Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 929: Cho ngươi miệng thối

Bình tĩnh mà xem xét, trong trường hợp này ba người Nam Cung Lăng không dám chủ động xuất thủ.
Đối mặt với Nguyên Anh Chân Quân thành danh đã lâu như Dư Úy, trong lòng của bọn hắn vẫn rất kiêng kị.
Nhưng Tô Tử Mặc là ai ?
Đã từng là người đứng đầu trên dị tượng bảng, là vạn cổ yêu nghiệt khiến rất nhiều thiên kiêu run rẩy, các đại siêu cấp tông môn cũng phải kiêng kỵ!
Vài thập niên trước, Đế Dận đuổi giết những bằng hữu huynh đệ thân thiết của hắn.
Bây giờ, sư đệ đồng môn của Đế Dận lại chạy đến Thiên Hạc Môn bức hôn.
Tất cả những chuyện này đều khiến Tô Tử Mặc thật sự nổi giận!
Hắn mặc dù không bái nhập vào Bách Luyện Môn, nhưng thân là đệ tử của Cực Hỏa Đạo Quân, hắn tuyệt đối không thể đứng nhìn người khác đè đầu cưỡi cổ Bách Luyện Môn!
Dư Úy thấy Tô Tử Mặc đi tới, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, trong mắt của hắn không khỏi toát ra một tia tàn nhẫn.
Phách Hoàng Sơn xem như thượng môn ở Trung Châu, sở trường chính là luyện thể!
Phách Hoàng Sơn có công pháp truyền thừa là Thiên Địa Bá Hoàng quyết, chính là căn bản để lập tông.
Mặc dù không sánh bằng Lưu Ly Tâm Kinh của Lưu Ly Cung hay Kim Cương Chi Thân của Kim Cương tự, nhưng đây cũng là công pháp hàng đầu trên đại lục Thiên Hoang, những người luyện đều có thể phách kinh người, nhục thân cường đại!
Trong suy nghĩ của Dư Úy, Tô Tử Mặc dám đi về phía hắn, khoảng cách dần rút ngắn chính là đang tự tìm cái chết!
Dư Úy nhe răng cười một tiếng, lạnh giọng nói: "Ở Thiên Hạc trà hội này, không cho phép đánh tới mức người sống ta chết, nhưng lão tử có thể phế ngươi!"
Vừa dứt lời, hai mắt Dư Úy trừng lớn, khí huyết trong cơ thể bộc phát, mi tâm lấp lóe, pháp lực mãnh liệt tràn ra.
"Bá Hoàng Chỉ!"
Dư Úy hét lớn một tiếng, nâng cánh tay lên, giơ ngón trỏ ra.
Khí huyết phun trào, pháp lực ngưng tụ trên đầu ngón tay kia khiến nó trở nên vô cùng tráng kiện, giống như một trường côn bằng thép!
Hô!
Ngón tay phá không bắn đến, đâm tới trước mặt Tô Tử Mặc, khí thế doạ người!
"Bá Hoàng Chỉ, là pháp thuật hàng đầu trongThiên Địa Bá Hoàng quyết, có uy lực kinh người!"
" Dư Úy này ngày càng kinh khủng hơn năm mươi năm trước!"
"Dư Úy này đúng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, vừa ra tay đã không thèm dò xét, khí huyết pháp lực đồng thời bộc phát, uy lực của pháp thuật này đã đạt đến cực hạn!"
Vẻ mặt Tô Tử Mặc không thay đổi, thậm chí ngay cả bước chân đều không hề dừng lại.
Thấy ngón tay kia đã đâm đến trước mắt, hắn mới giơ bàn tay lên.
Không bộc phát khí huyết, không ngưng tụ pháp lực, động tác vô cùng hời hợt đã có thể nắm lấy ngón tay kia trong lòng bàn tay!
Vẻ mặt Dư Úy đại biến.
Bá Hoàng Chỉ của hắn lại không thể đâm tiếp nữa!
Chẳng những không thể đâm tiếp, Dư Úy muốn rút Bá Hoàng Chỉ về cũng đã không kịp rồi!
"Đứt cho ta!"
Tô Tử Mặc lạnh lùng quát một tiếng, bàn tay thoáng dùng sức gập lại!
Răng rắc!
Tiếng gãy xương vang lên!
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám người, ngón tay của Dư Úy lại bị Tô Tử Mặc bẻ gãy!
Đoạn xương gẫy lòi ra bên ngoài còn dính cả máu thịt, nhìn thấy mà giật mình!
"A!"
Dư Úy trừng lớn hai mắt, sau một thoáng dừng lại mới phát ra một tiếng gào thảm thiết
Trên mặt hắn đã tái nhợt, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống!
Thiên Địa Bá Hoàng quyết hay Bá Hoàng Chỉ gì đó ở trước mặt Tô Tử Mặc, đều không chịu nổi một kích!
Tô Tử Mặc tiến lên, bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái vào ngực của Dư Úy.
Cạch!
Chỉ thấy lồng ngực của Dư Úy trong nháy mắt đã lún xuống, quần áo rách tả tơi, ở trên ngực hiện ra một chưởng ấn rất lớn, huyết nhục nổ tung!
"Phốc!"
Dư Úy phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ảm đạm, ngã sấp xuống mặt đất, khiến bụi đất bay lên.
Cho dù ngã trên mặt đất nhưng thân thể của hắn vẫn đang không ngừng co quắp, trong cơ thể truyền đến tiếng nứt xương đứt quãng!
Đám tu sĩ vây xem đều ngạc nhiên!
Không ngờ cường giả Nguyên Anh cảnh như Dư Úy mới chỉ giao thủ một hiệp mà đã bị phế đi!
Mặc dù Nguyên Thần chưa bị tiêu diệt nên vẫn sống tiếp được.
Nhưng dù thân thể này có dưỡng tốt lên thì chỉ sợ cũng phải vẫn mang tật bệnh, khó mà khỏi hẳn.
Đừng thấy Tô Tử Mặc chỉ tùy tiện đánh một chưởng lên ngực Dư Úy.
Nhưng trong một chưởng này lại ẩn chứa Triều Tịch Kình nhiều tầng, lực lượng mênh mông đánh tới, một tầng nối tiếp một tầng, tràn vào trong thân thể Dư Úy, khiến xương cốt trong cơ thể hắn vỡ nát hơn một nửa!
Đúng như Dư Úy nói, ở Thiên Hạc Môn không cho phép chiến đấu đến mức chết người, nhưng Tô Tử Mặc vừa ra tay đã đánh Dư Úy thành tàn phế!
Đám người âm thầm líu lưỡi.
Bọn hắn vừa mới cảm thán Dư Úy ra tay tàn nhẫn, không ngờ bây giờ lại gặp được một người ác hơn!
Vốn dĩ có mấy kẻ muốn thừa dịp Bách Luyện Môn không còn danh tiếng như lúc trước, định bỏ đá xuống giếng, lúc này đều có chút do dự.
Mấy tên tu sĩ khác của Phách Hoàng Sơn đều nhìn Tô Tử Mặc bằng ánh mắt tràn đầy e ngại và sợ hãi, không dám tiến lên.
"Ngươi, ngươi chờ đấy!"
Cuối cùng có một Nguyên Anh Chân Quân của Phách Hoàng Sơn đứng dậy, yếu ớt nói: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, các ngươi hãy đợi đấy!"
Nói xong, đám người Phách Hoàng Sơn vội đỡ Dư Úy vẫn đang kêu rên liên hồi dậy rồi nhanh chân chạy trốn.
"Còn có kẻ nào muốn giẫm một cước lên trên đầu Bách Luyện Môn?"
Tô Tử Mặc đưa mắt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt như đao lạnh lẽo kinh người!
Đám tu sĩ ở đây vừa tiếp xúc với ánh mắt này một chút, đều cảm thấy dũng khí yếu đi, lại theo bản năng cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của Tô Tử Mặc!
Ở đây có tới mấy trăm Nguyên Anh Chân Quân nhưng lúc này không có một người nào dám đứng ra!
Tiếng chế giễu mỉa mai vừa rồi cũng đã biến mất không còn nữa.
Như Huyên đứng một bên, trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái, trong mắt như có hai ngôi sao nhỏ, vẻ mặt đấy mê say như sắp nhào tới rồi.
"Uy!"
Liễu Hàm Yên thực sự không nhìn được, nhẹ nhàng kéo Như Huyên một chút, truyền âm nói: "Cẩn thận một chút, nước miếng sắp chảy ra kìa!"
Gương mặt Như Huyên đỏ bừng, dùng thần thức truyền âm ngược nói: "Tiểu sư thúc tổ chính là tướng mạo hơi bình thường một chút, nếu soái khí hơn một chút thì quả thực là hoàn mỹ!"
"Tiểu cô nương, lời này mà cũng nói được à, không e lệ gì cả!"
Liễu Hàm Yên khẽ gắt một tiếng.
Vẻ mặt Như Huyên khẩn trương, vội vàng nói: "Sư tỷ, tỷ đã có Nam Cung sư huynh rồi, không cho đoạt với ta!"
"Được được được, không đoạt với muội, đều là của muội." Liễu Hàm Yên bất đắc dĩ đáp.
Như Huyên lại bắt đầu một mình tưởng tượng, thì thào: "Sư tỷ, nếu ta cùng tiểu sư thúc tổ kết làm đạo lữ, vậy bối phận sẽ loạn nhỉ ? Sư tôn nhìn thấy ta, có phải cũng phải khom mình hành lễ không?"
"Oa oa, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!"
Như Huyên vừa nghĩ vừa cười thành tiếng.
"Đứa nhỏ này điên rồi."
Liễu Hàm Yên lung lay đầu.
Ở một bên khác, đám người Ngũ Hành Giáo vừa chế giễu Kỷ Thành Thiên lại cảm giác vô cùng mất mặt.
Cuối cùng có người cười lạnh một tiếng, nói: "Ha ha, Bách Luyện Môn các ngươi cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu! Đến lúc đó, không cần chúng ta xuất thủ, tự nhiên có người đối phó các ngươi!"
Tô Tử Mặc hơi quay người, ánh mắt quét ngang, nhìn về phía người vừa nói chuyện.
Tên tu sĩ Ngũ Hành Giáokia bị Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm, trong lòng có chút run rẩy.
Người này sinh lòng thoái ý, cả gan nói: "Ngươi không cần nhìn ta, chờ Thiên Hạc trà hội bắt đầu, ta sẽ nhìn xem Bách Luyện Môn các ngươi bị người ta giẫm vào trong đất thế nào! Chúng ta đi!"
Nói xong, người này muốn quay người rời đi.
Bạch!
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Tô Tử Mặc đã biến mất nguyên tại chỗ!
Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước người tên tu sĩ Ngũ Hành Giáo kia!
"Ai cho ngươi đi rồi?"
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói, không chờ người này phản ứng, trực tiếp vươn bàn tay, bắt lấy yết hầu người này, cổ tay rung lên!
Lốp bốp!
Xương cốt trên thân người này lập tức rụng rời!
Tô Tử Mặc đột nhiên xòe tay ra, hung hăng tát người nọ một cái.
Ba!
Một tiếng vang giòn.
Gò má của người nọ trong nháy mắt đã sưng đỏ.
Ba!
Lại thêm một tiếng.
Dưới ánh mắt trừng trừng cả vô số người, tên tu sĩ bị Tô Tử Mặc tát cho mấy cái, thực sự vô cùng nhục nhã.
"Đánh thật hay, cho ngươi miệng thối!"
Như Huyên nhìn người kia rồi chửi một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận