Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1566: Danh vọng đạt đỉnh

Cung chủ Huyền Cơ Cung có thân phận cỡ nào!
Mặc dù tu vi cảnh giới của hai người tương đương nhau, nhưng thân phận cách xa, cung chủ Huyền Cơ Cung cúi đầu, phân lượng cực nặng!
Đúng lúc này, tông chủ Phiêu Tuyết cốc thân thể trọng thương, cúi đầu bái về phía Hoang Võ: "Đa tạ Hoang Võ đạo hữu ra tay tương trợ!"
Ngay sau đó, tông chủ Phi Vũ Môn, trụ trì Nhiên Đăng miếu, tông chủ tứ đại bàng môn, từng người đều có uy danh hiển hách, địa vị tôn quý ở Tu Chân giới đều đứng dậy!
"Đa tạ Hoang Võ!"
Đông đảo tu sĩ cùng hô to.
Một tiếng này là lời cảm tạ của đám người phát ra từ nội tâm.
Bởi vì nếu không có Hoang Võ bắn ra mưa tên, trong bọn họ, không biết lại có bao nhiêu tu sĩ phải vẫn lạc!
Quan trọng nhất chính là, Hoang Võ xuất hiện, bảo vệ tôn nghiêm sau cùng của Nhân tộc!
Trong nháy mắt, hốc mắt không ít tu sĩ đều có chút ướt át.
Bọn hắn thấy được phong thái vô thượng của chư hoàng thời Thượng Cổ trên người Hoang Võ!
Đúng lúc này, có tu sĩ nhẹ giọng nói: "Chư hoàng không ở, ta còn ở!"
Không ít tu sĩ đều biết rõ, đây là lời nói năm đó của Tô Tử Mặc ở Vạn Tượng thành đối mặt với Thần tộc cùng La Sát tộc khi hắn mới chỉ là Kim Đan Chân Nhân.
Về sau truyền vào Tu Chân giới, bị các đại tông môn thế lực chế giễu.
Cho tới hôm nay, mọi người mới biết rõ, chỉ có Hoang Võ mới có thể nói ra lời như vậy
Cũng chỉ có Hoang Võ mới xứng sánh vai cùng chư hoàng Thượng Cổ!
Hoang Võ cầm cung đã uy hiếp được sáu đại Hung tộc, một màn này chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách!
Tâm thần đông đảo tu sĩ khuấy động, bùi ngùi mãi thôi, sáu thiếu chủ Hung tộc cũng có vẻ mặt khác nhau, không ngừng biến ảo.
Ở trong đó người có tâm tình phức tạp nhất, chỉ sợ chính là Ngọc La Sát.
Nàng vốn không đánh giá cao Thanh Liên chân thân và Phá Pháp cung.
Trong suy nghĩ của nàng, đây chỉ là một đạo phân thân của Hoang Võ.
Với tốc độ của nàng hoàn toàn có thể tránh thoát được Phá Pháp cung.
Nhưng một màn vừa rồi, trực tiếp lật đổ suy nghĩ của nàng.
Nếu hơn một trăm mũi tên bằng pháp lực này bắn tới nàng, dù nàng có thêm mấy đôi cánh chim, cũng tuyệt đối không trốn thoát được!
"Tên ác nhân này, lẽ nào ta đánh không lại cả phân thân của hắn sao?"
Ngọc La Sát nhìn đạo thân ảnh giữa không trung kia, sâu dưới đáy mắt lướt qua một tia mê mang.
Trên chiến trường lớn như vậy, một mảnh yên lặng!
Các cường giả Hung tộc đều có vẻ mặt nghiêm túc, càng cẩn thận, tùy thời mà động.
Đúng lúc này, Tiêu Tương thần nữ hơi liếc mắt, nhìn giáo chủ Thiên Cương giáo cách đó không xa một chút, trong đôi mắt hiện lên một tia hàn quang.
Thất thái tử chuyển động ánh mắt, cũng nhìn về phía đảo chủ Bồng Lai Đảo cách đó không xa.
Giáo chủ Thiên Cương giáo giật mình, đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Hoang Võ, hôm nay là vạn tộc đại hội, ngươi hung tàn như thế, đại khai sát giới, sao vạn tộc đại hội có thể tiếp tục cử hành!"
"Lần vạn tộc đại hội này chính là để hòa đàm cùng sáu đại Hung tộc, nếu bởi vì ngươi mà thất bại, ngươi chính là tội nhân của Nhân tộc!"
"Ngươi đánh rắm!"
Tiểu mập mạp không nhịn được, chửi ầm lên.
Cốc chủ Phiêu Tuyết cốc cũng lạnh lùng nói: "Ta lại muốn hỏi Thiên Cương giáo ngươi, trận chiến ngày hôm nay, rốt cuộc là Hung tộc đại khai sát giới, hay Hoang Võ đại khai sát giới!"
"Là Hung tộc chết nhiều người, hay là Nhân tộc ta chết nhiều người!"
Giáo chủ Thiên Cương giáo bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, nhất thời nghẹn lời.
Đảo chủ Bồng Lai Đảo đứng dậy, trầm giọng nói: "Vạn tộc tề tụ có chút xung đột, đánh nhau cũng là bình thường. Hiện tại mọi người ngừng tay, hoàn toàn có thể một lần nữa ngồi xuống hảo hảo nói chuyện."
"Ngươi muốn nói chuyện là nói chuyện à ?"
Tô Tử Mặc liếc nhìn đảo chủ Bồng Lai Đảo, hỏi ngược một câu.
Đảo chủ Bồng Lai Đảo bị Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua, trái tim như muốn ngừng đập, cả người như rơi vào hầm băng, lập tức ngậm miệng không nói.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn thật sự cảm nhận được loại khí tức tử vong kia!
Nếu hắn còn dám nói thêm nửa chữ, hắn dám khẳng định, Hoang Võ nhất định sẽ xuất thủ, trấn sát hắn tại chỗ!
Đúng lúc này, tông chủ Hỗn Nguyên Tông vươn người đứng dậy, nói: "Hoang Võ, giữa ngươi và sáu đại Hung tộc ở có ân oán, có thể lý giải. Nhưng đây là vạn tộc đại hội, ngươi không cần chỉ lo ân oán cá nhân của chính mình, phát tiết cảm xúc, mà liên luỵ tới cả Nhân Tộc!"
"Đúng là nói bậy nói bạ, đổi trắng thay đen!"
Cung chủ Huyền Cơ Cung gầm lên một tiếng.
Tông chủ Kiếm Tông cũng chậm chậm nói: "Hiện tại nếu các đại thiếu chủ Hung tộc muốn phải hòa đàm, ta cho rằng Hoang Võ nên dừng lại, có thể ngồi xuống nói chuyện."
Hai đại tông môn là Hỗn Nguyên Tông, Kiếm Tông, vừa rồi từ đầu đến cuối đều không tỏ thái độ gì.
Bọn hắn không đứng về phía sáu đại Hung tộc, nhưng cũng không có dũng khí, đứng ra chiến một trận cùng Hung tộc.
Nhưng Hoang Võ hiện thân, tông chủ hai đại tông môn cũng có chút ngồi không yên.
Hỗn Nguyên Tông nói Hoang Võ chỉ lo ân oán cá nhân, kỳ thật, thái độ của hai đại tông chủ tỏ ra bây giờ, mới là bởi vì ân oán cá nhân cùng Hoang Võ!
"Ồ?"
Tô Tử Mặc nhíu lông mày lại, hỏi ngược lại: "Mấy người các ngươi tính là thứ gì, cũng dám đến đại biểu Nhân Tộc ?"
"Hoang Võ!"
Điện chủ Phong Lôi Điện hét lớn một tiếng: "Ngươi không cần làm càn, chúng ta thân là tông chủ tiên môn, sao lại không thể đại biểu cho Nhân tộc!"
"Nhân tộc bị sáu đại Hung tộc tàn sát, các ngươi lại chỉ ngồi ở chỗ đó khoanh tay đứng nhìn, các ngươi cũng xứng xưng là người ?"
"Ngay cả người còn không phải, các ngươi còn có thể đại biểu Nhân Tộc!"
Lời này nói ra, tông chủ Hỗn Nguyên Tông, tông chủ Kiếm Tông đều đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy đến trên mặt nóng bỏng.
"Không sai!"
"Chỉ có chút can đảm này cũng xứng xưng là tiên môn! Tu sĩ Phi Vũ Môn cùng đứng hàng tiên môn với bọn họ, thật sự là khuất nhục!"
" Tu sĩ Kiếm Tông, thà gãy bất khuất, thẳng tiến không lùi! Kiếm Tông bây giờ đã sớm không có phong mang của kiếm tu như thời đại Thượng Cổ, đúng là làm mất mặt của lão tổ tông!"
Không ít tu sĩ sống sót từ trận đại chiến vừa rồi, thi nhau cười lạnh.
Nghe được mấy câu nói này, mấy đại tông chủ của Hỗn Nguyên Tông, Kiếm Tông càng khó xử, sắc mặt xám xanh.
Các thiếu chủ Hung tộc ở giữa không trung thi nhau cười lạnh, cũng không xuất thủ, chỉ đứng một bên xem náo nhiệt.
Nếu Nhân tộc chém giết trước, bắt đầu nội đấu, bọn hắn mới có lợi nhất!
"Hoang Võ, ngươi không cần phát ngôn bừa bãi!"
Tông chủ Hỗn Nguyên Tông cắn răng nói: "Chúng ta là tông chủ tiên môn..."
"Ha ha."
tTông chủ Hỗn Nguyên Tông nói còn chưa dứt lời, đã bị Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng cắt ngang.
"Ta nói cho các ngươi biết!"
Ánh mắt Tô Tử Mặc rơi vào trong đám người Kiếm Tông, Hỗn Nguyên Tông, Thiên Cương giáo, chậm chậm nói: "Bây giờ Tu Chân giới, không phải là thiên hạ của các ngươi, các ngươi cũng không làm chủ được! Nhân tộc do các ngươi dẫn đầu sẽ chỉ bị ức hiếp trấn áp!"
"Hôm nay ở Huyền Cơ Cung, để ta làm chủ! Các vị đạo hữu, có đồng ý hôm nay đi theo tại ta, nghe ta hiệu lệnh!"
Tô Tử Mặc nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng hỏi.
"Chúng ta đồng ý!"
Đông đảo tu sĩ lớn tiếng gào thét, thần sắc kích động!
"Ngươi!"
Đám tông chủ Kiếm Tông, Hỗn Nguyên Tông đều có vẻ mặt tức giận.
"Tốt!"
Ánh mắt Tô Tử Mặc, rơi vào đám người tông chủ Kiếm Tông, Hỗn Nguyên Tông, lạnh giọng nói: "Kẻ nào không phục, giết không tha!"
Nói xong, Tô Tử Mặc khẽ động dây cung Phá Pháp cung.
Ông!
Dây cung run rẩy, tràn ra một luồng sát ý lạnh thấu xương!
Tông chủ Kiếm Tông, Hỗn Nguyên Tông, Thiên Cương giáo lập tức ngậm miệng, câm như hến!
Phải biết rằng bọn hắn đại biểu cho các thế lực cường đại nhất ở Tu Chân giới, nhưng bây giờ lại bị khí thế của một người hoàn toàn trấn áp!
Hoang Võ trèo lên đỉnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận