Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2244: Không chiến mà thắng

Tô Tử Mặc cũng lui về sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Chém ba mươi sáu đạo Tuế Nguyệt đao và Sát Na Phương Hoa để giết Thái Hoa tiên nhân, khiến Tô Tử Mặc tiêu hao quá lớn nguyên thần.
Mà khoảng cách thời gian giữa đấu vòng loại và bài danh chiến lại quá ngắn, mặc dù Thanh Liên chân thân có sức khôi phục kinh người, cũng không khôi phục được bao nhiêu.
Hắn chỉ có thể lợi dụng tất cả cơ hội, tranh thủ thời gian, cố gắng nghỉ ngơi để khôi phục nguyên khí.
Năm mươi chiến trường đá xanh, Phong Ẩn, Tô Tử Mặc đều là người kết thúc nhanh nhất, đại đa số tu sĩ vẫn đang ở trên chiến trường tranh đấu kịch liệt.
Tô Tử Mặc đại khái nhìn một chút.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì ở vòng thứ nhất, Càn Khôn thư viện ít nhất có mười lăm người có thể thắng được!
Trong đó có cả Xích Hồng quận chúa và Liễu Bình.
Đối thủ của Liễu Bình đến từ Ngự Phong Quan, thân pháp tốc độ cực nhanh.
Người này quay chung quanh Liễu Bình, muốn mượn ưu thế thân pháp để mau chóng giải quyết Liễu Bình.
Chỉ là Liễu Bình đoạt xá trùng sinh, thay da đổi thịt, chỉ đứng nguyên tại chỗ, dựa vào mấy cành liễu do bím tóc trên đầu biến ra cũng đủ để ứng phó với đối thủ.
Tô Tử Mặc nhìn ra được, Liễu Bình khống chế lực lượng của thân thể này còn chưa thuần thục.
Nếu chờ hắn hoàn mỹ dung hợp cùng thân thể này, thì tên Địa Tiên của Ngự Phong Quan này tuyệt đối không phải là đối thủ!
Theo thời gian trôi qua, vòng thứ nhất bài danh chiến đã kết thúc, năm mươi người bị đào thải, sẽ do Thiên Tiên cường giả của tam đại tiên quốc cùng tứ đại tiên tông, đến quyết định vị trí của năm mươi vị Địa Tiên này.
Năm mươi người này chỉ có thể xếp ở vị trí từ sau năm mươi trên Địa bảng, chỉ là thứ tự cụ thể thì phải do bảy người cùng bình phán.
Không cho Địa Tiên tấn cấp bất kỳ thời gian nghỉ ngơi nào, vòng thứ hai bài danh chiến lập tức bắt đầu!
Đá xanh giữa không trung chỉ còn lại hai mươi lăm khối.
Trên tiên trận đầu tiên, Phong Ẩn vẫn dựa vào tốc độ nhanh nhất để đánh bại đối thủ, mặc dù ra tay ba lần, nhưng thời gian vẫn chưa tới một lần hô hấp!
Tô Tử Mặc đánh bại Đậu Uyên, thứ tự biến thành ba mươi ba tên.
Lần này đối thủ của hắn là một vị tu sĩ đồng môn Càn Khôn thư viện xếp ở vị trí mười tám.
"Tô sư đệ, một trận chiến này ta nhận thua."
Vị Địa Tiên thư viện này mỉm cười, tự động nhận thua, rời khỏi tranh đấu.
"Đa tạ Hướng sư huynh."
Tô Tử Mặc nói một tiếng cảm tạ.
Tự động nhận thua, tương đương với trực tiếp bị đào thải, sẽ có ảnh hưởng bất lợi đối với thứ tự của mình ở trên Địa bảng.
Vòng thứ hai sẽ có hai mươi lăm người đào thải, bảy vị Thiên Tiên cường giả sẽ ngầm thừa nhận xếp hắn vào cuối trong hai mươi lăm người này.
Vị đệ tử thư viện này có dụng ý rất rõ ràng, chính là để Tô Tử Mặc tranh thủ được nhiều thời gian hơn nghỉ ngơi.
"Tô sư đệ, là ta nên cám ơn ngươi mới đúng."
Người này cười nói: "Nếu không có một trận chiến kinh thiên của Tô sư đệ, lần này đệ tử thư viện chúng ta sẽ mất hết thể diện. Tô sư đệ, chúng ta đều đang mong đợi trận chiến cuối cùng của ngươi!"
Nói xong, người này vọt xuống từ trên tảng đá.
Tô Tử Mặc cũng lui xuống theo, tiếp tục điều tức, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cũng không lâu sau, vòng thứ ba bài danh chiến bắt đầu.
Bài danh chiến vòng thứ ba có hai mươi lăm người tấn cấp, Phong Ẩn luân không, còn lại hai mươi tư người quyết đấu hai hai.
Hai vòng trước, Phong Ẩn kết thúc chiến đấu rất nhanh, gần như không hề phí sức.
Lúc này, hắn dù bận vẫn ung dung ngồi nghỉ, vẻ mặt nhẹ nhõm, quan sát chiến trường thứ chín.
Vòng thứ hai Tô Tử Mặc thắng được, xếp hạng thứ mười tám, đối thủ vòng thứ ba chính là Địa Tiên xếp thứ chín.
Vị Địa Tiên này cũng coi là một người quen.
Mạc Thiên của Ngự Phong Quan.
Mạc Thiên nhìn thấy đối thủ của mình là Tô Tử Mặc, vẻ mặt có chút xấu hổ, vẻ mặt cười khổ.
"Tô đạo hữu, lại gặp mặt."
Mạc Thiên hơi chắp tay, ngượng ngùng cười nói: " Lực chiến đấu của tại hạ khẳng định không sánh bằng đạo hữu, ta cũng lựa chọn lui..."
Mạc Thiên còn chưa lời dứt, đã lập tức biến sắc!
Hắn đứng trên tảng đá, cũng không biết bị làm sao, thần sắc không ngừng biến ảo.
Sau nửa ngày, hắn cuối cùng thở một hơi bất đắc dĩ: "Tô đạo hữu, dù sao việc này cũng quan hệ tới xếp hạng trên Địa bảng, ta chỉ có thể dốc sức đấu một trận, mong Tô đạo hữu thủ hạ lưu tình."
Tô Tử Mặc hơi hơi liếc mắt, nhìn về phía Ngự Phong Quan, trong lòng hiểu rõ.
Nhìn dáng vẻ này của Mạc Thiên, rõ ràng là đột nhiên có tu sĩ Ngự Phong Quan truyền âm ra lệnh, có lẽ chính là Thanh Phong Thiên Tiên, không cho phép hắn rời khỏi tranh đấu.
Mục đích của Thanh Phong Thiên Tiên đơn giản chính là muốn để Tô Tử Mặc tiêu hao, không có thời gian nghỉ ngơi, giúp Phong Ẩn tranh thủ phần thắng!
"Tới đi."
Tô Tử Mặc bình tĩnh.
Bạch!
Thân hình Mạc Thiên khẽ động, bàn tay vỗ lên trên túi trữ vật một chút, rút ra một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve, đâm tới Tô Tử Mặc.
Thân pháp như gió, kiếm pháp như gió, thân kiếm như gió.
Gió mát nhè nhẹ, ánh kiếm nội liễm.
Thanh trường kiếm này phối hợp cùng kiếm pháp vô cùng nhuần nhuyễn, uy lực lại càng tăng mạnh, gần như đã dung nhập trong gió, dựa vào ngũ giác thì khó mà phát hiện ra.
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên!
Hắn tay như lôi điện vậy, hai ngón tay duỗi ra, kẹp vào trong hư không cách đó không xa!
Dù không có ngũ giác, Tô Tử Mặc cũng có linh giác cường đại!
Chỉ thấy giữa hai ngón tay của hắn có một thanh kiếm mỏng như là cánh ve lộ ra đến.
Tô Tử Mặc đột nhiên mở mắt, ánh mắt đại thịnh, cất bước tiến lên, ngưng tụ kiếm chỉ, đâm tới mi tâm Mạc Thiên, phong mang phun ra nuốt vào, sát ý kinh người!
Đây là thức mở đầu của Thiên Sát Kiếm quyết.
Hắn dùng Thiên Sát Kiếm quyết từ rất sớm, lúc này mặc dù còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng trên kiếm chỉ đã ngưng tụ phong mang, sát ý lạnh thấu xương, không thể ngăn cản!
Ở loại sát ý khủng bố này bao phủ, trong đầu óc Mạc Thiên đột nhiên hiện lên ra cảnh tượng Tô Tử Mặc ở trong Cửu Trọng Thiên đại chiến với mười tám vị Địa Tiên đỉnh phong!
Trước mắt hắn dần hiện ra chiến trường thảm liệt đầy máu tanh, mười tám thi thể không đầu tản mát ở chung quanh.
Hắn dường như có thể nhìn thấy trong tay phải của Tô Tử Mặc cầm những cái đầu máu me đầm đìa kia, đang đi về phía hắn, trong số những cái đầu kia, dường như có một khuôn mặt hơi quen mắt.
Đó là khuôn mặt của hắn!
"A!"
Mạc Thiên bị dọa đến mức hồn phi phách tán, sợ vỡ mật, cả người không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp bộc phát ra thần thông bí pháp Ngự Phong Quan, xoay người bỏ chạy!
Sưu!
Một đạo lưu quang hiện lên, Mạc Thiên đã vọt xuống đá xanh.
Quá nhanh rồi!
Tốc độ cực nhanh, ngay cả Tô Tử Mặc đều sửng sốt một chút.
Không thể không nói, ở phương diện tốc độ thân pháp, Ngự Phong Quan thật sự có chỗ hơn người.
Lực chiến đấu của Mạc Thiên không tính là mạnh ở Ngự Phong Quan mà còn như vậy, thực lực của Phong Ẩn nhất định càng mạnh!
"Phế vật!"
Thanh Phong Thiên Tiên thấy một màn như vậy, không nhịn được trách mắng.
Tu sĩ xem cuộc chiến cũng truyền ra từng đợt cười khẽ.
Chỉ là trong những tiếng cười này, cũng không có bao nhiêu người đùa cợt mỉa mai.
Bởi vì đám người hiểu rõ bất kỳ người nào trong bọn họ, đứng ở vị trí của Mạc Thiên, cũng sẽ không biểu hiện được tốt hơn.
Tô Tử Mặc thở phào một hơi.
Nếu Mạc Thiên dựa vào thân pháp, thật sự muốn triền đấu cùng hắn, hắn nghĩ muốn thắng được, chỉ sợ cũng phải hao phí thời gian.
Chỉ là ở trong Cửu Trọng Thiên, Mạc Thiên đã bị hắn dọa sợ vỡ mật.
Bây giờ, Thiên Sát kiếm khí còn chưa phóng thích ra, chỉ mới có phong mang hiện ra mà đã dọa Mạc Thiên phải bỏ chạy, không chiến mà thắng!
Bài danh chiến vòng thứ ba kết thúc, thứ tự Tô Tử Mặc tăng tới vị thứ chín.
Chiến đấu sau đó sẽ càng gian nan.
Tô Tử Mặc nghỉ ngơi ở trên ghế, vừa lưu ý chiến trường.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đối thủ của hắn sẽ là Vân Lôi hoặc một vị Địa Tiên khác.
Dù là ai, đến lúc đó đều không tránh được một trận chiến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận