Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1845: Tình thế chắc chắn phải chết

Trên sàn đấu, chỉ trong thời gian này, mười hộ vệ Huyền m Sơn kia kẻ chết thì chết, thương thì thương.
Ngay cả tên Huyền Tiên thất giai là thân vệ của Đinh Úc cũng bị Nhạc Hạo dùng búa lớn chém đến mức miệng phun máu tươi, liên tục bại lui!
Dù bên cạnh Tô Tử Mặc, chỉ có ba người Nhạc Hạo, Trầm Phi, Cố Văn Quân, cũng có thể đánh tan mười hộ vệ Huyền m Sơn!
Trên thực tế, Tô Tử Mặc ra tay vẫn có chút thu liễm.
Từ đầu đến cuối, hắn không sử dụng bất kỳ bí thuật kinh thiên động địa nào, cũng không có cảnh tượng rung động lòng người như ở Thập Vạn Đại Sơn!
Người ngoài có lẽ không nhìn ra, nhưng Đoạn Thiên Lương biết được một chút nội tình của Tô Tử Mặc lại rõ ràng Tô Tử Mặc rõ ràng không dùng toàn lực.
Trong lòng Tô Tử Mặc có hai cố kỵ.
Đầu tiên laà ì ở trong Long Uyên Thành này có một số thượng tiên đang nhìn chằm chắm, hắn không dám lộ ra huyết mạch Thanh Liên chân thân, sợ bị người nhận khác ra.
Đương nhiên, dù không sử dụng huyết mạch, chỉ dựa vào nhục thân cường đại của Thanh Liên chân thân, cũng đủ để trấn áp những thủ vệ Huyền m Sơn này!
Cố kỵ thứ hai chính là vị Lưu thống lĩnh đứng ở chỗ cao kia!
Từ khi chiến đấu bắt đầu xảy ra, ánh mắt Lưu thống lĩnh vẫn luôn dừng ở trên người hắn.
Linh giác của hắn có thể cảm giác được rõ ràng sát ý của Lưu thống lĩnh!
Đây là một Huyền Tiên bát giai, hơn hắn ba cảnh giới nhỏ.
Tô Tử Mặc không dám khinh thường.
Huyền Tiên bát giai, về mặt sức mạnh đã vượt xa hắn.
Dù hắn dùng hết át chủ bài, cũng chưa hẳn có thể đấu lại Huyền Tiên bát giai.
Càng huống chi, vị Lưu thống lĩnh này chính là tiên nhân bản địa ở thượng giới, không biết hắn đã tu luyện bao nhiêu năm, tất nhiên hiểu được rất nhiều tiên pháp cường đại, có lá bài tẩy gì, cũng không ai rõ ràng.
Cho nên, mặc dù Tô Tử Mặc đang chém giết với đám thủ vệ Huyền m Sơn, nhưng hơn một nửa tinh lực tâm thần vẫn chú ý trên người Lưu thống lĩnh.
Hắn biết rõ một khi Lưu thống lĩnh ra tay, tất nhiên là một kích lôi đình!
Sau khi tên thủ vệ báo tin gần như toàn bộ đại quân Huyết Dương cốc bị chặn giết, Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được rõ ràng sát ý trên người Lưu thống lĩnh đột nhiên tăng vọt, biến thành cực kỳ mãnh liệt!
Người này muốn ra tay rồi!
Tô Tử Mặc giật mình.
Mặc dù quay lưng với Lưu thống lĩnh, nhưng trong nháy mắt, lông tơ toàn thân hắn đều dựng lên!
"Ha ha."
Đúng lúc này, trên bàn tiệc truyền đến một tiếng cười khẽ.
Yến Phi nhìn Lưu thống lĩnh đằng đằng sát khí đứng cách đó không xa, cười hỏi: "Lưu huynh, hỏa khí lớn như vậy, ngươi muốn làm gì ?"
"Giết người."
Giọng nói Lưu thống lạnh lẽo, căn bản không thèm che giấu suy nghĩ của mình.
Hắn là đại thống lĩnh của Long Uyên Thành, đừng nói là giết một tên Huyền Tiên ngũ giai, cho dù chém giết thủ lĩnh của tám thế lực lớn, cũng không ai dám nói cái gì!
Yến Phi cười cười, nhỏ giọng nói: "Lưu huynh, không đến mức đấy chứ. Chúng ta có giao tìnhv, chỉ đánh cược một trận nhỏ thôi, ngươi cần gì phải chấp nhặt cùng một hạ nhân."
Lưu thống lĩnh hơi híp mắt lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào Yến Phi, nhíu mày hỏi: "Thế nào, ngươi muốn bảo vệ hắn ?"
"Không hề."
Yến Phi lắc đầu bật cười nói: "Một hạ nhân mà thôi, ta bảo vệ hắn làm gì. Chỉ là nếu bởi vì trận cá cược giữa chúng ta mà ngươi ra tay giết người này, chuyện này truyền đi sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Lưu huynh, người khác sẽ nói lòng dạ Lưu huynh hẹp hòi."
Sắc mặt Lưu thống lĩnh âm trầm, hừ lạnh một tiếng.
Yến Phi lại nói: "Kỳ thật, dù Lưu huynh không giết người này, hắn cũng không sống được bao lâu. Đừng quên, hắn đã đắc tội với Huyết Dương cốc và Huyền m Sơn, ngoài thành còn có mấy ngàn tên Ác Lang quân."
"Ba thế lực lớn này đều muốn giết hắn cho thống khoái, hắn chỉ là một Huyền Tiên ngũ giai, làm sao có thể giữ được tính mạng."
Ánh mắt Lưu thống lĩnh lấp lóe, đột nhiên trầm giọng nói: "Người tới!"
"Có thuộc hạ!"
Bốn vị thủ vệ của Long Uyên Thành lập tức đứng dậy.
Lưu thống lĩnh chỉ vào Tô Tử Mặc, cất giọng nói: "Đuổi người này ra khỏi Long Uyên Thành!"
Yến Phi nhíu nhíu mày, nói: "Lưu huynh..."
Lưu thống lĩnh trực tiếp khoát tay, cắt ngang lời Yến Phi nói, mặt không biểu tình, ngữ khí bất thiện nói: "Thế nào, hôm nay Yến huynh quyết tâm muốn đối đầu với ta sao?"
Yến Phi vội vàng nói: "Sao Lưu huynh lại nói lời ấy, nhưng vô duyên vô cớ lại đuổi người này ra ngoài thành, không khỏi..."
"Sao lại là vô duyên vô cớ ?"
Lưu thống lĩnh lớn tiếng nói: "Nơi này là Ám Dạ phường, người này không tuân theo kỷ Luật, dám ra tay đấu với người khác ở ngoài sàn đấu, ta đuổi hắn ra ngoài thành, đã là nhân từ đối với hắn rồi!"
Yến Phi im lặng.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, ngoài thành có mấy ngàn Ác Lang quân, kẻ nào cũng đỏ mắt chỉ đợi Tô Tử Mặc ra khỏi thành.
Nếu Tô Tử Mặc bị đuổi ra ngoài thành, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Lưu thống lĩnh căn bản không có ý định buông tha cho Tô Tử Mặc, cử động lần này rõ ràng là muốn mượn đao giết người!
Dù sao Tô Tử Mặc chỉ là một Huyền Tiên ngũ giai, vốn không thân chẳng quen gì với Yến Phi cả.
Yến Phi vừa rồi mở miệng giúp đỡ, ngăn cản Lưu thống lĩnh cũng chỉ bởi vì, dù sao Tô Tử Mặc đã giúp hắn thắng được trận đánh cược này.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng vẫn rất thưởng thức người này.
Nhưng Lưu thống lĩnh đã quyết ý, nếu bởi vì người này mà triệt để trở mặt cùng Lưu thống lĩnh, thì thực sự không cần thiết phải thế.
Nghĩ đến tận đây, Yến Phi thở dài một ngụm, không nói thêm gì nữa.
"Yến thống lĩnh, vừa rồi đa tạ ngươi."
Đúng lúc này, trong đầu Yến Phi đột nhiên vang lên một giọng nói.
Yến Phi khẽ giật mình.
Giọng nói này lại là do Tô Tử Mặc dùng thần thức truyền âm, nói lời cảm tạ với hắn!
Vừa rồi, hắn nói chuyện cùng Lưu thống lĩnh, trong cung điện tiếng người huyên náo, hỗn loạn tưng bừng này, tiếng nói chuyện ở chỗ xa căn bản không nghe rõ.
Không ngờ thính lực của người này lại mạnh như thế, trong lúc đại chiến mà vẫn còn có thể phân tâm nghe được tiếng hai người nói chuyện!
Yến Phi bất động thanh sắc, cũng dùng thần thức truyền âm: "Ta có thể làm được cũng không nhiều, chỉ có thể giúp ngươi tới đây, bảo đảm ngươi ở trong thành sẽ không có việc gì."
"Thế là đủ rồi."
Tô Tử Mặc truyền âm nói.
Hắn biết rõ, nếu vừa rồi không có Yến Phi mở miệng ngăn cản, một khi Lưu thống lĩnh ra tay với hắn, chắc chắn dẫn tới phản ứng dây chuyền liên tiếp!
Hắn đương nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói, thế cục lại không ngừng kéo lên.
Mà sau lưng Lưu thống lĩnh còn có đông đảo đại quân tu chân tinh nhuệ của Long Uyên Thành!
Một khi thế cục mất khống chế, đại quân trong thành tập kết, đến lúc đó, đừng nói đám người là Nhạc Hạo, Đoạn Thiên Lương, cho dù là chính hắn cũng chưa hẳn có thể còn sống rời đi Long Uyên Thành.
Yến Phi nghĩ nghĩ, lại nói: "Tình huống mà ngươi phải đối mặt còn nguy hiểm hơn sự tưởng tượng của ngươi rất nhiều!"
"Đi ra ngoài thành, giữa các tu sĩ có thể tùy ý tư giết, ngươi không chỉ phải đối mặt với Ác Lang quân. Đừng quên, ngươi vừa mới cầm túi trữ vật của Đinh Úc, bên trong có món bảo vật là lá Sa La thụ này."
"Những thế lực có mặt trong cung điện này, không biết có bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm vào túi trữ vật trong tay ngươi!"
Tô Tử Mặc gật đầu một cái.
Yến Phi nói những lời này tuyệt đối không hề khoa trương.
Lúc này, Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được rõ ràng, trong đám người chung quanh đã có không ít tu sĩ lộ ra địch ý mãnh liệt đối với hắn.
Chỉ là bởi vì nơi này là Long Uyên Thành, đông đảo tu sĩ không tiện ra tay mà thôi.
Nếu ra bên ngoài thành, đám người không cần cố kỵ nữa, đến lúc đó, không biết rõ sẽ có người nào nhảy ra!
Lưu thống lĩnh cũng nghĩ đến chuyện này nên mới có thể thu tay lại, lựa chọn trục xuất Tô Tử Mặc ra khỏi Long Uyên Thành.
Trong lòng Yến Phi than nhẹ, truyền âm nói: "Ra ngoài thành, ngươi cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc."
Hắn không nói hết.
Kỳ thật, trong suy nghĩ của hắn, một khi Tô Tử Mặc ra khỏi thành, thì Tô Tử Mắc chắc chắn phải chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận