt Tần Phiên Nhiên lập tức tái mét.
Mặc kệ như thế nào, nàng và Tiên Kiếm từng là đồng môn với nhau, đã từng coi là thanh mai trúc mã, thậm chí được coi là kim đồng ngọc nữ được người người ở Kiếm Tông hâm mộ.
Tình nghĩa mấy ngàn năm lại đổi lấy lời nói ác độc này.
Trong mắt Yến Bắc Thần cũng hiện ra lửa giận, lớn tiếng nói: "Tiên Kiếm, ngươi cũng xứng trở thành phong hào đệ tử của Kiếm Tông?"
"Lúc trước, ở trong Bách Luyện Môn, Phiên Nhiên đã cứu ngươi! Ở bên ngoài Bách Luyện Môn, nếu không phải Phiên Nhiên xuất thủ, ngươi đã bị ta chém chết dưới đao rồi!"
"Trong thiên hạ này, ai cũng có thể mắng Phiên Nhiên, nhưng chỉ có ngươi là không có tư cách này!"
Tiên Kiếm cười lạnh nói: "Chỉ dựa vào ngươi mà có thể giết được ta ? Dù không có tiện tỳ này, ta cũng vẫn có thể bình yên vô sự rời đi!"
Lần này, Vân Vũ Đạo Quân lại không nói gì.
Lúc đó, hắn cũng có mặt ở chiến trường, tự nhiên thấy rõ ràng, nếu không có Tần Phiên Nhiên, Tiên Kiếm đã là một người chết!
Khóe miệng Vân Vũ Đạo Quân hơi cong lên, trong lòng cười lạnh: "Tiên môn chính đạo gì chứ, kiểu trở mặt không quen biết, bản lĩnh vong ân phụ nghĩa này ngay cả người trong ma môn là ta đều mặc cảm."
Hắn bây giờ đứng cùng một trận doanh với Tiên Kiếm, những lời này tự nhiên sẽ không nói ra.
"Không ngờ Tu La ta từng nổi danh cùng người như ngươi, thật sự khiến cho ta thấy buồn nôn!" Yến Bắc Thần gắt một cái.
"Ngươi đã không xứng nổi danh cùng ta."
Tiên Kiếm lạnh lùng nói: "Bởi vì, người chết không có tư cách!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận