Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1142: Càn Thiên Thành

"A!"
U Lam thở nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Tô huynh rốt cục không còn đề phòng nữa, nói cho ta biết tên thật rồi sao."
Tô Tử Mặc ngạc nhiên.
Phản ứng của U Lam, hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Hắn theo bản năng nhìn về phía ba vị Pháp Tướng Đạo Quân.
Nghe được ba chữ Tô Tử Mặc này, ba vị Pháp Tướng Đạo Quân cũng không có phản ứng gì.
Hoang Võ lập đạo, bố võ thương sinh.
Thiên hạ đều biết đạo hiệu Hoang Võ.
Trừ một ít cố nhân, Tu Chân Giới thật sự là không có bao nhiêu người biết rõ, Hoang Võ tên thật là Tô Tử Mặc.
Giống như là thiên hạ đều biết danh hiệu của Tu La, lại không biết Tu La tên là Yến Bắc Thần.
Giống như là rất nhiều Phản Hư Đạo Nhân vẫn lạc ở trong tay Tô Tử Mặc, như là một ít Đệ Tử Phong Hào, Tô Tử Mặc cũng không biết tên của bọn họ.
Đối với những thiên kiêu yêu nghiệt bọn họ, đạo hiệu mới là biểu tượng của bọn họ.
Lúc kết giao với các đạo hữu khác, nói ra ngoài cũng chỉ là đạo hiệu của mình.
Giống như là cái tên Tô Tử Mặc này vậy, chỉ giống như là một loại dấu ấn trên hồng trần thế gian.
Tô Tử Mặc hơi sững sờ, rất nhanh đã kịp phản ứng lại, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Mặc dù một lòng muốn trấn giết Huyền Vũ Đạo Nhân, nhưng căn bản lại không biết rõ tên thật của Huyền Vũ Đạo Nhân là gì, chỉ biết rõ đạo hiệu của hắn là Huyền Vũ, đến từ Lưu Ly Cung như vậy đã đủ rồi, quan tâm hắn họ gì tên gì.
Dụng ý của Tô Tử Mặc, vốn là muốn nhắc nhở U Lam.
Hắn thậm chí đã làm tốt chuẩn bị đại chiến.
Nhưng không nghĩ tới, U Lam chưa từng nghe qua tên của hắn, cũng hiểu sai ý, cho rằng Tô Tử Mặc đã bỏ đi đề phòng, nói ra tên của mình.
"Tô huynh, ta muốn phục quốc, ngươi chịu giúp ta không?"
U Lam hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp không nháy một cái nhìn Tô Tử Mặc, tràn đầy mong đợi, nhỏ giọng hỏi.
Tô Tử Mặc lắc đầu.
Trong mắt U Lam ảm đạm.
"Ta biết, yêu cầu này là có chút đường đột, thế nhưng là..."
Lời của U Lam còn chưa dứt, chỉ thấy Tô Tử Mặc khoát tay áo, cắt ngang lời nàng.
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc bình tĩnh, không chút khách khí nói: "Chuyện phục quốc, sau này ngươi không cần nghĩ tới nữa, căn bản là không có khả năng."
U Lam khẽ nhíu mày, trong lòng có chút bực bội.
Phục quốc, là giấc mộng của nàng!
Nàng không muốn nhận thua!
Nàng cũng không cho rằng mình sẽ thất bại.
Chỉ cần có thể được Vô Song Đạo Nhân hết sức giúp đỡ, trấn áp Hoang Võ Đạo Nhân lại, nhất định là nàng có thể trùng kiến Đại U, có địa vị ngang nhau với Đại Chu, chia cắt cương thổ ở Bắc vực!
Vừa rồi, nàng còn nhìn người này vô cùng thuận mắt, nhưng lúc này, lại đột nhiên phát hiện ra, tu sĩ mặc áo xanh này có chút đáng ghét.
"Coi như Tô huynh không có ý định hỗ trợ, cũng không cần thiết phải đả kích ta như thế chứ?"
U Lam cố gắng khống chế tâm tình của mình, trầm giọng nói: "Lần này tiến về Bắc Vực Đạo Hội, nếu như có thể đạt được một ít môn phiệt thế gia ủng hộ, ta chẳng những là có thể phục quốc, thậm chí còn có khả năng phá vỡ sự thống trị của Đại Chu!"
"Không có khả năng."
Tô Tử Mặc lắc đầu, cười cười, từng chữ nói ra: "Chỉ cần Hoang Võ còn sống một ngày, ngươi sẽ mãi mãi không có khả năng phục quốc, không có khả năng phá vỡ Đại Chu!"
"Sự do người làm!"
Giọng điệu của U Lam, cũng trở nên cứng rắn, nói: "Lần này ta định mời Vô Song Đạo Nhân ra tay, nếu như hắn chịu hỗ trợ, Hoang Võ cũng không đáng nhắc đến!"
"Ha ha ha ha!"
Tô Tử Mặc ngửa mặt lên trời cười một tiếng.
"Ngươi cười cái gì?"
U Lam lạnh lùng hỏi.
Tô Tử Mặc bĩu môi, nói: "Vô Song Đạo Nhân lợi hại như vậy sao?"
"Đời này, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, yêu nghiệt hoành hành, toàn bộ Thiên Hoang Đại Lục nghênh đón một đại thế hoàng kim! Hoang Võ cũng không phải là vô địch, sẽ có người vượt qua hắn, giẫm hắn ở dưới chân!"
U Lam nổi nóng, vẻ mặt lạnh dần.
Dưới cái nhìn của nàng, tên Tô Tử Mặc này không giúp đỡ, nàng cùng có thể hiểu được.
Nhưng người này quá ác, thế mà lại không để lại chỗ trống đả kích nàng, chuyện này khiến nàng thực sự là không thể nào tiếp thu được!
Lúc này U Lam, còn không ý thức được, căn bản không phải là Tô Tử Mặc đang đả kích, mà là đang nhắc nhở, hoặc là nói để cho nàng biết khó mà lui.
Hời nói của hai người không hợp.
Nói thêm gì nữa, sẽ chỉ ầm ĩ lên.
Mặc dù hai vị Pháp Tướng Đạo Quân đứng ở sau lưng U Lam không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc, lại mang theo một tia lạnh như băng.
Vừa rồi, Tô Tử Mặc uy hiếp Hoàng tử của bọn họ, bọn họ cũng không có biểu thị gì.
Dù sao cũng là Hoàng tử vô lý trước.
Bây giờ, tên tu sĩ mặc áo xanh này thế mà không biết trời cao đất rộng, lại gây sự với U Lam công chúa, chuyện này khiến hai vị Pháp Tướng Đạo Quân động sát tâm!
Chỉ cần U Lam hạ lệnh một tiếng, hoặc chỉ là một ánh mắt, hai người đều sẽ quả quyết ra tay!
U Lam đứng dậy, dự định rời đi.
Hai vị Pháp Tướng Đạo Quân thậm chí dùng ánh mắt hỏi thăm một chút, phải chăng muốn ra tay với tu sĩ mặc áo xanh này.
U Lam hơi lắc đầu.
Mặc dù nàng có chút tức giận, nhưng còn chưa tới mức muốn giết người lung tung.
Huống chi, nàng và Tô Tử Mặc chỉ là ý nghĩ, tư tưởng khác biệt, hai người vừa rồi còn nói cười như thường, không cần thiết phải trở mặt giết người.
U Lam lại quay đầu nhìn Tô Tử Mặc một cái.
Tu sĩ mặc áo xanh kia vẫn còn đang hững hờ thưởng thức nước trà, giống như là không phát giác ra được, vừa rồi bởi vì hắn mở miệng, kém chút đã đưa tới họa sát thân.
"Người này không có chút lòng dạ nào, chẳng lẽ, lần này ta đã nhìn sai rồi?"
Trong lòng U Lam than nhẹ một tiếng, quay người rời đi.
Tô Tử Mặc bình tĩnh ngồi ở cạnh bàn, nhưng trong lòng cũng đang âm thầm tự than thở.
Nếu không có U Lam ngăn cản hai vị Pháp Tướng Đạo Quân ra tay, bây giờ, hai vị quốc sư này cũng đã biến thành hai bộ thi thể!
U Lam cho rằng, bởi vì nàng ngăn cản hai vị Pháp Tướng Đạo Quân ra tay, xem như cứu được Tô Tử Mặc một mạng.
Nhưng nàng lại không biết, ý nghĩ của nàng, cứu được lại là chính nàng!
Mấy ngày sau đó, phần lớn thời gian, U Lam đều ở trong khoang thuyền.
Chỉ ngẫu nhiên đi ra, trò chuyện với Tô Tử Mặc.
Nhưng sau lần cãi lộn trước đó, giữa hai người rõ ràng đã nhiều hơn một chút hiềm khích, mặc dù U Lam không đuổi bọn Tô Tử Mặc đi, lại cũng không còn nhiệt tình như lúc mới gặp nhau nữa.
Thái độ của hai vị Hoàng tử ngược lại là thân mật hơn với Tô Tử Mặc rất nhiều, mỗi lần đều dùng khuôn mặt tươi cười gặp người, hình như là đã hoàn toàn quên chuyện không thoải mái trước đó.
Đại khái đi qua chừng mười ngày, trên đường chân trời phía trước, dần dần hiện ra hình dáng một tòa thành trì.
Theo khoảng cách thu hẹp lại, thành trì kia đã càng ngày càng rõ ràng.
Tường thành kéo dài tới ngàn dặm, trông không đến tận cùng, bên trên từng khối tường gạch to lớn ngăm đen, khắc lấy dấu vết năm tháng.
Ngàn dặm là khái niệm gì?
Tu sĩ vừa mới bước vào Phản Hư Cảnh, phạm vi thần thức lan tràn, cũng chỉ là trăm dặm.
Thần thức của Pháp Tướng Đạo Quân, mới có thể bao phủ phạm vi ngàn dặm!
Chỉ nhìn hình dáng của tòa thành cổ này, đã lộ ra vẻ rộng lớn đại khí, so với Vương thành của Vương triều Đại Chu, còn hùng vĩ hơn rất nhiều!
Giống như là một con thú viễn cổ khổng lồ, nằm sấp ở trên mặt đất.
Càn Thiên Thành!
Lịch sử đã lâu, nhưng ngược dòng tìm hiểu đến thời kỳ Thượng Cổ.
Những năm gần đây, mỗi lần cử hành Bắc Vực Đạo Hội, đều sẽ làm ở trong tòa cổ thành này.
Nhóm Tô Tử Mặc đi đến trước thành.
Mặc dù linh chu của bọn họ to lớn, nhưng ở trước mặt tòa cổ thành này, lại nhỏ bé giống như một hạt cát nhỏ.
"Cuối cùng đã tới."
U Lam đứng ở trước linh chu, nhìn toà cổ thành cao lớn trước mặt, lẩm bẩm một tiếng.
Ánh mắt của nàng phức tạp, trong đôi mắt hiện lên vẻ mong đợi, một tia giãy dụa, một tia bất đắc dĩ, một tia xấu hổ...
"Nếu như hối hận, bây giờ đi về còn kịp."
Tô Tử Mặc cảm nhận được biến hóa cảm xúc trong đáy lòng U Lam, lạnh nhạt nói.
U Lam im lặng không nói, cuối cùng, ánh mắt của nàng, dần dần trở nên kiên định!
Chỉ cần có thể phục quốc, làm ra hi sinh bao lớn, nàng đều không hối hận!
"Đã đi đến nơi này, ta đã không có đường lui!"
U Lam nắm chặt hai nắm đấm, giọng điệu quyết tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận