Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3320: Tô Điệp

Tô Tử Mặc nhìn nữ tử mặc huyết bào, chỉ cảm thấy tâm thần nổi lên một trận khuấy động, vẻ mặt hốt hoảng, nhất thời không biết cảnh này người này là thật hay là ảo.
Hai người chia tách, đã có hơn tám vạn năm.
Khác với lúc ở Bình Dương Trấn Điệp Nguyệt hóa bướm mà đi, lần ở trên Trung Thiên Thế Giới, hai người là sinh ly tử biệt.
Tô Tử Mặc thậm chí còn không rõ ràng, mình phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới, còn có thể gặp lại Điệp Nguyệt hay không.
Lúc gặp lại, Điệp Nguyệt lại là bộ dáng gì.
Cho tới giờ phút này, hắn mới biết được, Điệp Nguyệt vẫn là người mình ngày nhớ đêm mong, hồn khiên mộng nhiễu kia, thậm chí còn trẻ hơn lúc trước một chút.
Bên trên gương mặt thoải mái lười biếng, nhiều hơn một tia cảm giác thiếu nữ.
Tô Tử Mặc từng tận mắt thấy Điệp Nguyệt chết ở trước mặt mình.
Loại tuyệt vọng, loại bất lực, loại đau khổ kia, từng để cho hắn đau đến không muốn sống, hãm sâu ở trong đó.
Hắn rời xa cố nhân cố thổ, từng một mình lên đường, chu du 3000 giới, giải quyết sự đau khổ trong lòng, nhưng lại vẫn khó có thể giải thoát.
Ngay mới vừa rồi, ngay giây phút hắn nhìn thấy Điệp Nguyệt, tất cả đau xót khổ sở, đều tan thành mây khói.
Trong lòng của hắn, chỉ còn lại vô tận vui sướng.
Vành mắt của Tô Tử Mặc đỏ lên, ánh mắt không nỡ rời đi, chỉ si ngốc nhìn Điệp Nguyệt, thậm chí còn không đành lòng lên tiếng quấy nhiễu nàng.
Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu.
Nữ tử mặc huyết bào đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Ngươi nhìn ta chằm chằm lâu như vậy rồi, thật là vô lễ!"
Nói xong, nữ tử mặc huyết bào mở hai mắt ra, nhìn về phía Tô Tử Mặc bên này.
"A?"
Nữ tử mặc huyết bào nhìn thấy dáng vẻ của Tô Tử Mặc, khóe miệng bĩu một cái, trong đôi mắt đẹp hiện lên ý cười, nói: "Ngươi cũng thực sự là người thú vị, làm sao ta vừa nói ngươi một câu, ngươi đã như vậy rồi, con mắt còn đỏ lên?"
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên, mơ hồ sinh ra một tia bất an, vội vàng bước nhanh về phía trước, đi tới phía dưới cây đào, run giọng nói: "Điệp Nguyệt, ngươi không nhận ra ta sao?"
"Vì sao ta phải nhận ra ngươi?"
Nữ tử mặc huyết bào nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc một hồi lâu, lắc đầu nói.
Tô Tử Mặc thấy dáng vẻ của Điệp Nguyệt, căn bản không giống như là đang đùa với hắn, thân hình không khỏi lắc một cái, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch!
Trong đầu của hắn, hiện ra lời Tà Đế nói năm đó.
"Nàng là được tân sinh ở trên Đại Thiên Thế Giới, cũng không phải là trùng sinh."
"Cái gọi là tân sinh, có nghĩa là đã xóa đi tất cả vết tích ở đời này."
"Tân sinh ở trên Đại Thiên Thế Giới, nàng có thể trở thành bất kỳ một ai ở trong vạn tộc, cũng sẽ quên tất cả mọi chuyện ở đời này, kể cả ngươi."
Cuối cùng, vẫn đã bị Tà Đế nói trúng.
Hai người trùng phùng, lại không quen biết.
Trong lòng Tô Tử Mặc đau xót.
Vui sướng vừa mới, cũng bị bớt đi rất nhiều.
Nhưng ngay lúc này, nữ tử mặc huyết bào lại nói: "Hơn nữa, ta cũng không tên là Điệp Nguyệt, ta tên là Tô Điệp."
"A?"
Tô Tử Mặc hơi sửng sốt một chút, hỏi: "Làm sao ngươi lại họ Tô, ai đặt tên cho ngươi?"
"Chính ta tự lấy."
Nói xong, trong mắt nữ tử mặc huyết bào, hiện lên vẻ đắc ý, nói: "Ta bị một đám hồ điệp nuôi lớn, câu nói đầu tiên chính là Tô, chữ nhận ra trước nhất cũng là chữ Tô."
"Ta đoán, kiếp trước ta nhất định là một nhân vật không tầm thường, Tô đối với ta quan trọng như vậy, hẳn là dòng họ của ta. . ."
Nữ tử mặc huyết bào nói còn chưa dứt lời, lại nhìn thấy hai mắt của Tô Tử Mặc đỏ bừng, lệ đã rơi đầy mặt.
Luân hồi một thế, dường như là Điệp Nguyệt đã quên đi tất cả mọi chuyện kiếp trước, thậm chí còn quên cả chính mình.
Nhưng lại không quên hắn.
Bên trên cây đào, nữ tử mặc huyết bào nhìn Tô Tử Mặc phía dưới đã khóc đến không còn hình dáng, trong lòng run lên, không khỏi cảm thấy một trận đau lòng.
Nữ tử mặc huyết bào nhắm hai mắt lại, im lặng hồi lâu, đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống, đi tới trước mặt Tô Tử Mặc, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Ta tên là Tô Tử Mặc."
Tô Tử Mặc đã khóc đỏ hai mắt, nhẹ giọng đáp.
"A."
Nữ tử mặc huyết bào nhìn như tùy ý lên tiếng.
Tô Tử Mặc tiện tay lau nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, nói: "Điệp cô nương, ta muốn kể chuyện xưa cho ngươi, ngươi muốn nghe không?"
"Vậy phải xem ngươi kể có dễ nghe hay không nữa."
Nữ tử mặc huyết bào mỉm cười.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, cố gắng bình phục tâm thần, lộ ra vẻ hồi ức, khẽ nói: "Trên Thiên Hoang Đại Lục có một tiểu trấn, tên là Bình Dương Trấn."
"Trong tiểu trấn có một vị thư sinh, có được một tòa trạch viện thuộc về mình, trong sân cũng trồng một gốc cây đào như thế này."
Vừa nói, Tô Tử Mặc vừa chỉ vào cây đào bên cạnh.
Mặc kệ là như thế nào, cuối cùng Điệp Nguyệt vẫn nhớ kỹ một chút đồ vật.
Nếu không phải là như thế, xung quanh chỗ ở của nàng, sẽ không trồng những cây đào này.
Tô Tử Mặc tin tưởng, đoạn thời gian ở Bình Dương Trấn kia, vẫn lưu lại ấn tượng cực sâu ở trong lòng Điệp Nguyệt.
Hắn hi vọng dùng thứ này, để làm tỉnh lại trí nhớ kiếp trước của Điệp Nguyệt.
Tô Tử Mặc tiếp tục nói: "Thư sinh thường ngày cũng không có gì lạ, đơn giản chính là đọc sách viết chữ, cho đến có một ngày, hắn ra ngoài gặp được một vị nữ tử mặc áo bào đỏ trọng thương hôn mê, cứu nàng trở về. . ."
Tô Tử Mặc kể lại chuyện hai người gặp nhau lần đầu, đến lúc Điệp Nguyệt rời đi để lại cho hắn ba món lễ vật, lại đến việc hắn không ngừng tu hành, đuổi theo bước chân của Điệp Nguyệt, đi lên Trung Thiên Thế Giới, hai người rốt cục cũng gặp nhau. . .
Lại đến lúc hai người dắt tay chiến thiên đấu địa, đạp nát Thiên Đình, cuối cùng Điệp Nguyệt chết bởi tay Phạm Thiên Quỷ Mẫu. . .
Câu chuyện này, cực kỳ dài.
Tô Tử Mặc rơi vào bên trong hồi ức, trong lúc không để ý, cũng đã kể ba ngày ba đêm.
Hắn cũng không phát giác, thời gian lâu như vậy, trên mặt nữ tử mặc huyết bào, lại không bộc lộ ra một chút không kiên nhẫn nào, cứ như vậy lẳng lặng nghe hắn nói, chưa hề ngắt lời.
Ngược lại lúc hắn kể đến chỗ động tình, bên trong ánh mắt của nữ tử mặc huyết bào nhìn hắn, lại còn hiện lên một tia dịu dàng.
Kể xong toàn bộ câu chuyện, Tô Tử Mặc mới hồi phục tinh thần, dãn nhẹ một hơi.
"Câu chuyện rất đặc sắc."
Nữ tử mặc huyết bào cười nhạt nói: "Ngươi không phải là muốn nói, người thư sinh trong câu chuyện kia là ngươi, còn nữ tử mặc áo bào đỏ chính là ta kiếp trước đấy chứ?"
"Ngươi không tin phải không?"
Tô Tử Mặc không nghĩ tới mình đã kể tất cả chuyện kiếp trước, vẫn không có bất kỳ tác dụng gì, trong lòng của hắn không khỏi có chút vội.
Trong lòng của hắn khẽ động, vội vàng từ trong túi trữ vật lấy ra một bức tranh, ở trước mặt nữ tử mặc huyết bào mở ra.
Bên trên bức tranh đó, vẽ hai người, một nam một nữ.
Nam tử tóc đen áo bào màu xanh, mắt sáng như đuốc, chính là Tô Tử Mặc.
Nữ tử huyết bào chấm đất, bễ nghễ thiên hạ, chính là Điệp Nguyệt.
Đây là một bức họa mà trước khi Tô Tử Mặc phi thăng, Họa Tiên Mặc Khuynh đưa cho hắn.
"Điệp cô nương, ngươi nhìn."
Tô Tử Mặc chỉ hai người ở trên bức họa, nói: "Đây là một vị cố nhân ở trên Trung Thiên Thế Giới tặng cho, người bên trong bức họa này, không phải là chúng ta hay sao?"
Nữ tử mặc huyết bào nhìn bức họa này một chút, ánh mắt rơi lên bên trên một hàng chữ nhỏ dưới góc phải của bức họa, nhẹ giọng đọc: "Nguyện Tô sư đệ sớm ngày tìm được nàng, dắt tay sống trọn đời."
Nữ tử mặc huyết bào nhìn hàng chữ này, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, đột nhiên hỏi: "Đây là một vị nữ tử đưa cho ngươi à?"
"Đúng."
Tô Tử Mặc theo bản năng gật đầu, nói: "Họa Tiên của Càn Khôn Thư Viện, Mặc Khuynh sư tỷ."
"Vị Mặc Khuynh sư tỷ này, làm sao ta không nghe ngươi nhắc tới?"
Nữ tử mặc huyết bào nhìn Tô Tử Mặc chằm chằm, giống như cười mà không phải cười hỏi.
"Ta. . ."
Trong lúc nhất thời Tô Tử Mặc bị hỏi khó.
Trong chuyện xưa hắn mới kể, phần lớn đều nói về chuyện liên quan tới Điệp Nguyệt, những người khác tự nhiên là có thể bớt thì bớt.
Đột nhiên!
Trong lòng Tô Tử Mặc chấn động, kịp thời phản ứng lại, khó có thể tin nhìn Điệp Nguyệt, vẻ mặt kích động, cũng không để ý nhiều nữa, tiến lên bắt lấy hai tay Điệp Nguyệt, run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi nhớ ra rồi, đúng hay không?"
Trên mặt Điệp Nguyệt nổi lên một tia đỏ ửng, cũng không tránh thoát, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc, tràn đầy nhu tình, khẽ gật đầu một cái.
Trái tim của Tô Tử Mặc dường như là muốn nổ tung, dòng máu như sôi trào, vội vàng hỏi: "Từ lúc nào?"
"Ngay lúc ngươi khóc nhè."
Điệp Nguyệt hé miệng cười một tiếng.
Mặt của Tô Tử Mặc đỏ ửng, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui thích.
Lúc hắn khóc lớn, vãn còn chưa kể chuyện cũ.
Tô Tử Mặc nói: "Làm sao ngươi không nói sớm, làm hại ta nói ba ngày ba đêm, miệng đắng lưỡi khô. . ."
Điệp Nguyệt dịu dàng nói: "Chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhau, muốn nghe ngươi nói cho ta một chút, cho dù nói ba ngày ba đêm, đều cảm thấy chưa đủ."
Tô Tử Mặc nghe thấy vậy trong lòng nóng lên, hai tay vờn quanh, ôm Điệp Nguyệt vào trong ngực.
Hai người cảm thụ được nhịp tim của đối phương, ôm chặt lấy lẫn nhau, dường như là dùng hết toàn lực, giống như là sợ đối phương lại một lần nữa rời đi.
Mà lần này, hai người biết, lại không có ai có thể tách bọn họ ra nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận