Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1799: Khuất phục

Sau một hồi ồn ào náo động, đám người dần dần giải tán.
Đoạn Thiên Lương tạo ra chút danh tiếng nhỏ trong vòng đông đảo dược nông, chấp sự, trên mặt đầy nét vui mừng, trong lòng âm thầm mừng rỡ.
Nhưng hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Bởi vì hắn rõ ràng, những hạt giống tiên thảo này mặc dù là hắn tự tay trồng xuống, nhưng trong vòng một đêm đã nảy ra chồi no xanh biế như thế này thì không có quan hệ gì cùng hắn cả.
Giống như trong vòng một đêm này, nguyên khí tụ tập ở mười mấy mẫu linh điền này đột nhiên biến thành nồng hơn, mới khiến hai loại tiên thảo sinh trưởng cấp tốc!
"Kỳ lạ."
Đoạn Thiên Lương sờ cằm, trăm mối vẫn không thể giải.
Hắn thật sự không thể liên tưởng đến trên người Tô Tử Mặc.
Loại thủ đoạn này cho dù là Địa Tiên, Thiên Tiên cũng không làm được, huống chi là một kẻ mới vừa từ hạ giới phi thăng lên.
Đoạn Thiên Lương quyết định ở chỗ này tiếp tục trông coi, muốn tìm hiểu ngọn ngành.
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc cũng cảm giác cảnh tượng bên ngoài phát sinh, trong lòng dần dần hiểu được.
Tạo Hóa Thanh Liên chính là chí bảo đoạt thiên địa tạo hóa.
Thanh Liên chân thân của hắn tấn thăng đến cửu phẩm, đã coi như là cấp bậc cực cao, cướp đoạt thiên địa nguyên khí căn bản không tính là gì!
Nếu Tô Tử Mặc muốn thì sinh cơ tinh hoa của đám tiên thảo linh dược trong phương viên mười dặm này, hắn đều có thể hấp thu toàn bộ, trực tiếp luyện hóa hết!
Tạo Hóa Thanh Liên chính là thần của cỏ cây!
Đương nhiên, nếu làm như thế thì tiên thảo trong vòng mười dặm xung quanh sẽ khô héo toàn bộ.
Lúc này là ban ngày, đông đảo dược nông đang đi lại, Tô Tử Mặc xuất phát từ sự cẩn thận nên không tu hành, hấp thu thiên địa nguyên khí.
Thiên địa nguyên khí mặc dù vô hình, nhưng một khi hắn tu luyện, thì trong khu vực chung quanh mười mấy mẫu linh điền này, nguyên khí sẽ tăng vọt, rõ ràng nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, rất dễ dàng bị người phát hiện ra.
Chuyện này trực tiếp liên quan đến Tạo Hóa Thanh Liên, không thể dễ dàng bại lộ.
Càng ít người biết càng tốt!
Đương nhiên, Tô Tử Mặc cũng không nhàn rỗi, mà lại tiếp tục cảm ngộ nội dung trong « Bàn Nhược Niết Bàn Kinh ».
Phạn văn khắc trên một mặt vách đỉnh, số lượng từ cũng không nhiều, nhưng từng chữ đều ẩn chứa sự huyền diệu, bao hamg thiên địa chí lý!
Rất nhanh, màn đêm đã buông xuống.
Dược nông chung quanh đã sớm trở về nhà nghỉ ngơi.
Ở gần mảnh linh điền này, cũng chỉ còn lại Đoạn Thiên Lương.
Ngày hôm nay, Đoạn Thiên Lương vẫn luôn ở đây nhìn chằm chằm mảnh linh điền này, kết quả lại không có thu hoạch gì, cũng không có bất kỳ điểm dị thường nào, trong lòng hắn không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng hắn nghĩ một chút vẫn thấy không cam tâm, nên dứt khoát chuyển một cái ghế trúc tới linh điền để ngồi canh.
Tô Tử Mặc ở bên trong nhà trawnh, cảm giác được một màn này, trầm ngâm một chút, vẫn quyết định bắt đầu tu luyện, phun ra nuốt vào thiên địa nguyên khí.
Chuyện này muốn giấu diếm được tất cả mọi người, căn bản không có khả năng.
Huống chi, nhìn tư thế của tên Đoạn Thiên Lương kia, rõ ràng là chuẩn bị canh giữ ở mảnh linh điền này.
Tô Tử Mặc không có khả năng bởi vì Đoạn Thiên Lương canh giữ ở đây mà không tu luyện.
Chỉ là một kẻ như Đoạn Thiên Lương, hắn vẫn có thể khống chế được!
...
Đoạn Thiên Lương ngồi trên ghế trúc, ban đầu còn có chút tỉnh táo.
Nhưng hai mắt hắn nhìn lên trời, tai nghe lấy tiếng ếch gọi ve kêu, ánh mắt dần dần nặng trĩu xuống, ngủ thiếp đi.
Trong lòng Đoạn Thiên Lương vẫn luôn nhớ tới việc này.
Dù hắn ngủ mất nhưng cũng không an tâm.
Rồi đột nhiên, Đoạn Thiên Lương giật mình bừng tỉnh!
Lúc này, đã là đêm khuya.
Đoạn Thiên Lương đột nhiên cảm thấy có chút không đúng!
Thiên địa nguyên khí chung quanh hắn vậy mà biến thành cực kỳ nồng đậm!
Đoạn Thiên Lương trừng lớn hai mắt, trong nháy mắt đã lập tức tỉnh táo lại.
Hắn vẫn không dám tin, tưởng rằng đây là do chính mình xuất hiện ảo giác, còn cố ý đi ra ngoài rất xa, rời đi phạm vi mười mấy mẫu linh điền này.
Thiên địa nguyên khí ở địa phương khác vẫn cực kỳ mỏng manh.
Chỉ có khu vực trong mười mấy mẫu linh điền này mới có nguyên khí nồng đậm kinh người!
Đoạn Thiên Lương nhìn về phía hai loại tiên thảo trong linh điền.
Chỉ qua mấy canh giờ, chồi non của hai loại tiên thảo dường như lại cao lớn hơn một chút!
"Tại sao lại như vậy ?"
Ánh mắt Đoạn Thiên Lương lấp lóe, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhà tranh ở giữa mười mấy mẫu linh điền kia!
"Lẽ nào..."
Đoạn Thiên Lương nghĩ đến một cái khả năng.
Mặc dù suy đoán này thực sự có chút khó tin.
Hắn sinh hoạt ở Phong Tuyết Lĩnh đã trên vạn năm.
Trước đó chưa từng xuất hiện tình huống cổ quái như vậy, nhưng từ khi người kia phi thăng đi lên đây, loại tình huống này mới xuất hiện!
Nói cách khác, việc này vô cùng có khả năng có quan hệ với người kia!
"Đây chính là chuyện lớn!"
Đoạn Thiên Lương chuyển động ánh mắt, chuẩn bị báo cáo việc này cho lĩnh chủ Phong Tuyết Lĩnh!
Hắn vừa mới quay người, lại suýt đâm vào một người!
Đoạn Thiên Lương theo bản năng lui lại hai bước, đang muốn chửi ầm lên.
Nhưng sau khi hắn nhìn người nọ, không khỏi bị dọa rồi đến mức nhảy dựng lên, lời mắng người đã đến miệng rồi mà hắn vẫn cố nén trở về!
"Tô, tô, Tô lão đại, muộn như vậy, sao ngươi lại đi ra rồi, còn không có âm thanh không có hơi thở, làm ta sợ muốn chết."
Trong giọng nói của Đoạn Thiên Lương, rõ ràng còn chứa vẻ run rẩy.
"Ở chỗ này tu hành, đối với ngươi có ích mà vô hại."
Tô Tử Mặc chậm chậm mở miệng.
Câu nói này tuyệt đối không phải nói ngoa!
Trong hoàn cảnh nguyên khí nồng đậm này mà tu hành, một ngày có thể so với trăm ngày!
"Nhưng..."
Tô Tử Mặc đột nhiên chuyển lời,: "Có một số việc, chớ nói ra ngoài, tốt nhất là nên cắn nát trong bụng."
"Nhất định, nhất định!"
Đoạn Thiên Lương vội vàng nói: "Tô lão đại, ngươi yên tâm, miệng ta là kín gió nhất rồi!"
Kỳ thật, lúc này trong lòng Đoạn Thiên Lương đã bắt đầu tính toán, nếu còn sống rời đi nơi này, sẽ lập tức báo cáo việc này lên!
Tô Tử Mặc không nhiều lời, nhìn Đoạn Thiên Lương một chút mới quay người đi về nhà tranh.
Đoạn Thiên Lương cười lạnh, đang muốn rời đi nơi này.
Cũng không biết thế nào, giống như trời xui đất khiến vậy, trong lòng hắn hơi động, tản ra thần thức đảo trên người Tô Tử Mặc.
Tê!
Một lần điều tra, Đoạn Thiên Lương không khỏi hít vào một ngụm hơi lạnh!
Huyền Nguyên cảnh tầng ba!
Trong chớp mắt này, đồng tử Đoạn Thiên Lương co rút vào, lông tơ toàn thân đều dựng lên!
Một ngày trước, người này vẫn chỉ là Huyền Tiên tầng hai.
Mới chỉ qua một ngày, người này đã là Huyền Tiên tầng ba!
Đây là tốc độ tu luyện gì?
Lẽ nào người này là thượng tiên chuyển thế ?
Trong lòng Đoạn Thiên Lương vừa hãi vừa sợ.
Lúc đầu hắn thật sự định bẩm báo việc này lên trên.
Nhưng bây giờ, hắn nhớ lại ánh mắt của Tô Tử Mặc trước khi rời đi kia, không khỏi rùng mình một cái.
"Không được!"
Đoạn Thiên Lương âm thầm kinh hãi: "Nhất cử nhất động của ta, chỉ sợ sớm đã bị hắn nhìn chăm chú! Nếu bây giờ ta rời đi, sợ là sẽ bỏ mạng ở nơi này!"
Nghĩ đến đây, Đoạn Thiên Lương thở dài một hơi, thành thành thật thật trở lại trong linh điền.
Mặc kệ như thế nào, một hoàn cảnh tu luyện như thế đúng là khó được, việc này cũng coi như phúc họa gắn liền.
Đoạn Thiên Lương nghĩ như vậy, dứt khoát bắt đầu tu luyện!
Sau một đêm trôi qua, tu vi của hắn cũng tiến bộ không ít!
Mảnh tiên thảo linh điền này nhanh chóng phát triển, việc này rất nhanh đã truyền ra trong đám dược nông ở Phong Tuyết Lĩnh, đám người đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Nhưng chỉ mười mấy mẫu linh điền cũng không thu hút quá nhiều người ở Phong Tuyết Lĩnh chú ý.
Trong nháy mắt, một năm qua đi.
Đoạn Thiên Lương thấy tiên thảo trên mảnh linh điền này càng lúc càng phát triển nhanh.
Tiên thảo vốn cần trăm năm mới có thể thành thục, thế mà trong thời gian một năm ngắn ngủi đã sắp thành thục rồi!
Chuyện này, vẫn khiến một số Huyền Tiên ở Phong Tuyết Lĩnh chú ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận