Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2862: Luân Hồi Nhãn

"Hắc!"
Một trong thập đại tà ma-Dạ Xoa Quỷ Linh thán phục bằng giọng có chút khoa trương, nói: "Ta tưởng rằng là nhân vật hung ác nào, hóa ra chỉ là một Nhân tộc có tu vi Không Minh kỳ?"
"Nghe nói từng một người một kiếm, chém giết Tương Mông của Thiên Nhãn tộc." Hắc Ám Giả lạnh lùng nói.
"Sách!"
Dạ Xoa Quỷ Linh nhếch nhếch môi, không cho là đúng.
La Quân cách đó không xa đột nhiên nói: "Người này đến từ Kiếm giới, đúng là rất mạnh."
"Ngăn được Luân Hồi Chi Nhãn ?"
Một vị nam tử có đôi mắt sáng như sao hỏi ngược một câu.
La Quân nhấp nhấp miệng, không nói chuyện.
Nếu trong lúc hỗn chiến, hắn còn có thể ra tay trợ giúp Tô Tử Mặc.
Nhưng hôm nay, dưới ánh mắt của vạn chúng, hai người chiến đấu trên đỉnh núi, ngay cả hắn cũng không có biện pháp ra tay can thiệp.
Lúc này, thập đại tà ma tề tụ, đối với một trận chiến này, bên phe tà ma tội linh chỉ mang tâm tình muốn xem náo nhiệt, không ủng hộ người nào cả.
Nếu như hai bên có thể đánh đến mức lưỡng bại câu thương, đối với bọn hắn thì đó tất nhiên là không còn gì tốt hơn.
Nữ tử mặc áo bào đen đột nhiên nói: "Núi này tên là Mang Sơn, trong chữ có vong, ngụ ý không rõ, trận chiến này nhất định sẽ phân sinh tử. Mà mang với mù cùng âm, có hướng chỉ về mù, không có lợi với Hạ m."
"Ha ha!"
Dạ Xoa Quỷ Linh cười lớn một tiếng, mỉa mai nói: "Ngươi lừa gạt quỷ à? Truyền thừa đạo pháp của mạch ngươi đều là những đồ chơi cố làm ra vẻ huyền bí này?"
Nữ tử mặc áo bào đen cũng không phản bác, chỉ lạnh lùng nhìn Dạ Xoa Quỷ Linh, nói: "Ta thấy ấn đường ngươi treo kim, sắc mặt mang sát, sợ là có nạn lớn."
Dạ Xoa Quỷ Linh bật cười, không để ý lắm.
Ở một bên khác.
"Tô Trúc đến rồi!"
Huyết Văn nhìn thấy bóng người màu xanh kia, vỗ tay cười cười, sau đó nhìn tới Mộc Liên đang đứng cạnh đám người Hoa giới, cất giọng nói: "Tiểu mỹ nhân, cá cược trước đó còn giữ lời không ?"
Mộc Liên không nói một lời.
Kỳ thực, trong lòng nàng cũng không nắm chắc.
Thắng thua một trận chiến này không có gì lo lắng.
Dù sao Hạ m lộ ra khí thế quá mạnh rồi, tọa trấn ở trên đỉnh núi, trên người mặc đạo bào đen trắng, ngay cả khí tượng bầu trời đều biện ra hai loại trạng thái không giống nhau!
Một bên mây đen như mực, một bên khác lại trời xanh không mây.
Cả bầu trời như là đạo bào đen trắng trên người hắn, như hai mắt của hắn, âm dương tương cách, phân biệt rõ ràng!
Không sử dụng bất kỳ đạo pháp gì, chỉ đứng ở nơi đó, dựa vào khí tràng của bản thân lại có thể thay đổi khí tượng, dẫn động đại thế thiên địa, có thể thấy được sự khủng bố của Hạ m!
Dù trước đó Mộc Liên tin tưởng Tô Tử Mặc có thể chống qua mười chiêu, lúc này cũng có chút do dự.
Thạch giới.
Thạch Phá đầu trọc vặn vẹo cái cổ, nhìn chằm chằm vào Lâm Tầm Chân sau lưng Tô Tử Mặc, bên trong con ngươi lộ ra chiến ý mãnh liệt, nói: "Chờ Tô Trúc bỏ mình, chính là thời điểm nàng mất mạng!"
"n ?"
Trong đám người, một vị nữ tử như đạo cô cõng bàn cờ hình vuông sau lưng nhìn nam tử tóc đen mặc áo xanh kia, khẽ giật mình.
Hắn vậy mà không chết ?
Phong chủ kiếm phong thứ chín của Kiếm giới-Tô Trúc chính là hắn ?
Tô Tử Mặc, Vân Trúc sao ?
Nữ tử cân nhắc một chút, đột nhiên cúi đầu cười cười.
Mặc kệ thế nào, nhìn thấy hắn còn sống, dù sao cũng là một chuyện làm người vui mừng.
"Kỳ Tiên Quân Du!"
Vẻ mặt Minh Huy Thần Tử khẽ động, chú ý tới vị nữ tử này.
Trong đám người mênh mông, một nữ tử có vẻ ngoài độc đáo như thế cũng chỉ có một vị này.
Minh Huy Thần Tử vốn còn có ý định mượn tay Kỳ Tiên Quân Du để diệt trừ Tô Trúc của Kiếm giới, bây giờ nhìn tình huống này thì cũng không cần thiết làm thế nữa rồi.
Tô Trúc không thể vượt qua ải Hạ m này!
Tô Tử Mặc để Lâm Tầm Chân cùng bọn người Long Ly ở lại chân núi, căn dặn một phen, sau đó một mình lên núi.
Hạ m đứng ở trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống Tô Tử Mặc đang đằng không mà lên, nụ cười trên mặt càng rõ ràng.
Cuối cùng, Tô Tử Mặc đạp vào đỉnh núi, đứng đối mặt cùng Hạ m.
Đại chiến vừa chạm vào đã lập tức bùng phát!
Ngay khi Tô Tử Mặc leo lên đỉnh núi, trên Phụng Thiên quảng trường, trái tim của đám người Kiếm giới trong nháy mắt đã treo cao, tinh thần cực kỳ khẩn trương.
Hàn Mục vương từng nói khi hai bên vừa giao thủ, Hạ m sẽ lập tức thả ra Luân Hồi Chi Nhãn, sẽ không cho Tô Tử Mặc bất kỳ cơ hội nào!
Hiện tại thắng thua đã không còn là mấu chốt, Tạo Hóa Thanh Liên bại lộ là chuyện không thể tránh được.
Mấy người Lục Vân lo lắng nhất chính là Tạo Hóa Thanh Liên thập nhị phẩm có thể chống lại Lục Đạo Luân Hồi hay không, để tìm được một tia sinh cơ, thoát thân trốn đi xa!
Trên đỉnh núi.
Hai người đứng thẳng đối mặt, trên mặt Hạ m mang theo nụ cười, vẻ mặt nhẹ nhõm, có chút hăng hái nhìn Tô Tử Mặc.
Kiếm tu trước mặt này lại thật sự dám tới, mà đứng trước mặt của hắn còn có thể bình tĩnh như thế.
"Ta rất thưởng thức ngươi."
Hạ m nhẹ nhẹ cười cười, nói: "Chỉ đáng tiếc ngươi sắp chết rồi."
"Đương nhiên, chết ở trong tay ta, được cả thế gian nhìn chăm chú cũng tính là chết có ý nghĩa."
"Mà ngươi chết sẽ khiến các giới diện khác, các chủng tộc sinh linh khác hiểu rõ một chuyện rất quan trọng."
"Ừm... Không nên đắc tội với Thiên Nhãn tộc, nhớ kỹ rồi sao ?"
Hạ m nói câu này, cũng không phải là nói với Tô Tử Mặc, mà là nói với vạn tộc sinh linh mênh mông vô tận chung quanh.
Hắn muốn mượn trận chiến này, thay Thiên Nhãn tộc lập uy ở ba ngàn giới, giết một người răn trăm người!
Hạ m nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, khí thế đạt tới đỉnh phong!
Tô Tử Mặc vẫn yên lặng đứng ở trước mặt, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngu để nhìn Hạ m.
Sau một khắc, Hạ m quay đầu lại, vết máu ở ấn đường bỗng nhiên mở ra!
Trong chốc lát, đất rung núi lay, phong vân biến sắc!
Khi vết máu kia mở ra, mây đen trên bầu trời trong nháy mắt tiêu tan, bầu trời xanh ở một bên khác cũng biến mất không thấy.
Thay vào đó là một mảnh vực sâu không thấy đáy, hắc ám lạnh lẽo.
Sắc trời trong nháy mắt tối xuống.
Luân Hồi Chi Nhãn, đã mở ra!
Trong Thiên Nhãn kia hiện ra hình ảnh lục đạo luân hồi xoay tròn.
Ở sau lưng lục đạo toả ra hàn ý âm trầm, quỷ khí âm trầm, bên trong truyền đến từng tiếng quỷ khóc sói tru!
Bóng người Hạ m dường như đã biến mất không thấy, đối diện với Tô Tử Mặc chỉ còn lại Luân Hồi Chi Nhãn!
Ở một khắc này, ngũ hành điên đảo, âm dương rối loạn, thiên địa đảo ngược, tinh thần vẫn lạc, sông lớn chảy ngược!
Tất cả mọi thứ chung quanh Luân Hồi Chi Nhãn đều đang bị tác động, bị cưỡng ép túm vào trong đó!
Mang Sơn sụp đổ, vô số đá vụn bắt đầu trôi nổi, tràn vào bên trong Luân Hồi Chi Nhãn.
Thiên địa nguyên khí, thần binh, huyết mạch, nguyên thần, tia sáng, tất cả thần thông bí pháp đều không chạy thoát, bị cưỡng ép túm vào trong đó, nhập vào luân hồi!
Hư không chung quanh đều đang nhanh chóng sụp đổ.
Thậm chí thời gian đều rối loạn.
Thời Không Giam Cầm, ở trước mặt Lục Đạo Luân Hồi đều không ngăn cản nổi, sẽ bị lôi kéo phá thành mảnh nhỏ!
Một đám sinh linh đứng ở đằng xa vây xem, nhìn lấy Luân Hồi Chi Nhãn, đều sinh ra cảm giác dường như đã qua mấy đời, dường nhìn đến quá khứ, lại dường như nhìn tới tương lai.
Huyết mạch trong cơ thể đám người đều rục rà rục rịch, muốn xuyên qua thân mà ra!
Cho dù cách xa như vậy, khí huyết đều không ngăn cản nổi, có thể nghĩ Tô Tử Mặc trực tiếp đối diện với Luân Hồi Chi Nhãn sẽ thừa nhận trùng kích lớn tới mức nào!
Chân Linh ba ngàn giới đều hoảng sợ.
Ngay cả rất nhiều vô thượng Chân Linh ở đây đều chấn động tâm thần, sắc mặt tái đi!
Thập đại tà ma nhìn mà hãi hùng khiếp vía, da đầu tê dại.
Không có ai nghĩ đến Hạ m không cho Tô Tử Mặc bất kỳ cơ hội nào, thậm chí không thèm thăm dò, vừa ra tay đã lập tức mở ra Luân Hồi Chi Nhãn!
Kết thúc rồi.
Đây chính là Luân Hồi Chi Nhãn.
Thần thông như vậy, ai có thể cản được!
---------
Người dịch: Thờisênh239
Bạn cần đăng nhập để bình luận