Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 725: Không thể không giết người

Ầm ầm!
Thân thể cao lớn của Đào Ngột cũng chịu không được nữa, nặng nề ngã trên mặt đất, bụi bặm bốc lên bốn phía, dưới thân chảy ra từng dòng máu màu đỏ tươi nhức mắt!
Kết thúc.
Đỉnh đầu Đào Ngột vỡ vụn, óc trắng chảy ra, khí quản bị kéo ra, sinh cơ hoàn toàn bị cắt đứt, cho dù thần tiên đến đều không cứu được!
Dạ Linh đứng im lặng bên cạnh, trên người dính một chút máu, thần sắc cực kỳ bình tĩnh.
Thật giống như hắn vừa mới giết chết không phải là một hung thú thời Thái Cổ, mà là chỉ mới nghiền chết một con giun!
Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh.
Đặc biệt là hai sát chiêu sau cùng của Dạ Linh, tu sĩ ở đây đừng nói là Kim Đan Chân Nhân, cho dù là Hỗn Nhất Chân Quân cũng chưa kịp phản ứng!
Càng khiến người ta kinh ngạc chính là từ đầu đến cuối, Dạ Linh đều không huyễn hóa ra bản thể.
Ý nghĩa là Dạ Linh căn bản không dùng hết toàn lực!
Cho tới bây giờ, không có người nào biết bản thể của Dạ Linh là gì, hắn thuộc chủng tộc gì.
Nhìn Đào Ngột đang hấp hối, Đế Dận không nói lời nào, sắc mặt âm trầm dọa người!
“Súc sinh, ngươi dám!”
“Giết hắn!”
Đông đảo tu sĩ Hỗn Nguyên tông vô cùng tức giận, thi nhau la lên, có còn kẻ lấy phi kiếm từ trong túi trữ vật ra.
Tô Tử Mặc kéo Dạ Linh ra phía sau, ánh mắt sáng quắc, chỉ nhìn chằm chằm vào Đế Dận!
Vụ cá cược này là Đế Dận nói ra.
Trước mắt bao người, hắn chỉ có thể nhận thua!
Đế Dận thân là người đứng đầu trên Kim Đan Dị Tượng bảng, được vinh danh là đệ nhất Kim Đan Chân Nhân, một khi lật lọng thì danh dự của hắn sẽ bị hủy hết.
Đây quả thật là nghiến nát răng rồi nuốt vào trong bụng.
Tận mắt nhìn thấy Linh thú của mình mất mạng mà chỉ có thể nhịn xuống!
Đế Dận khẽ nâng tay.
Chỉ một động tác nâng tay mà toàn bộ không gian dường như đều đã đọng lại, áp lực trong lòng đám người tăng mạnh.
Đám tu sĩ Hỗn Nguyên tông vốn đang nhốn nháo, trong nháy mắt đều ngậm miệng lại.
Trên đường dài, không gian lặng ngắt như tờ!
Cho dù nhận một chút thất bại, hắn vẫn là đệ nhất Chân Nhân quân lâm thiên hạ, không ai bì nổi, chỉ khẽ lật tay là có thể trấn áp tất cả!
“Thả người!”
Vẻ mặt Đế Dận không có biểu tình gì, chậm rãi mở miệng.
Chỉ hai chữ, đám tu sĩ Hỗn Nguyên tông sau lưng lại không dám vi phạm, thành thành thật thật cởi dây trói trên người Minh Chân ra, thả hắn về.
Thân hình Minh Chân lảo đảo, Tô Tử Mặc vội vàng đi lên đỡ hắn.
“Tử Mặc, đa tạ.”
Tô Tử Mặc đã hoàn tục, Minh Chân không thể gọi hắn là sư đệ.
Huống chi, quan hệ giữa hai người xem như bí mật, người bên ngoài cũng không hiểu biết.
Minh Chân cúi thấp đầu.
Bởi vì chính mình mà liên lụy tới Tô Tử Mặc, tiểu hòa thượng vừa mới ra ngoài trải nghiệm sự đời không lâu cảm giác vô cùng áy náy.
Tô Tử Mặc cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhẹ vỗ lên vai Minh Chân, lấy ra mấy bình linh đan từ trong túi trữ vật, đưa tới, nói khẽ: “Ăn chút đan dược trước đi, ổn định thương thế.”
Minh Chân gật gật đầu, nhận lấy.
Đế Dận đạp không mà đứng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng tới Tô Tử Mặc và Dạ Linh.
Đế Dận không thèm che giấu sát ý trong lòng hắn!
Tất cả mọi người đều có thể cảm thụ được, lúc này Đế Dận đã thật sự nổi giận!
“Tô Tử Mặc, ván này tính là ngươi thắng.”
Sau khi khiến mọi người cảm thấy căng thẳng tới mức hít thở không thông, Đế Dận rốt cục cũng mở miệng, chậm rãi nói ra: “Nhưng ta sẽ dùng máu tươi của các ngươi để tế Linh thú của ta!”
“Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi...”
Đế Dận duỗi ra ngón tay, chỉ vào mỗi người bên cạnh Tô Tử Mặc, nói ra từng chữ: “Các ngươi đều sẽ phải chôn cùng, ai cũng không trốn thoát được!”
Ánh mắt đông đảo tu sĩ nhìn đám người Tô Tử Mặc tràn đầy thương hại.
Không thể không nói, bị một nhân vật khủng bố như Đế Dận để mắt tới, đó thật sự là một loại bi ai.
“Xì!”
Vẻ mặt Hầu Tử đầy coi thường, nhìn Đế Dận rồi làm ra vẻ muốn nôn.
“A!”
Nhóc mập mạp trời sinh luôn lạc quan, cười ha hả, bĩu môi nói: “Đế Dận, ngươi có lực chiến đấu cường đại, ta không phải là đối thủ, nhưng trong thành Vạn Tượng này có quy củ đấy, ngươi cũng không thể động thủ với ta đâu.”
“Từ hôm nay trở đi, ta cứ ở im trong thành không đi ra, ai sợ ai chứ!”
Trong thành Vạn Tượng cấm tu sĩ tự tranh đấu.
Dù Đế Dận có hận ý ngập trời cũng không thể xuất thủ.
Thần sắc Đế Dận không thay đổi, nhàn nhạt nói ra: “Không sao, lời nói hôm nay, ta sẽ luôn giữ lời! Ngươi kiểu gì cũng sẽ ra khỏi thành, dù sau này các ngươi người ở chỗ nào, có lên trời hay xuống địa ngục, ta nhất định đều sẽ tìm tới các ngươi, không chết không thôi!”
Lời nói này nói ra, toàn bộ hư không, đều tràn ngập một luồng sát khí!
Đừng nói là đám người nhóc mập mạp, cho dù là đám tu sĩ vây xem đều cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Bị một người khủng bố như vậy để mắt tới, sau này nhất định sẽ không được an bình!
Sợ là ngay cả một giấc ngủ ngon cũng không có.
Không có người nào hoài nghi năng lực của Đế Dận.
Yêu nghiệt đạt được truyền thừa dị tượng của Nhân Hoàng, từ cổ chí kim cũng chỉ có một mình hắn!
Kim Đan Chân Nhân như vậy, tới khi rời đi chiến trường Thượng Cổ, bước vào Nguyên Anh cảnh, chỉ sợ sẽ là người vô địch trong Nguyên Anh cảnh, đến lúc đó, trong những người cùng giai có ai có thể kềm chế được hắn!
Nói xong câu đó, thân hình Đế Dận khẽ động, cũng không tiếp tục nhìn đám người Tô Tử Mặc nữa, bước đi về nơi xa.
“Nếu nói như thế, vậy ta đúng là không thể không giết ngươi rồi.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, lại vô cùng khí phách!
Bá bá bá!
Vô số ánh mắt khó tin đều rơi vào trên người Tô Tử Mặc!
Đế Dận nói ra lời hung hăng như vậy, tràn ngập ý uy hiếp như thế mà Tô Tử Mặc còn có thể nói ra những lời này, cùng Đế Dận đối chọi gay gắt, về khí thế lại không hề yếu kém!
Tô Tử Mặc cũng không che giấu sát ý của mình đối với Đế Dận!
“Ngươi giết ta?”
Đế Dận dừng lại, hắn giống như đang nghe được một chuyện cười rất lớn, lắc đầu cười khẽ, trong mắt đều là đùa cợt.
“Không sai.”
Tô Tử Mặc khẳng định, chậm rãi nói: “Ta muốn giết ngươi, ở trong thành Vạn Tượng này!”
Đế Dận uy hiếp đám người nhóc mập mạp.
Tô Tử Mặc sẽ sớm bóp chết sự uy hiếp này!
Đám người sửng sốt.
Trong thành Vạn Tượng cấm tranh đấu, hai người căn bản không cơ hội giao thủ, làm sao Tô Tử Mặc có thể trấn sát Đế Dận
Đế Dận vừa chuyển động ý nghĩ, hắn hiểu được ý tứ của Tô Tử Mặc.
“Muốn giết ta? Có thể.”
Đế Dận cười lạnh nói: “Ta ở đỉnh Vạn Tượng phong chờ ngươi, ngươi có tư cách đi lên rồi tính!”
Đám người giật mình.
Đây là cơ hội duy nhất để hai người giao thủ!
Chỉ cần hai người cùng ở trên một thềm đá, dưới sự chủ trì của Huyền Cơ cung, hai người sẽ phải đấu pháp để phân ra thắng bại, để quyết định thứ tự sau cùng trên Dị Tượng bảng.
“Ếch ngồi đáy giếng, ngươi căn bản không biết ngươi muốn khiêu chiến là ai!”
Khi tiếng nói này truyền đến, thân ảnh Đế Dận đã biến mất ở cuối con đường.
“Dù Tô Tử Mặc kia là vạn cổ yêu nghiệt, nhưng khẩu khí này thật là quá lớn.”
“Đúng vậy, thực lực của hắn có thể thắng được Đế Dận hay không còn không biết, thế mà dám tuyên bố muốn trấn sát đối phương, đúng là buồn cười.”
“Càng là thiên kiêu yêu nghiệt đứng đầu, thực lực chênh lệch càng nhỏ, có thể thắng được đối phương đã là khó được, chớ nói chi là chém giết đối thủ.”
“Ngay cả Từ Thành của Phong Lôi điện mà hắn còn không giết chết được, lấy cái gì để đòi trấn sát Đế Dận? Đúng là ý nghĩ hão huyền!”
Tu sĩ xung quanh dần dần tán đi, mấy người tụ lại thành một nhóm không ngừng truyền đến tiếng nghị luận.
Đối với những âm thanh này, Tô Tử Mặc chỉ cười nhạt một tiếng.
Mặc kệ như thế nào, hôm nay cứu được Minh Chân, xem như giải quyết xong một chuyện.
Về phần ân oán của hắn cùng Đế Dận, hai tháng sau tham gia tranh đoạt Dị Tượng bảng, tự nhiên sẽ thấy rõ ràng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận