Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1680: Bất Động Minh Vương ấn

Cách chiến trường Thần Thông bảng mấy chục vạn dặm, có bảy thân ảnh đạp không mà đứng, nhìn về phía Thần Thông bảng.
Ánh mắt những người này, dường như có thể vượt qua hư không xa xôi, nhìn thấy cảnh tượng cách đó mấy chục vạn dặm!
Bảy thân ảnh này tản ra khí tức cực kỳ kinh khủng, chỉ tùy ý đứng thẳng đã bộc lộ ra một loại uy áp Hoàng giả như quân lâm thiên hạ!
Bảy Hoàng giả!
Một người trong đó chính là Đế Vũ, - Hoàng giả của Đế thị nhất mạch thuộc Hỗn Nguyên Tông!
"Đế Vũ, Hoang Võ giao cho các ngươi, ta cùng Hàn Thiết, Thất Sát sẽ giải quyết tu sĩ tố bào kia!"
Trên người một vị Hoàng giả lóe ra lôi quang màu tím, chậm chậm nói.
Vị Hoàng giả này đến từ Phong Lôi Điện có đạo hào Tử Điện.
Hàn Thiết cùng Thất Sát mà người này nói đang đứng bên tay phải của hắn, phân biệt đến từ Lưu Ly Cung và Kiếm Tông.
Tử Điện hoàng sở dĩ muốn trấn sát Đại Minh tăng, cũng bởi vì Đại Minh tăng săn giết người trên Thần Thông bảng, dám trấn sát đám người Tật Lôi Lão Tổ!
Lão Tổ của Lưu Ly Cung và Kiếm Tông trên Thần Thông bảng cũng không thể may mắn thoát khỏi.
"Bốn Hoàng giả các ngươi liên thủ đối phó với Hoang Võ, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Thất Sát hoàng nhìn Đế Vũ, quay đầu hỏi.
"Đế Vũ mỉm cười, nói: "Yên tâm đi! Lần trước để Hoang Võ chạy trốn, cũng là bởi vì xuất hiện một chút ngoài ý muốn! Lần này, bốn Hoàng giả liên hợp bao vây bốn phía, Hoang Võ có chắp cánh cũng khó thoát!"
" Cờ hoàng kia giao cho ta đi."
Người lên tiếng chính là Sát hoàng của Địa Sát giáo.
"Tốt! Chờ ánh sáng vàng trên Thần Thông bảng tiêu tán, chúng ta sẽ lập tức xuất thủ!"
Tử Điện hoàng lạnh lùng nói.
Lúc này, Tô Tử Mặc và Đại Minh tăng đều ở dưới khu vực màu vàng kim, cho dù là Hoàng giả muốn phá vỡ ánh sáng màu vàng của Thần Thông bảng, cũng phải tốn khí lực một phen.
Đế Vũ nói: "Chờ hai người kia ở bên trong đấu đến mức lưỡng bại câu thương, cả hai cùng kiệt sức, bọn hắn chính là chim trong lồng của chúng ta!"
...
Bên dưới Thần Thông bảng.
Đông đảo Đại Thừa Lão Tổ tề tụ, đều đang chăm chú nhìn vào khu vực màu vàng kim thứ nhất dưới Thần Thông bảng.
Ngay cả một chút Lão Tổ muốn tranh đoạt vị trí trên Thần Thông bảng đều tạm thời dừng lại, đứng một bên quan chiến, chờ trận đại chiến ngàn năm một thuở này kết thúc rồi mới quyết định.
Tô Tử Mặc tiến vào khu vực màu vàng kim kia, lại bất ngờ thu Nhân Hoàng ấn trong tay về.
Đại Minh tăng gật gật đầu với Tô Tử Mặc, khẽ cười một chút.
Mặc dù Tô Tử Mặc có Nhân Hoàng ấn, nhưng Đại Minh tăng cũng có Nhân Hoàng Kính.
So đấu binh khí, Tô Tử Mặc cũn không chiếm được tiện nghi gì, mà thân phận của Đại Minh tăng có khả năng vì thế mà bại lộ.
Tô Tử Mặc hành động như vậy xem như cho Đại Minh tăng một nhân tình.
Không cần nói ra, Đại Minh tăng cũng đã hiểu ý.
Đại Minh tăng cười giống như không cười, đột nhiên truyền âm nói: "Ngươi cho ta một nhân tình, ta cũng nói cho ngươi một câu, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau."
"Ngươi là nói bảy người ở mấy chục vạn dặm bên ngoài kia sao?"
Tô Tử Mặc bình tĩnh, nói: "Ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ, còn chưa biết được."
Trong mắt Đại Minh tăng sáng lên, gật đầu một cái, nói: "Quả nhiên không thể gạt được ngươi."
"Ngươi có thể phát hiện ra được, ta tự nhiên cũng có thể."
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng.
Đại Minh tăng cũng cười, nói: "Tốt, vậy hãy để ta xem một chút, những năm này ngươi đã tu luyện được thủ đoạn thần thông gì rồi? !"
"Đại Phong Ấn thuật!"
Vừa dứt lời, Đại Minh tăng đã ra tay, hai tay bắn ra một lực lượng cực kỳ quỷ dị, trong nháy mắt bao phủ trên người Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc vận chuyển huyết mạch càng ngày càng chậm, huyết mạch giống như muốn ngưng đọng!
Lực lượng quỷ dị kia thậm chí đã xâm nhập vào trong thức hải của hắn, muốn phong ấn cả Nguyên Thần của hắn!
May mắn có tạo hóa đài sen che chở, Nguyên Thần tóc đen mới không bị phong ấn.
"Đại Phong Ấn thuật! Không ngờ nam tử mặc tố bào vậy mà có thể tu luyện thành đạo thần thông kia!"
"Đây không phải đại thần thông của Thần tộc à, làm sao người này lại hiểu được pháp môn Đại Phong Ấn Thuật?"
Trong đám người truyền đến tiếng thốt lên, trong lòng không ít Lão Tổ đều đại chấn.
Một số Lão Tổ từng tới tham gia vạn tộc đại hội, trong mắt càng lộ ra vẻ chấn kinh.
Năm đó ở vạn tộc đại hội, Lão Tổ Thần tộc từng phóng thích ra đại thần thông này, thậm chí có thể phong ấn cả huyết mạch của cấm kỵ Long hoàng!
Có thể làm cấm kỵ Long hoàng không thể huyễn hóa ra hình thái bản thể, không thể phát huy ra lực chiến đấu đỉnh phong, có thể thấy được đạo đại thần thông này vô cùng cường đại.
Nếu không phải Long hoàng chân thân lĩnh ngộ ra đại thần thông tuế nguyệt như đao, được lực thần thông tẩy lễ, khiến lực lượng của Đại Phong Ấn thuật bị cọ rửa thì trong trận chiến kia, Long hoàng chân thân đã dữ nhiều lành ít!
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
Nếu để lực thần thông của đạo Đại Phong Ấn thuật này hoàn toàn ngưng tụ thành, thì dù hắn có thủ đoạn ngất trời, cũng không thể tránh thoát.
"Ông Ma Ni Bá Mễ Hồng!"
Tô Tử Mặc đột nhiên há miệng đọc phạn âm!
Cùng lúc đó, hai tay của hắn liên tục biến hóa pháp quyết, liên tiếp phóng thích ra sáu đạo Đại Minh Pháp Ấn!
Sáu đạo Đại Minh Pháp Ấn là Phục Ma Ấn, Hàng Yêu Ấn, Tù Tiên Ấn, Bất Động Căn Bản Ấn, Đại Kim Cương Luân Ấn, Đại Tu Di Sơn Ấn dừng trước người Tô Tử Mặc!
"Ngưng!"
Đột nhiên, Tô Tử Mặc khẽ quát một tiếng, thôi động Nguyên Thần.
Sáu đạo Đại Minh Pháp Ấn dưới sự thao túng của hắn không ngừng ngưng tụ biến ảo, bắn ra một luồng lực lượng cực kỳ đáng sợ!
Lực thần thông bắn ra!
Sáu đạo Đại Minh Pháp Ấn ngưng tụ, chính là một đạo đại thần thông!
Chỉ thấy trên đầu Tô Tử Mặc đột nhiên có thêm một hư ảnh cao lớn khác, toàn thân xanh đen, áo cà sa lệch vai, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm thừng, đứng trong lửa cháy hừng hực mà bất động như núi!
Đại thần thông-Bất Động Minh Vương ấn!
Bất Động Minh Vương xuất hiện!
Oanh!
Trong cơ thể Tô Tử Mặc tràn ra lực thần thông khổng lồ mênh mông, trực tiếp đẩy lực lượng của Đại Phong Ấn thuật ra ngoài, khí huyết khôi phục như lúc ban đầu!
Tô Tử Mặc tế ra Bất Động Minh Vương ấn, gần như hoàn mỹ phá giải Đại Phong Ấn thuật!
Thấy cảnh này, trong mắt Đại Minh tăng, lướt qua một tia tán thưởng.
Tô Tử Mặc có thể tu luyện Đại Minh Chân Kinh tới cảnh giới này, Đại Minh tự cũng có người thừa kế, cũng coi như truyền thừa không đứt, trong lòng hắn chỉ có vui mừng cùng vui vẻ.
"Ngươi cũng tiếp một đạo đại thần thông của ta đi!"
Hai tay Tô Tử Mặc kết thành hoa sen, chỉ về phía trước.
Đột nhiên!
Thiên địa chấn động!
Trên trời cao hạ xuống một ánh sáng chói mắt.
Rất nhiều Lão Tổ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, thấy được một màn cực kỳ rung động!
Chỉ thấy trên bầu trời có một hoa sen xanh biếc như ngọc bay xuống, chậm chậm xoay chuyển, ánh sáng khiến hư không xung quanh mịt mờ một mảnh.
Cùng lúc đó, bầu trời dường như vang lên một đạo phạn âm, làm lòng người run rẩy!
Dưới kỳ cảnh dị tượng này, vẻ mặt không ít Lão Tổ mê mang, đạo tâm thất thủ, suýt đã quỳ rạp xuống mặt đất, quỳ bái, quy y phật môn!
Cờ hoàng cũng lộ ra vẻ chấn kinh, lẩm bẩm nói: "Trong truyền thuyết, khi cao tăng phật môn giảng kinh, có thể cảm động thượng thiên, hoa sen trên trời đều sẽ thi nhau bay xuống, có cảnh tượng thiên hoa loạn trụy, đến nay mới biết lời này không hề giả dối!"
Đây cũng là một đạo đại thần thông có tròng Tạo Hóa Thanh Liên—— thiên hoa loạn trụy!
Lúc trước, khi Tô Tử Mặc bước vào Đại Thừa cảnh, đã dẫn tới đạo tường thụy chi tượng này.
Lĩnh ngộ ra đạo đại thần thông này đôi với hắn có thể nói là nước chảy thành sông.
Đại Minh tăng khẽ ngửa đầu, nhìn hoa sen trên bầu trời bay xuống, đôi mắt vẫn trong suốt, giống như ẩn chứa vô tận trí tuệ!
Trình độ phật pháp của hắn cao thâm, tuyệt đối không kém Thanh Liên chân thân, dạng dị tượng phạn âm này, vẫn không thể rung chuyển đạo tâm của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận