Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1062: Thanh Liên chân thân

Tô Tử Mặc thu hồi túi trữ vật, quay đầu bước đi.
Không biết rõ Quỷ Tóc Đỏ thật sự không có năng lực này, hay là đang giả vờ ngây ngốc, Tô Tử Mặc đã không muốn lãng phí thời gian với lão nữa.
"Ấy, tiểu tử chớ đi mà!"
Quỷ Tóc Đỏ ở phía sau lớn tiếng kêu gọi.
Tô Tử Mặc mắt điếc tai ngơ, bước nhanh về đại điện, lâm vào trầm tư.
Tìm người hỗ trợ là không được rồi.
Trừ phi hắn đi Bách Luyện Môn, tìm Cực Hỏa sư tôn hỗ trợ.
Nhưng Bắc vực cách Trung Châu quá xa, hắn chỉ còn lại có một đạo Nguyền Thần, muốn vượt qua đại vực, đuổi tới Bách Luyện Môn thì thật sự là hung hiểm vạn phần.
"Địa Tâm Hỏa, Địa Tâm Hỏa..."
Tô Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia sáng.
Núi lửa dưới lòng đất của phế tích Đại Càn!
Lúc trước hắn đi vào phế tích Đại Càn, trong lúc vô tình phát hiện một cung điện dưới đất, toà cung điện dưới đất này có một linh trì.
Bên cạnh linh trì có một đường ngầm, nối thẳng vào sâu trong lòng đất!
Gặp tiểu hồ ly cũng là ở dưới sâu trong lòng đất kia.
Tô Tử Mặc nhớ kỹ ở phía dưới linh trì là một thế giới nham tương, bên ngoài là tiên thiên linh hỏa, khắp nơi dưới mặt đất đều có thể thấy được!
Hắn từng đi ngược dọc theo nham tương, nhìn thấy một núi lửa phun trào ra nham tương màu vàng kim!
Ngọn núi lửa kia có nhiệt độ cực cao.
Lúc trước, trong một trận chiến tranh đoạt Chu Quả ở phế tích Đại Càn, chính là dựa vào nham tương màu vàng kim kia nên hắn mới có thể giết chết đông đảo Nguyên Anh Chân Quân!
Những Nguyên Anh Chân Quân kia nhiễm phải một chút nham tương màu vàng kim thì đều bị thiêu thành tro tàn, không một kẻ nào may mắn thoát khỏi!
Nghĩ đến tận đây, Tô Tử Mặc rời đi cổ tháp, thả người nhảy lên, thúc giục Minh Vương Niệm Châu, hình thành một lồng ánh sáng, xuyên qua màn sương nồng, bay lên phía trên Táng Long Cốc.
Nhục thân bây giờ của hắn là dùng pháp lực tùy tiện ngưng tụ ra một bộ thân thể.
Hành động vẫn khá tự nhiên, nhưng nếu chiến đấu cùng người khác thì không chống đỡ được mấy lần là tán loạn.
Tô Tử Mặc một đường phi nhanh về phía phế tích Đại Càn.
Cũng không lâu sau, hắn đã một lần nữa đặt chân lên vùng đất kia.
Vô số âm binh âm mã vẫn đang bồi hồi trong phế tích, phát hiện ra khí tức của Tô Tử Mặc thì điên cuồng tràn tới đây.
Nhưng vừa mới tới gần, tất cả đều ngừng chân.
Những âm binh âm mã này mặc dù không có linh trí, nhưng lại có thể cảm nhận được khí tức Minh Vương Niệm Châu nên không dám tiến lên, sau đó lại dần dần rút đi.
Có món bảo vật Minh Vương Niệm Châu này, đã giảm bớt được rất nhiều phiền phức.
Trở lại chốn cũ, Tô Tử Mặc một đường tiến lên, dựa vào trí nhớ, tìm tới vị trí toà cung điện dưới đất lúc trước.
Trận chiến năm đó, Chu quả xuất thế, thiên kiêu Bắc vực tề tụ, không biết có bao nhiêu thiên kiêu đã chôn xương ở nơi này.
Cho dù hơn một trăm năm trôi qua rồi, nơi này vẫn còn loang lổ vết máu, có thể thấy được một trận chiến năm đó thảm thiết đến mức nào!
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hoang tàn vắng vẻ, âm trầm kinh khủng.
Từ sau trận chiến năm đó, cũng có rất ít tu sĩ lại đặt chân tới nơi này.
Cung điện dưới đất sớm đã đổ sụp, biến thành một vùng phế tích, Tô Tử Mặc đứng phía trên phế tích, rất khó tìm được thông đạo đã bị vùi lấp thật sâu kia.
Hắn khẽ nhíu mày, không ngừng tìm kiếm bên trong phế tích.
Đột nhiên!
Một bên tai của hắn nghe được tiếng nước chảy róc rách, nhỏ bé đến mức khó thể nghe thấy.
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên, theo tiếng động mà bước tới, rất nhanh đã tìm tới nơi tiếng nước chảy truyền ra.
Chậm rãi tản ra thần thức, không ngừng xâm nhập vào phía dưới phế tích.
Cũng không lâu sau, trong mắt Tô Tử Mặc sáng lên.
Phía dưới phế tích này, hắn dò xét ra linh trì lúc trước từng nhìn thấy!
Mặc dù trôi qua hơn một trăm năm, mặc dù bị đất đá vùi lấp nhưng linh trì kia còn chưa khô cạn, ở tuyền nhãn vẫn có nước suối đang chảy xuôi ra phía ngoài, linh khí nồng đậm!
Trong lòng Tô Tử Mặc mừng rỡ, dọc theo linh trì này, rất nhanh đã tìm được thông đạo lức trước.
Hắn trầm ngâm một chút, cũng không gióng trống khua chiêng dời phế tích trên linh trì đi.
Mà chỉ tán đi nhục thân bằng pháp lực, Nguyền Thần tóc đen hóa thành một luồng sáng, đánh vào trong đống phế tích một thông đạo lớn cỡ cổ tay rồi tiến vào dưới mặt đất.
Mặc dù lúc trước cung điện dưới đất đổ sụp, nhưng cũng không vùi lấp cửa ở linh trì, mà vẫn có một vùng không gian.
Tô Tử Mặc tìm tới thông đạo kia, không chút do dự nhảy vào.
Rất nhanh, hắn đã đến sâu trong lòng đất.
Một lần nữa ngưng tụ ra nhục thân pháp lực, Tô Tử Mặc đi thẳng về phía trước, đi không bao xa thì trước mắt đã sáng rõ, lọt vào trong tầm mắt mà một mảnh đỏ thẫm.
Sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt!
Lần trước Tô Tử Mặc tới nơi này vẫn là Kim Đan cảnh, ngay cả nhiệt độ ở phía ngoài này, đều không chịu nổi, còn phải tế ra mấy hộ thân phù lục mới được.
Mà bây giờ, hắn đã bước vào Phản Hư cảnh.
Mặc dù mất đi nhục thân, nhưng chỉ là nhục thân từ pháp lực tùy tiện ngưng tụ ra, đã có thể chịu được nhiệt độ nóng bỏng từ nham tương tản ra!
Tô Tử Mặc đi dọc theo vách đá, tiến thẳng về phía trước, đi qua một khúc ngoặt, có thể nhìn thấy trong biển dung nham có một lục địa khá lớn.
Lúc trước, thi thể của mẹ tiểu hồ ly nằm ở chỗ này.
Về sau, nghe tiểu hồ ly nói, trước khi nàng đi đã đẩy thi thể kia vào trong nham tương, cũng coi như mai táng ở nơi này.
Tô Tử Mặc tiếp tục tiến lên.
Địa huyệt uốn lượn quanh co, dọc theo nham tương nhấp nhô, nhiệt độ không ngừng kéo lên!
Thời gian dần trôi qua, Tô Tử Mặc chú ý tới bên ngoài nham tương cách đó không xa có nổi lơ lửng một màu vàng kim nhàn nhạt!
Săos đến rồi!
Lại đi qua mấy khúc ngoặt, Tô Tử Mặc dừng chân lại.
Phía trước là một ngọn núi lửa cao lớn!
Nham tương màu vàng kim phun trào ở miệng núi lửa, nhấc lên từng bọt nước, tản ra khí tức cực nóng làm người sợ hãi!
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, ngừng bước không tiến lên nữa.
Kỳ quái.
Nham tương màu vàng kim này tuy có nhiệt độ cao, nhưng với tu vi cảnh giới hiện này của hắn, muốn tránh thoát nham tương màu vàng kim này quả thực là dễ như trở bàn tay.
Nhưng chẳng biết tại sao, đứng trước mặt ngọn núi lửa này, hắn lại có cảm giác hãi hùng khiếp vía!
Thân hình Tô Tử Mặc chậm rãi bay lên, đi tới gần miệng núi lửa, nhìn xuống nham tương phun trào bên trong miệng núi lửa, ánh mắt sáng ngời.
Hắn chăm chú nhìn cả nửa ngày, cũng không phát hiện ra manh mối gì.
Mà cảm giác sợ hãi kia cũng dần dần biến mất, Tô Tử Mặc vẫn quyết định ở chỗ này đoán cốt đúc thân.
Mở túi trữ vật ra, nhìn qua rất nhiều đỉnh cấp linh tài bên trong, Tô Tử Mặc dừng động tác lại, trong lòng thở dài thoáng xuất thần.
Dù dựa vào linh tài cấp cao nhất để đoán cốt đúc thân thành công, nhục thể của hắn cũng tuyệt đối không thể so sánh với nhục thân tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, uống qua long huyết, có được Thần Hoàng cốt.
Long tộc chân thân bên kia có lực chiến đấu sẽ không hạ thấp.
Nhưng hắn bên này dù có tái tạo nhục thân, lực chiến đấu cũng sẽ giảm đi rất nhiều!
Ngay cả bản mệnh pháp khí của hắn là Tạo Hóa Thanh Liên đều bị đánh nát rồi!
Nhìn vào trong túi trữ vật có từng đoạn thân sen xanh biếc rời rạc, từng mảnh lá sen rách nát, Tô Tử Mặc lại là thở dài một tiếng.
Thời gian dần trôi qua.
Trong mắt Tô Tử Mặc nổi lên một chút ánh sáng.
Trong đầu của hắn hiện lên một suy nghĩ lớn mật điên cuồng!
Lúc đầu hắn muốn dùng những linh tài mà Cực Hỏa sư tôn đưa cho hắn để đến đoán cốt đúc thân.
Nhưng dù có là linh tài cấp cao nhất, sao có thể hơn được Tạo Hóa Thanh Liên!
Cho dù là thân sen vỡ vụn, lá sen rách nát cũng mạnh hơn đỉnh cấp linh tài gấp trăm lần!
Ánh mắt Tô Tử Mặc trở nên nóng bỏng, lấy rất nhiều tiên thiên pháp khí mà hắn cướp được từ trong tay Đế Dận và những phong hào đệ tử khác ra!
Thân sen làm xương, lá sen làm da!
Lại dung nhập toàn bộ những tiên thiên pháp khí này vào trong đó, bộ thân thể này tái tạo thành công, độ cứng rắn có thể so với tiên thiên Đạo Quân pháp khí!
Thanh Liên chân thân!
Nếu Thanh Liên chân thân tái tạo thành công, lực chiến đấu của hắn gần như sẽ không giảm bớt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận