Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2232: Mất hết mặt mũi

"Ừm!"
Thiết Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt đại biến.
Liễu Bình thấy một màn như vậy cũng bị dọa rồi nhảy dựng.
Hắn thật sự không ngờ mấy bím tóc nhỏ không chút thu hút nào trên đỉnh đầu mình lại có uy lực như vậy, thậm chí đánh rách được máu thịt của Thiết Hàn!
Liễu Bình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ đột nhiên xuất hiện một đoạn trí nhớ nên theo bản năng khống chế mấy cành liễu này.
Nguyên thần của hắn đã dung hợp hoàn mỹ với nguyên thần của cây liễu khổng lồ, không chỉ thừa kế thân thể cây liễu khổng lồ, mà còn có rất nhiều thủ đoạn cùng truyền thừa trí nhớ của cây liễu khổng lồ!
Hắn thậm chí không cần tu luyện là có thể tùy ý phóng thích ra thủ đoạn của cây liễu khổng lồ.
Chỉ là hắn mới vừa hóa thành người, rất nhiều thủ đoạn dùng vẫn chưa lưu loát.
Giống như mấy cành liễu này, hắn hoàn toàn có thể tản, một cành cũng đủ để trói chặt cánh tay của Thiết Hàn, mấy cành liễu còn lại có thể tấn công Thiết Hàn!
Thiết Hàn rơi vào tình trạng cực kỳ thê thảm.
Một cánh tay khác của hắn đã bị Tô Tử Mặc dùng Đại Hỗn Nguyên Chưởng đánh gãy đến mức máu thịt be bét, xương cốt đứt đoạn, bây giờ cánh tay này lại bị Liễu Bình quấn chặt lấy, muốn động đậy cũng không được, gần như sắp bị cắt đứt!
Nguyên thần của hắn bị thương, không thể vận dụng thần thông để mọc lại tay cụt, chỉ có thể ăn không ít đan dược, dựa vào khí huyết để chậm rãi khôi phục.
Không ngờ lúc này lại đụng phải một đứa trẻ không biết từ nơi nào chui ra, vậy mà lại chế trụ hắn, khiến thương thế của càng thêm nghiêm trọng!
Cho dù thân thể đã tàn tạ không chịu nổi, trong mắt Thiết Hàn vẫn không có một chút ý muốn khuất phục nào, vẫn tràn đầy hung quang, chuẩn bị đánh lại!
Tô Tử Mặc đánh hắn bị thương đến mức này này, hắn cũng đành chịu, dù sao thực lực của hắn cũng không đủ.
Nhưng hắn đường đường là một đại thống lĩnh Hình Lục địa vệ, chẳng lẽ có thể bị một đứa trẻ tám chín tuổi chế trụ ?
Quan trọng nhất chính là đối với các cao thủ hàng đầu tiến vào Cửu Trọng Thiên, trong lòng hắn hiểu rõ, căn bản không có một đứa bé như thế này!
Cánh tay trái của Thiết Hàn đã tàn phế, cánh tay phải lại bị cành liễu quấn quanh, bộ phận có thể động cũng chỉ còn lại hai chân!
Sau khi Liễu Bình dung hợp cùng cây liễu khổng lồ, lực nguyên thần tăng vọt, thần thức đạt tới Thiên Tiên cảnh, cảm ứng cực kỳ nhạy cảm.
Thiết Hàn vừa mới có động tác, Liễu Bình đã sớm phát hiện ra!
"Này!"
Trong lòng Liễu Bình vẫn luôn cực kỳ kiêng kị đối với Thiết Hàn.
Song phương gần trong gang tấc, thủ đoạn còn chưa kịp phóng thích, hắn chỉ có thể đánh tới một quyền theo bản năng, trong miệng khẽ quát một tiếng!
Thiết Hàn mới vừa nâng chân lên, một quyền này của Liễu Bình đã đánh trúng lồng ngực của hắn!
Một quyền này thật sự quá nhanh rồi!
Phốc!
Chỉ một quyền đã đánh xuyên thủng lồng ngực của Thiết Hàn, trái tim bị đánh vỡ, một nắm đấm nhỏ đầy thịt nhô ra từ sau lưng Thiết Hàn, dính đầy máu tươi!
Liễu Bình và Thiết Hàn đồng thời sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hai người đều không ngờ một quyền này lại có thể đánh Thiết Hàn trọng thương!
Trái tim vỡ nát, khí huyết của Thiết Hàn nhanh chóng sói mòn, vẻ mặt uể oải, hơn nữa nguyên thần còn bị thương, gần như đã mất đi lực chiến đấu.
"Thân thể này quá mạnh rồi!"
Trái tim Liễu Bình đạp loạn, thần sắc kích động.
Kỳ thật, kế thừa thân thể cây liễu khổng lồ, lực lượng nhục thân đương nhiên rất cường đại, nhưng cũng không tới loại trình độ này.
Chỉ là bởi vì trước đó lồng ngực Thiết Hàn đã bị Tô Tử Mặc dùng Đại Hỗn Nguyên Chưởng đập nát, máu thịt xương cốt gần như đã dập nát.
Liễu Bình đánh một quyền này mới có thể xuyên thủng lồng ngực!
Trong miệng Thiết Hàn không ngừng phun ra máu tươi.
Thân thể của hắn gần như đã không chịu nổi nữa, đứng ở trước người Liễu Bình, thân hình lắc lư, từ trên cao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Liễu Bình, đồng tử dần dần co vào!
"Ôi... Ôi..."
Thiết Hàn cố gắng há miệng, giống như hắn muốn nói gì đó, nhưng máu tươi lại phun từ miệng ra khiến giọng nói của hắn luôn đứt quãng, mơ hồ không rõ.
"Là... Là ngươi..."
Thiết Hàn nhận ra gương mặt này của Liễu Bình rồi.
Nhưng hắn thật sự không ngờ tên đệ tử thư viện đã từng bị hắn truy giết, cũng đã vẫn lạc lại biến thành dáng vẻ này, làm sao lại đột nhiên có được lực lượng cường đại như vậy!
"Nhận ra ta rồi, rất tốt!"
Liễu Bình dần dần bình tĩnh lại, thu hồi nắm đấm.
Thiết Hàn không chịu nổi, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống trước người Liễu Bình, sắc mặt tái mét.
"Nói!"
Tay nhỏ của Liễu Bình bắt lấy vạt áo Thiết Hàn, nghiêm nghị nói: "Các ngươi đã làm gì ta Tô sư đệ rồi ? Tô sư đệ còn sống không ?"
Thiết Hàn đã không nói ra lời nữa, lỗ máu ở lồng ngực và trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi.
Liễu Bìn thầm nhíu mày, chần chờ hồi lâu, vẫn không dám hạ sát thủ.
Sát hại Diệp Phi sư huynh chính là Thái Hoa tiên nhân, không thể tính là do Thiết Hàn.
Quan trọng nhất chính là hắn chỉ là đệ tử thư viện bình thường, lo lắng quá nhiều, còn không có quyết đoán lớn như vậy, dám động thủ chém giết đại thống lĩnh Hình Lục địa vệ.
Đương nhiên, nếu Tô Tử Mặc bị đám Thiết Hàn tấn công bốn phía giết chết, dù thế nào hắn cũng sẽ không sợ, nhất định sẽ giết Thiết Hàn để báo thù cho Tô sư đệ!
Còn có một điểm khác.
Nếu không giết Thiết Hàn, còn có thể dùng tính mạng hắn để ép những Địa Tiên khác của Đại Tấn tiên quốc, chuyện này có lẽ có thể giúp Tô sư đệ!
Nghĩ đến đây, Liễu Bình bắt lấy cổ áo Thiết Hàn, chân ngắn lại nhỏ vung lên, kéo Thiết Hàn chạy như bay ới bia đá Địa bảng.
Trên quảng trường.
Sắc mặt Nguyên Tá quận vương cùng Bạch Hải Thiên Tiên đã khó coi đến rồi cực điểm!
Hai thế lực lớn lần này tổn thất thực sự quá lớn!
Một lần huy động nhân lực như vậy, ngay cả chuyển thế tiên nhân đều mời xuống núi, chẳng những không thể chém giết Tô Tử Mặc, còn bị đối phương giết đến mức tan tác!
Sau ngày hôm nay, Đại Tấn tiên quốc cùng Phi Tiên Môn sẽ thành trò cười trên Thần Tiêu đại lục, mất hết thể diện!
Ánh mắt hai người âm trầm, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Càn Khôn thư viện, trong lòng kìm nén lừa giận nhưng lại không tiện mở miệng nói gì.
"Hẳn là hai vị có lời gì muốn nói ?"
Chung trưởng lão vuốt râu, liếc nhìn hai người Nguyên Tá quận vương, ung dung nói ràng: "Ta nhớ hình như khi nãy có người nói rằng nếu người của Đại Tấn tiên quốc cùng Phi Tiên Môn Địa Tiên bỏ mình trong Cửu Trọng Thiên, các ngươi cũng sẽ không nói nhiều một câu, chỉ có thể trách bọn hắn học nghệ không tinh."
"Không riêng gì ngươi nhớ được, tu sĩ nơi này đều nghe được rõ ràng!"
Hạ trưởng lão ở một bên bồi thêm một câu.
Nguyên Tá quận vương tức đến mức suýt thổ huyết!
Bạch Hải Thiên Tiên cắn răng, căm hận nói: " Tô Tử Mặc của Càn Khôn thư viện các ngươi không khỏi quá độc ác! Thái Hoa tiên nhân của Phi Tiên Môn ta cũng chỉ là giết một vị đệ tử của thư viện, Tô Tử Mặc của các ngươi đã giết ròng rã mười sáu Địa Tiên của chúng ta!"
"Giết thật tốt!"
Chung trưởng lão nghĩ đến cảnh tượng Diệp Phi chết thảm, tức giận vẫn không cách nào tiêu tan, lớn tiếng nói.
"Ha ha ha ha!"
Vân Đình bên cạnh cũng cười to nói: "Đúng là nực cười! Hai đại thế lực các ngươi liên thủ vây giết người khác, bị người ta phản kích, thế mà còn có mặt mũi chỉ trích đối phương thủ đoạn quá ác ?"
"Nguyên Tá, Bạch Hải, thể diện của Đại Tấn tiên quốc cùng Phi Tiên Môn đều bị các ngươi ném về tận nhà rồi!"
Bạch Hải Thiên Tiên bị Vân Đình mắng một câu mà không nói lại được, chỉ không ngừng nghiến răng, cố nén oán hận trong lòng.
Trong đám người cũng có không ít tu sĩ đang nhỏ giọng bàn luận, nhìn về phía Đại Tấn tiên quốc cùng Phi Tiên Môn, mặt lộ vẻ khinh thường.
"Bạch Hải, ngươi vẫn nên lo lắng cho tên chuyển thế tiên nhân rắm chó của tông môn các ngươi đi. Tốt nhất hiện tại nên bắt đầu cầu nguyện, tên Thái Hoa kia có thể sống mà đi ra Cửu Trọng Thiên."
Vân Đình uống một ngụm rượu mạnh, hờ hững nói ràng.
"Hừ!"
Bạch Hải Thiên Tiên cười lạnh nói: "Làm sao ? Nếu Thái Hoa tiên nhân cứ phòng thủ mà không chiến, Tô Tử Mặc còn có thể giữ hắn ở trong Cửu Trọng Thiên ?"
Bạch Hải Thiên Tiên vừa dứt lời, bên trong Cửu Trọng Thiên, Tô Tử Mặc đã lại ra tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận