Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3312: Tứ Đại Liên Sơn

Một trận chiến này, cũng không cần Tô Tử Mặc phải ra tay.
Chỉ là các vị cường giả Đạo Tôn bên trong Càn Khôn Tạo Hóa Đồ, đã đủ để trấn áp hơn 30 vị Đạo Tôn của Ngũ Độc Cung.
Ban đầu bọn Thiên Ngô Cung Chủ còn muốn khống chế Tô Tử Mặc để thay đổi thế cục.
Nhưng bọn họ căn bản là không có cách nào phá vỡ thế công của bọn Lâm Mông Chí Tôn, ngược lại càng lún càng sâu, cuối cùng thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn giữ mạng đều không có.
Mấy trăm vị Đạo Tôn bên trong Càn Khôn Tạo Hóa Đồ hợp lực, hình thành thế vây kín, đại đạo xen lẫn ở trong hư không, hình thành một tấm thiên la địa võng.
Tô Tử Mặc ở bên cạnh cẩn thận quan sát các cường giả Đạo Tôn tranh đấu.
Trước đó mặc dù hắn cũng từng giao thủ với Đạo Tôn, nhưng quá trình ngắn ngủi, đối với phương thức chiến đấu của xường giả Đạo Tôn, cũng không tính là hiểu rõ.
Mà trận chiến này, để hắn có một nhận thức mới đối với cách chiến đấu của Đạo Tôn.
Thiên Tôn Ngộ Đạo Cảnh, có thể mượn nhờ một phương thế giới và dấu vết đại đạo bên trong, diễn hóa ra rất nhiều loại dị tượng đại đạo.
Nhưng sau khi bước vào Ngự Đạo Cảnh, lại không có phân biệt giữa thế giới và đạo nữa, đạo và giới hợp nhất, thế giới tức là đạo, đạo cũng là thế giới.
Đại đạo vốn vô hình.
Nhưng ở trong tay Đạo Tôn Ngự Đạo Cảnh, lại có thể hiển hóa nó ra ngoài, không phải là hư ảnh dị tượng, mà là ngưng tụ thành thực chất, hóa thành rất nhiều loại thần binh lợi khí.
Nói ngắn gọn, bước vào Ngự Đạo Cảnh, tu luyện đại đạo, sẽ không còn là hư vô mờ mịt nữa, mà đã hóa thành một đám binh khí lưỡi dao trong tay Đạo Tôn.
Đại đạo như binh khí!
Cường giả Đạo Tôn cần tu luyện, chính là làm như thế nào để khống chế đại đạo tốt hơn, dung hội quán thông, để có thể điều khiển đại đạo như cánh tay.
Giống như là rèn luyện ra một thanh bảo kiếm.
Bảo kiếm cố nhiên là sắc bén, nhưng sử dụng bảo kiếm như thế nào, phát huy ra uy lực lớn nhất của bảo kiếm, lại cần không ngừng luyện tập.
Ngự Đạo Cảnh tiểu thành, có lẽ là lúc khống chế đại đạo, còn có chút không lưu loát.
Sau khi cảm ngộ đối với đại đạo mà mình tu luyện không ngừng trở nên sâu sắc, sự khống chế đối với đại đạo, cũng sẽ càng ngày càng thuần thục, thẳng đến lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực!
Ở phương diện này, Võ Đạo Bản Tôn có được ưu thế tiên thiên không ai sánh kịp.
Bởi vì Võ Đạo chính là do hắn sáng tạo ra.
Mặc kêh là ngộ đạo hay là ngự đạo, Võ Đạo Bản Tôn đều sẽ nắm giữ rất nhanh, không cần tiêu hao lượng lớn thời gian đi lắng đọng tích lũy, tu vi cảnh giới tăng lên cũng sẽ cực kì cấp tốc!
Đây cũng là lý do vì sao, lúc tiến vào bốn đại Hỏa Diệm Sơn Mạch, cảnh giới của Võ Đạo Bản Tôn, đã bước vào Ngự Đạo Cảnh.
Sau khi hấp thu luyện hóa ba Đại Thiên Hỏa, số lượng ngọn lửa mà Võ Đạo Bản Tôn nắm trong tay đã đạt tới mười hai loại.
Hơn nữa mỗi một loại, đều là một trong những loại lửa mạnh nhất ở trong thiên địa!
Mỗi một loại lửa, đều có thể đơn độc tu luyện ra một loại đại đạo.
Chỉ là, tu vi cảnh giới của Võ Đạo Bản Tôn cấp tốc tăng lên, nhưng vẫn không có biến pháp rời khỏi Biển Máu U Minh, không thể giúp Thanh Liên Chân Thân.
Hơn nữa, nên hợp đạo như thế nào, Võ Đạo Bản Tôn vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết.
Cái gọi là hợp đạo thành Thánh, chính là tự thân tu sĩ tương dung với đại đạo, hợp làm một thể!
Một khi bước vào Thánh Cảnh, Thánh Nhân chính là bản thân đại đạo, có thể vĩnh sinh!
Dù là cường giả Ngự Đạo Cảnh khống chế đại đạo thuần thục như thế nào đi nữa, ở trước mặt đại đạo Thánh Nhân, cũng chỉ giống như là một trò đùa.
Mà quá trình hợp đạo, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Hơi không cẩn thận, sẽ hóa đạo mà chết!
Ở bên trong trận đại chiến này, Tô Tử Mặc không thèm đếm xỉa, vừa quan chiến, vừa hồi tưởng đến chuyến đi tới Tổ Hỏa Thánh Địa.
Diệt Thế Hắc Liên cũng không ở bên trong Tổ Hỏa Thánh Địa.
Mà Dao Tuyết đã cho hắn một lời nhắc nhở, Diệt Thế Hắc Liên liên quan đến bí ẩn của Thánh Địa.
Nói cách khác, hẳn là Diệt Thế Hắc Liên đang ở bên trong m Dương Thánh Địa, Thiên Phạt Thánh Địa, Tịch Diệt Thánh Địa và Thời Không Thánh Địa.
Mặc kệ là ở trong Thánh Địa nào, muốn từ trong đó đạt được Diệt Thế Hắc Liên, chỉ sợ là sẽ khó như lên trời.
Mà trải qua trận giao thủ với Thánh Tộc của m Dương Thánh Địa, Tô Tử Mặc càng ngày càng cảm thấy, Chúc Chiếu, U Huỳnh Thần Thạch trong đôi mắt của hắn hẳn là có lai lịch bất phàm.
Bên trong hai khối Thần Thạch này, thậm chí đã bắt đầu thức tỉnh một loại ý thức nào đó!
Cũng may là hai khối Thần Thạch vẫn không có mâu thuẫn và địch ý gì đối với hắn.
Dao Tuyết từng đề cập một câu, Như Mộng Lệnh do một người tặng cho, nàng và A Tà mỗi người một lệnh, người này là ai?
Tô Tử Mặc suy nghĩ ngàn vạn, đại chiến cũng dần dần kết thúc.
Hơn 30 vị cường giả Đạo Tôn của Ngũ Độc Cung, đều bỏ mình, không ai trốn thoát!
Độc trùng giấu ở trong các ngõ ngách, đã sớm bị dọa cho tứ tán chạy trốn.
Sau ngày hôm nay, Ngũ Độc Cung đã bị xoá tên khỏi Hoa Cái Châu!
Đông đảo cỏ cây thảm thực vật xung quanh nhẹ nhàng lay động, truyền ra từng đợt cảm xúc vui sướng.
Bọn Lâm Mông Chí Tôn quét dọn chiến trường một chút, sửa sang đông đảo chiến lợi phẩm thu hoạch đêược, đưa cho Tô Tử Mặc.
"Các ngươi giữ lại những thứ này đi."
Tô Tử Mặc cũng có chút hào phóng, đơn giản phất phất tay.
Một trận chiến này, dù sao thì hắn cũng không ra tay.
Hơn nữa, trước mắt đối với hắn mà nói, đại đa số bảo vật đều không có tác dụng lớn.
"Đa tạ chủ thượng."
Bọn Lâm Mông Chí Tôn nói lời cảm tạ.
Có ít cường giả Đạo Tôn chỉ tượng trưng gật đầu, theo bọn họ nghĩ, đây chính là chuyện đương nhiên.
Lần này, Tô Tử Mặc không tiếp tục để bọn Lâm Mông Chí Tôn trở về Càn Khôn Tạo Hóa Đồ nữa.
Đã cách nhiều năm như vậy rồi, những cường giả Đạo Tôn này rốt cục cũng thoát khốn, coi như Tô Tử Mặc để bọn họ trở về, bọn họ cũng chưa chắc là đã nguyện ý.
Dù sao thì ở bên trong Càn Khôn Tạo Hóa Đồ, bất cứ thời khắc nào bọn họ đều bị quản chế.
"Sau này chủ thượng có tính toán gì hay không?"
Hòe An Chí Tôn nói: "Nếu như có cường giả của bốn đại Thánh Tộc xuất hiện, chúng ta chỉ sợ là không bảo hộ được ngươi."
Tô Tử Mặc cũng không giải thích, chỉ đại khái chỉ về một phương hướng.
Mấy người bọn Hòe An Chí Tôn hơi nhíu mày, vẫn muốn nói thêm cái gì.
Lâm Mông Chí Tôn lại khẽ lắc đầu, khống chế linh chu, chở đông đảo cường giả mau chóng chạy về hướng kia.
Mấy trăm vị cường giả Đạo Tôn tự tập, đội hình bực này, ở trên Đại Thiên Thế Giới một đường chạy đi, có thể nói là thông suốt, căn bản là không có bất kỳ cường giả của thế lực nào dám xuất hiện.
Khoảng nửa tháng sau.
Rốt cục đoàn người bọn Tô Tử Mặc đã đến điểm cuối.
Ở ngay phía trước có thể nhìn thấy một ngọn nũi cao vút tận trong mây, đứng sừng sững, cực kỳ hùng vĩ, chỉ mới ở xa xa nhìn thoáng qua, bọn Lâm Mông Chí Tôn đã không tự chủ được sinh ra lòng kính sợ!
Tô Tử Mặc nhìn thấy ngọn núi này, lại là một loại cảm giác khác.
Giữa ngọn núi này và hắn, giống như là tồn tại một loại liên hệ nào đó.
"Vị trí này. . ."
Lâm Mông Chí Tôn lẩm bẩm một tiếng, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Vẻ mặt của những cường giả Đạo Tôn khác, cũng nghi ngờ không thôi.
"Làm sao?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Lâm Mông Chí Tôn giải thích nói: "Vị trí này, hẳn là vị trí Hỗn Độn Thánh Địa nguyên bản, nhưng hơn sáu tỷ năm trước, Hỗn Độn Thánh Địa không có ngọn núi này."
Đợi tới lúc đám người tiếp tục tiến lên phía trước, nhìn càng thêm rõ ràng hơn một chút.
Ở xung quanh đỉnh núi này, còn bốn đỉnh núi thấp hơn một chút tọa lạc, hiện lên hình hoa sen.
Bốn ngọn núi hình sen lại có màu sắc khác nhau, trên đỉnh một ngọn núi sen xanh um tươi tốt, một mảnh xanh biếc, trên đỉnh một tòa sen khác, thì sinh trưởng mảng lớn thảm thực vật màu đỏ, xa xa nhìn lại giống như là một ngọn Hỏa Diệm sơn.
Trên đỉnh tòa sen thứ ba, thì mọc lên rất nhiều cỏ cây màu vàng ròng.
Ngọn núi sen thứ tư đen nhánh, dường như là biến mất ở trong màn đêm.
"Bốn ngọn núi này, trước đó không hề có."
Lâm Mông Chí Tôn khẽ lắc đầu.
Tô Tử Mặc nhớ lại truyền thừa ký ức, căn cứ vào cảnh tượng trước mắt, trong lòng đã có suy đoán.
Bốn ngọn núi sen xung quanh, hơn phân nửa chính là bốn hạt sen năm đó biến thành!
Về phần ngọn núi nguy nga cao ngất ở giữa kia, lại không biết là như thế nào lại xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận