Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2790: Tự bạo đạo quả

Bên trong rừng rậm.
Đám người Kiếm giới bay như tên bắn một lát, thấy không có La Sát tộc đuổi giết mới thở phào một hơi, dùng chút linh đan tiên dược rồi nghỉ ngơi tại chỗ.
"Quả nhiên."
Công Tôn Vũ cười khẽ nói: "Ở bên trong rừng rậm, La Sát tộc có cố kỵ, thân pháp sẽ bị hạn chế, cho nên mới không dám tiếp tục đuổi giết, chỉ có thể từ bỏ."
"Nếu vào rừng rậm rồi mà đám La Sát tộc này vẫn đuổi theo thì khẳng định sẽ để lại xuống mấythi thể!" Lệ Huyết lạnh lùng nói.
Vương Động thấy Tô Tử Mặc cùng Bắc Minh Tuyết không sao mới vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói rằng: "Khi nãy dọa chết ta rồi, may mắn phong chủ cùng Bắc Minh sư muội không có việc gì, nếu không, chúng ta thật sự đã phạm tội không thể tha."
Thái Lai Kiếm Tiên cũng nói: "May mắn Lâm sư tỷ ra tay kịp thời, đánh trọng thương La Sát Nữ quỷ kia, bằng không, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi."
Tô Tử Mặc cũng không giải thích nhiều, quay người hơi chắp tay với Lâm Tầm Chân, rồi nói: "Đa tạ Lâm đạo hữu ra tay cứu giúp."
Mặc dù hắn là phong chủ kiếm phong thứ chín, nhưng đối mặt với tu sĩ cùng cấp như Lâm Tầm Chân, Vương Động, từ trước đến nay đều không làm bộ làm tịch làm gì, phần lớn đều dùng đạo hữu để xưng hô.
Lâm Tầm Chân gật gật lấy đầu, cũng không nói gì.
Chỉ là trong lòng nàng vẫn có cảm giác kỳ quái, lại liếc mắt nhìn Tô Tử Mặc.
Mấy người Vương Động, Công Tôn Vũ vừa nghỉ ngơi, vừa nói chuyện phiếm, trao đổi tâm đắc trong trận chém giết vừa rồi.
Lâm Tầm Chân liếc mắt nhìn Tô Tử Mặc, tỏ vẻ tùy ý hỏi: "Tô phong chủ có cảm giác rất nhạy bén, phát hiện ra đám La Sát tộc kia sớm như vậy."
Trên thực tế, Lâm Tầm Chân đã chú ý tới Tô Tử Mặc từ rất sớm rồi.
Lúc đầu nghe nói Tô Tử Mặc trở thành phong chủ kiếm phong thứ chín, trong lòng nàng cũng có chút không phục.
Nhưng khi nàng đi phong chủ kiếm phong, cảm ngộ qua Táng kiếm đạo, mới ý thức được koại kiếm đạo này đáng sợ đến mức nào!
Có thể sáng tạo ra loại kiếm đạo này, người đó tuyệt đối không bình thường.
Chỉ là Tô Tử Mặc quanh năm bế quan, hai người cũng không có cơ hội tiếp xúc.
Trong các tu sĩ cùng cấp, người duy nhất mà Lâm Tầm Chân không nhìn thấu, chính là Tô Tử Mặc.
Câu nói vừa rồi là nàng đang thử thăm dò.
Trong lòng nàng có chút nghi hoặc, Tô Tử Mặc chỉ có tu vi Thiên Nhân kỳ, làm sao có thể phát hiện ra động tĩnh của La Sát quỷ trước cả nàng?
Nhắc tới chuyện này, mấy người Vương Động, Công Tôn Vũ cũng kịp phản ứng lại.
Công Tôn Vũ có chút ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Phong chủ, khi nãy ta còn tưởng ngươi quá khẩn trương, không ngờ lại thật sự bị ngươi nói trúng rồi."
Tô Tử Mặc cười cười, cũng không có nói cái gì.
Đương nhiên, trong tám người này, đám người Trầm Việt, Lệ Huyết vẫn không cho là đúng, chỉ nghĩ Tô Tử Mặc thuận miệng nói bừa rồi trùng hợp đúng thôi.
Sau đại chiến, đám người trầm tĩnh lại, vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm, cả đám người tràn đầy phấn khởi.
Tô Tử Mặc ngồi yên lặng nguyên tại chỗ, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Trên thực tế, dùng thủ đoạn của hắn, khi nãy tuyệt đối có khả năng giết chết nữ thống lĩnh La Sát tộc kia.
Thậm chí giết chết cả đám La Sát tộc kia cũng không phải việc khó.
Chỉ là trong tà ma đột nhiên nhìn đến La Sát tộc, khiến hắn nghĩ đến việc khác, cho nên mới thất thần.
Mà khi nữ thống lĩnh La Sát tộc kia ra tay với hắn, hắn vốn định đánh chết nàng ngay tại chỗ.
Nhưng trong chớp mắt khi hai bên giao thủ, nhìn vào con ngươi cùng khuôn mặt của đối phương, trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới một vị cố nhân ở Thiên Hoang.
Ngọc La Sát.
Ngọc La Sát cùng hắn không tính là có giao tình sâu đậm gì, nhưng cũng tính là có chút nhân quả.
Ngọc La Sát từng thần phục Võ Đạo bản tôn, về sau khôi phục tự do, nhưng từ đầu đến cuối đều không phản bội qua hắn.
Mà sau này khi nàng thống lĩnh La Sát tộc, chưa bao giờ tranh đấu xung đột cùng Nhân tộc.
Chỉ dựa vào một điểm này, chính là công đức cực lớn.
Nghĩ tới Ngọc La Sát nên Tô Tử Mặc mới không hạ sát thủ, nữ thống lĩnh La Sát tộc kia bị Lâm Tầm Chân chém trọng thương trốn đi xa, hắn cũng không ra tay ngăn cản.
"Sư tôn nghĩ tới Ngọc La Sát sao?"
Đúng lúc này, Bắc Minh Tuyết đột nhiên truyền âm cho Tô Tử Mặc.
Cũng chỉ có Bắc Minh Tuyết mới có thể đoán ra đại khái một chút tâm tư của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, nói: "Không ngờ La Sát tộc ở thượng giới lại biến thành tà ma tội linh."
"Ngọc La Sát phi thăng tới thượng giới, chỉ sợ sinh tồn sẽ càng thêm gian nan, thậm chí có khả năng đang ở trong Tà Ma Chiến Trường này!"
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mặc đột nhiên có chút hối hận.
Sớm biết rõ như thế, hắn nên bắt lấy một La Sát tộc, để hỏi thăm một phen.
Không qua bao lâu, tất cả mọi người đã khôi phục rất tốt, lại lần nữa đứng dậy lên đường.
Khu rừng rậm này u ám sâu xa, vô số cổ thụ chọc trời mọc lên như nấm, ngăn trở tầm mắt, ngay cả phạm vi thần thức đều bị trở ngại.
Đám người một đường tiến lên, bên trong rừng rậm hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhỏ khi đám người đạp gãy cành lá mục khô mới có thể ngẫu nhiên phát ra, lộ ra vẻ quỷ dị.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc nhíu rồi nhíu mày, ánh mắt chuyển động, nhìn hướng nghiêng phía trước một gốc cổ thụ.
Một gốc cây cổ thụ ở trong bóng tối kia, không có gì khác biệt cây cối chung quanh, nhưng Tô Tử Mặc có linh giác quá mạnh mẽ!
Hắn có thể nhận ra bên kia có một người ẩn nấp, gần như hòa làm một thể cùng gốc cây cổ thụ kia!
Tô Tử Mặc không lập tức ra tay.
Bởi vì sinh linh ẩn giấu ở bên kia cũng không phải tà ma, mà là Nhân tộc giống bọn họ!
Chỉ là ở eo người này không có Phụng Thiên lệnh bài.
Đúng lúc này, Lâm Tầm Chân đi ở phía trước nhất đã dừng lại.
Nàng không ra tay, mà quay đầu nhìn về phía Tô Tử Mặc một cái rồi mới rút ra tiên kiếm sau lưng, vung kiếm chém về phía gốc cây cổ thụ kia!
Gốc cây cổ thụ kia đứt gãy.
Phốc phốc!
Không chỉ như vậy, cổ thụ bị cắt thành hai đoạn, còn quỷ dị phun ra máu đỏ tươi, ngã ở trên đất.
Mấy người Vương Động, Công Tôn Vũ thấy Lâm Tầm Chân đột nhiên dừng lại, đã ý thức được không đúng.
Khi Lâm Tầm Chân chặt đứt cổ thụ, bọn họ mới phát hiện bên trong bóng tối lại có thể một người ẩn nấp!
Người này mặc quần áo đen, ngã trong vũng máu, thân thể bị Lâm Tầm Chân Tiên kiếm chém thành hai đoạn.
Kiếm khí khủng bố sớm đã tràn vào trong cơ thể hắn, thậm chí là thức hải.
Trên đạo quả của hắn cũng trải rộng vết kiếm.
Nam tử mặc quần áo đen này chỉ là Chân Tiên Không Minh kỳ, cho dù Lâm Tầm Chân chỉ tiện tay chém một kiếm, hắn cũng không ngăn cản nổi!
Chỉ là nam tử mặc quần áo đen từ đầu đến cuối đều chưa lên tiếng.
Cho dù bị Lâm Tầm Chân chặt đứt thân thể, trên mặt cũng không có lộ ra vẻ đau đớn gì, chỉ là lạnh lùng nhìn bọn người Tô Tử Mặc.
Lâm Tầm Chân cầm chặt tiên kiếm chưa thấm một giọt máu, dạo bước đi đến bên cạnh nam tử quần áo đen kia, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hờ hững.
"Các ngươi đều sẽ chết ở nơi này!"
Nam tử đuần áo đen đột nhiên mở miệng.
Lời còn chưa dứt, ấn đường của nam tử quần áo đen đột nhiên nở rộ ra tia sáng óng ánh hừng hực, toả ra sóng lực lượng làm người ta sợ hãi, ngay cả Tô Tử Mặc đều run lên.
Nam tử quần áo đen này lại quyết tuyệt như thế, muốn tự bạo đạo quả, lợi dụng lực lượng kinh khủng khi đạo quả nổ tung để kéo Lâm Tầm Chân đệm lưng!
Nên biết rõ, một Động Hư kỳ đỉnh phong tự bạo đạo quả, có khả năng đánh xuyên hư không, sinh ra Động Thiên.
Mặc dù chỉ là đạo quả của Không Minh kỳ, nhưng có một khi nổ tung, cũng sẽ sinh ra lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Ông!
Tiên kiếm trong tay Lâm Tầm Chân khẽ run lên.
Một ánh kiếm bắn vào ấn đường đen nam tử quần áo, trong nháy mắt xuyên thủng nguyên thần của hắn!
Nam tử quần áo đen thân tử đạo tiêu, ánh sáng rực rỡ ở ấn đường chỗ kia cũng ảm đạm xuống.
Lâm Tầm Chân dường như đã sớm đoán trước, căn bản không cho hắn cơ hội tự bạo đạo quả.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Bạn cần đăng nhập để bình luận