Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 915: Luyện thêm năm trăm năm

Cường thế!
Rung động!
Kiếm Vô Tung đứng thứ ba trên Dị tượng bảng, truyền nhân kiệt xuất nhất của Kiếm tông, trong kh giao thủ chém giết mà kiếm đều không rút ra được!
Nếu như truyền việc này đi, chắc chắn sẽ gây nên một mảnh xôn xao!
Trong đầu Nam Cung Lăng có chút hỗn loạn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn thực sự không thể tưởng tượng được Kiếm Vô Tung sẽ bại triệt để như vậy!
Theo lẽ thường, Kiếm Vô Tung đã tu luyện ra dị tượng Vạn Kiếm Quy Tông, đạt được kiếm đạo tán thành, bất kỳ kiếm tu nào ở trước mặt hắn đều sẽ bị áp chế!
Nhưng một trận chiến này dường như hoàn toàn tương phản.
Kiếm Vô Tung ở trước mặt tiểu sư thúc lại giống như là đứa bé, bị ép nằm xuống loạn đánh, ngay cả kiếm đều không rút ra được!
"Nhục thân thật mạnh, lực cận chiến cũng quá cường đại!"
Vũ Thiên Vũ nhìn hai người giao thủ trên đường dài, lẩm bẩm một tiếng.
Trên đường dài, Kiếm Vô Tung không ngừng lùi lại, trên mặt đã không còn vẻ kiêu ngạo thong dong như lúc đầu mà thay vào đó là thất kinh.
Không có lực hoàn thủ!
"Kiếm Vô Tung lại bại ?"
Đông đảo tu sĩ khó có thể tin nhìn một màn này.
Mặc dù nói, dị tượng bảng là xếp hạng thực lực của Kim Đan chân nhân nhưng sau khi bước vào Nguyên Anh cảnh, không có gì bất ngờ xảy ra thì những tu sĩ có thể đứng trên bảng danh sách đều có lực chiến đấu không quá yếu!
Đám người không ngờ được Kiếm Vô Tung đứng thứ ba trên dị tượng bảng lại thua một tu sĩ áo xanh không có danh tiếng gì!
Hơn nữa thân là một kiếm tu mà từ đầu đến cuối hắn đều không thể rút kiếm ra!
Việc này thật sự là một loại sỉ nhục đối với một kiếm tu!
"Tặc tử đừng phách lối!"
"Cứu sư huynh!"
Mười mấy tên tu sĩ Kiếm tông đứng một bên quan chiến, nhìn thấy Kiếm Vô Tung rơi vào tình cảnh này, cả đám đều không nghĩ ngợi nhiều nữa, vội vàng xuất thủ!
Ông! Ông! Ông!
Một kiếm quang sáng chói lóe lên, kiếm khí bắn ra, hình thành một kiếm võng dày đặc không có kẽ hở, cùng chém về phía Tô Tử Mặc!
"Các ngươi làm gì thế, có còn biết xấu hổ hay không vậy, muốn lấy nhiều bắt nạt ít à!"
Như Huyên không nhịn được hô to một tiếng.
Nam Cung Lăng, Liễu Hàm Yên không nói hai lời, trước tiên tế ra pháp khí, tay bấm pháp quyết, chuẩn bị xuất thủ, trợ giúp Tô Tử Mặc.
Xoẹt!
Đúng lúc này, tiếng lợi kiếm ra khỏi vỏ lại vang vọng thiên địa!
Một kiếm quang vô cùng kinh diễm xuất hiện trên đường dài, kiếm quang trắng xóa hừng hực chói mắt, chắn ngang hư không!
Trường kiếm sau lưng Kiếm Vô Tung bị rút ra!
Thanh trường kiếm này thon dài sắc bén, hàn khí bức người, trên thân kiếm lóe ra sáu vòng pháp văn cực kỳ chói mắt, là một thanh Tiên Thiên Chân Quân pháp khí!
Đứng thứ ba trên Dị tượng bảng, lại là truyền nhân Kiếm tông, có được Tiên Thiên Chân Quân pháp khí cũng là chuyện bình thường!
Chuôi pháp kiếm này có lai lịch không nhỏ, tên là Kinh Hồng Pháp kiếm, chính là bản mệnh pháp khí của Kiếm Vô Tung, cũng là phần thưởng khi đoạt được vị trí thứ ba trên Dị tượng bảng!
Đám tu sĩ vây xem đều chấn động.
Không ngờ đến bước cuối cùng, chuôi kiếm này lại ra khỏi vỏ rồi!
Tất cả mọi người đều biết rõ, kiếm tu cầm trường kiếm trong tay và kiếm tu không có kiếm hoàn toàn chính là hai cấp bậc!
"Như Kiếm Vô Tung cầm kiếm trong tay thì hán tử áo xanh kia gặp nguy hiểm rồi."
"Ừm, kiếm pháp của Kiếm Vô Tung sắc bén, đạt được chân truyền của Kiếm tông,... Hả? Không đúng!"
Người này trừng lớn hai mắt, đột nhiên không nói được nữa.
Không ít tu sĩ cũng phát hiện ra điểm dị thường.
Nam Cung Lăng ngưng thần nhìn lại, tâm thần không khỏi run lên, trong mắt hiện ra vẻ khó có thể tin!
Kinh Hồng Pháp kiếm căn bản không ở trong tay Kiếm Vô Tung.
Mà lại nằm trong tay tiểu sư thúc!
Người rút Kinh Hồng Pháp kiếm ra không phải Kiếm Vô Tung mà là Tô Tử Mặc!
Chẳng những muốn đánh đến mức ngươi không rút kiếm ra được, mà còn muốn chiếm lấy kiếm của ngươi!
Đúng lúc này, lưới kiếm khí do mười mấy kiếm tu của Kiếm tông chém ra đã bắn tới, hàn khí lạnh thấu xương, dường như có thể chém hư không thành mảnh vỡ!
Tô Tử Mặc cầm kiếm Kinh Hồng, trong miệng thét lớn một tiếng rồi trở tay chém ra một kiếm!
Ầm ầm!
Một kiếm này lại chém ra tiếng hải triều ầm ầm!
Tô Tử Mặc dùng trường kiếm chém ra ý cảnh Kinh Đào thức trong Định Hải quyển!
Pháp lực giữa không trung sôi trào mãnh liệt, kiếm quang lạnh thấu xương dường như có thể hóa thành từng đợt sóng sôi trào, trùng điệp va chạm vào kiếm võng!
Chỉ một thoáng, trong lòng mười mấy kiếm tu cùng sinh ra một loại ảo giác, dường như bọn hắn đang rơi xuống giữa biển gầm sóng lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị dìm ngập!
Không chỉ có bọn hắn.
Ngay cả đám tu sĩ vây xem bốn phía đều cảm thấy chính mình đang đứng trong sóng biển, lung la lung lay, trời đất quay cuồng!
Trong hải dương thâm thúy mãnh liệt, mỗi tu sĩ đều cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé.
Đây mới thực sự là thiên địa lực lượng!
Vũ Thiên Vũ vội vàng hai mắt nhắm lại, không ngừng trấn định tâm thần, vận chuyển Nguyên Thần thì loại cảm giác này mới dần dần tiêu tán.
"Kiếm ý thật mạnh!"
Tên tu sĩ Phi Vũ Môn đứng bên cạnh ngạc nhiên thì thào, sắc mặt tái nhợt.
Vũ Thiên Vũ chậm rãi mở hai mắt ra, khẽ nhíu mày, vẻ mặt cổ quái, lẩm bẩm một tiếng: "Kiếm ý..."
Chẳng biết tại sao, hắn luôn có cảm giác kiếm ý này có chút cổ quái, dường như thiếu đi một chút sắc bén của kiếm đạo, ngược lại lại có một chút nặng nề!
Đinh đinh đang đang!
Trên chiến trường, tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên!
Kiếm võng ầm ầm vỡ vụn!
Tất cả kiếm quang trong chớp mắt tán loạn, thiên địa lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Nam Cung Lăng, Liễu Hàm Yên ngừng bước, pháp quyết đang đánh ra cũng dừng lại.
Bởi vì, đã không cần.
Chỉ một kiếm này, đã phân thắng bại!
Mười mấy kiếm tu rơi xuống cách đó nơi xa, sắc mặt ảm đạm, trường kiếm trong tay đều đứt gãy, mũi kiếm rơi cùn một chỗ.
Có kiếm tu bị đánh rách cả bàn tay, máu tươi chảy ngang, không cầm nổi trường kiếm, ném ở một bên.
Những trường kiếm này đều có phẩm giai không thấp.
Đều là thượng phẩm Chân Quân pháp khí hoặc là cực phẩm Chân Quân pháp khí.
Nhưng hôm nay đều đã bị phế đi, biến thành một đống sắt vụn!
Toàn bộ quá trình nhìn như đơn giản, chỉ là một kiếm.
Nhưng Tô Tử Mặc có lực lượng nhục thân cường đại, phối hợp với Tiên Thiên Kinh Hồng Pháp kiếm, lại phối hợp với đao ý cường đại mới đạt tới hiệu quả này!
Trên đường dài chỉ còn lại một bóng dáng cao lớn lỗi lạc đứng đó, tóc đen bay mua, áo xanh lỗi lạc, trong tay cầm trường kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tô Tử Mặc nâng trường kiếm trong tay lên, nhẹ búng tay.
Thân kiếm run rẩy, phát ra kiếm reo ông ông vang dội.
"Kiếm tốt."
Tô Tử Mặc tán thưởng một tiếng, rồi dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: "Thuộc về ta."
Nói rồi hắn thuận tay thu chuôi Kinh Hồng Pháp kiếm này vào trong túi trữ vật, đi ra phía ngoài thành.
Ba người Nam Cung Lăng cũng thoáng sửng sốt một chút rồi vội vàng đuổi theo.
Lần này, bên trong Phong Vân Thành không có bất kỳ người nào dám ngăn cản Tô Tử Mặc nữa!
Vẻ mặt Kiếm Vô Tung không cam lòng, nhìn qua bóng lưng Tô Tử Mặc, cắn răng nói: "Ngươi có dám trả Kinh Hồng Pháp kiếm cho ta hay không, chúng ta tái chiến một trận! Chỉ cần ta cầm kiếm trong tay, ta..."
Kiếm Vô Tung còn chưa dứt, quần áo trên người hắn đột nhiên nổ tung, hóa thành từng mảnh vải rách, tản mát một chỗ.
Tê!
Sau một khắc, đám tu sĩ xôn xao, truyền đến một hồi xao động!
"Làm gì thế!"
Kiếm Vô Tung nhìn quanh bốn phía, phát hiện tất cả tu sĩ đều đang nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, có chấn kinh, có ngạc nhiên, có thương hại, có chế giễu...
"Các ngươi nhìn cái gì hả?"
Kiếm Vô Tung lại hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ thẫm, vẻ mặt có chút dữ tợn.
"Sư huynh, ngươi, lồng ngực của ngươi..."
Một tu sĩ Kiếm tông run rẩy chỉ vào lồng ngực Kiếm Vô Tung, vẻ mặt hoảng sợ không hiểu.
Kiếm Vô Tung cúi đầu nhìn.
Không biết từ khi nào, ở lồng ngực hắn bị thứ gì đó vạch phá, máu me đầm đìa, trên đó viết năm chữ bằng máu —— luyện thêm năm trăm năm!
Kiếm Vô Tung chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, tay chân lạnh buốt.
Năm chữ này khẳng định là do hán tử áo xanh viết xuống ngực hắn trong lúc hai người giao thủ!
Ý nghĩa trong chuyện này chính là nếu hán tử áo xanh muốn giết hắn thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồ!
Nhưng năm chữ này quả thực còn khiến hắn khó chịu hơn là giết hắn!
Từng từ đâm thẳng vào tim gan!
"Phốc!"
Dưới ánh mắt chăm chú của đám tu sĩ trong thành, Kiếm Vô Tung bị đả kích như thế nên khí hỏa công tâm, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận