Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1926: Hội Đi Săn

"Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?"
Giữa không trung, vẻ mặt nam tử mặc thiết giáp chấn kinh.
Phía dưới khu mỏ quặng này đào ra hai sinh linh cực kỳ khủng bố, trong đó có hồ điệp tuyết trắng kia đã suýt giết chết hắn!
Một Thiên Tiên như hắn còn suýt nữa đã tang than dưới giếng mỏ kia, thế mà tên Huyền Tiên trước mắt lại có thể sống sót đi ra ngoài rồi!
"Thú vị đấy."
Kính Nguyệt Chân Tiên khẽ cười một tiếng.
"Báo tên đi!"
Thành chủ Lưu Quang Thành-Lưu Vũ trầm giọng hỏi.
Đứng trước trận thế như vậy, bị vô số người nhìn trừng trừng, Tô Tử Mặc không có khả năng rời đi nơi này, chỉ có thể cố giữ trấn định, chắp tay nói: "Tại hạ là Tô Tử Mặc, đến từ hạ giới, tham kiến chư vị thượng tiên."
"Hóa ra là một hạ nhân."
Nghe thấy Tô Tử Mặc nói, trong mắt đông đảo cường giả đều lướt qua một tia xem thường, hơi bĩu môi.
Tu sĩ ở đây có cảnh giới thấp nhất đều là Địa Tiên.
Mặc dù Tô Tử Mặc là Huyền Tiên cửu giai, nhưng căn bản không thể được đám người này để ý đến!
Đối với phản ứng của đám người, Tô Tử Mặc để ở trong mắt.
Hoàn cảnh ở Thượng giới còn gian nan hơn so với hắn tưởng tượng.
Dù ngươi ở hạ giới có thành tựu như thế nào, dù ngươi vượt qua mấy tầng thiên kiếp để phi thăng, dù thiên phú của ngươi như thế nào, chỉ cần ngươi là người hạ giới, ở chỗ này đều sẽ bị người khác đối xử lạnh nhạt, mỉa mai, chế giễu, khi nhục, thậm chí là nô dịch!
Bởi vì, ở trong mắt những tu sĩ thượng giới này, căn bản là không coi những tu sĩ phi thăng đi lên này là người để đối đãi!
Tô Tử Mặc im lặng không nói.
Lấy tu vi bây giờ của hắn, tự vệ đều khó có khả năng, càng không có biện pháp đến thay đổi tình thế lúc này.
Ánh mắt Lưu Vũ sắc bén, dò xét một phen ở trên người Tô Tử Mặc, cũng không phát hiện ra chỗ nào không bình thường.
Tên Huyền Tiên cửu giai này vô cùng bình thường, thậm chí nhìn có vẻ nho nhã yếu ớt, giống như một tên thư sinh chốn phàm trần thế tục, người và vật đều vô hại.
Tô Tử Mặc đã sớm che giấu huyết mạch Thanh Liên chân thân rồi.
Ở trên Long Uyên tinh, dù hắn hiển lộ ra Thanh Liên huyết mạch, cũng chưa chắc có thể có người nhận ra.
Nhưng ở trên Thần Tiêu đại lục thì khác rồi.
Càng huống chi, nam tử tóc xám cầm đầu kia thâm bất khả trắc, vô cùng có khả năng chính là quận thủ Thanh Vân quận trong truyền thuyết!
"Ngươi chỉ là một Huyền Tiên, làm sao có thể còn sống đi ra ?"
Lưu Vũ híp hai mắt, sâu kín hỏi.
Trên người hắn tản ra uy áp thuộc về Thiên Tiên cường giả, giống như nếu Tô Tử Mặc trả lời không đúng thì hắn sẽ lập tức ra tay, giết chết Tô Tử Mặc!
Lưu Quang Thành xem như một tòa thành trì quan trọng thuộc Thanh Vân quận.
Có thể ngồi lên vị trí thành chủ Lưu Quang Thành này, tự nhiên đều là hạng người sát phạt quyết đoán, trong tay không biết đã nhiễm bao nhiêu máu tươi.
"Tại hạ có thể còn sống, đại khái là vận khí, đúng là may mắn."
Tô Tử Mặc trấn định, nói: "Lúc đầu tại hạ đã sắp bị một còn Huyết Tri Chu chém giết, ai ngờ lại có một con hồ điệp tuyết trắng đột nhiên thức tỉnh, hai sinh linh cổ xưa đại chiến..."
Tô Tử Mặc kể lại chuyện dưới khu mỏ quặng một lần, lại bỏ qua chuyện hồ điệp tuyết trắng trị liệu cho hắn.
Những lời này không có bất kỳ điểm nào đáng ngờ, Tô Tử Mặc kể lại khiến người ta có một loại cảm giác là bởi vì hai đại sinh linh đại chiến nên hắn mới có thể may mắn sống sót.
"Nói bậy nói bạ!"
Lưu Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tô Tử Mặc giật mình, nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Lưu Vũ, lại không có chút ý né tránh nào, vẻ mặt thản nhiên.
Kỳ thật, Lưu Vũ chỉ mơ hồ cảm giác lời nói của Tô Tử Mặc có chút không đúng, nhưng cụ thể có gì không ổn thì hắn không nói được.
"Một hạ nhân lại dám không thành thật ở trước mặt ta!"
Lưu Vũ xòe bàn tay ra, nguyên khí khổng lồ tụ lại, trong nháy mắt đem Tô Tử Mặc lại, lôi đến trước người mình.
Lực lượng của Thiên Tiên quá mạnh, Tô Tử Mặc căn bản không thể ngăn cản.
"Để ta nhìn trí nhớ của ngươi một chút, rốt cuộc là có cái gì!"
Vẻ mặt Lưu Vũ lãnh khốc, chuẩn bị ép nguyên thần của Tô Tử Mặc ra, thi triển thuật sưu hồn.
Thà giết lầm chứ không bỏ sót!
Đối với một tên Huyền Tiên cửu giai, lại là một hạ nhân, Lưu Vũ phóng thích ra thuật sưu hồn thì hoàn toàn không có áp lực, cũng không cần cố kỵ chút nào.
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh lùng.
Nếu bị người sưu hồn thì tất cả bí mật của hắn đều sẽ bại lộ.
Việc duy nhất hắn có thể làm, chính là nguyên thần tự bạo!
"Được rồi."
Đúng lúc này, Kính Nguyệt Chân Tiên đột nhiên mở miệng, nói: "Giao người này cho ta đi."
Lưu Vũ khẽ giật mình, nói: "Quận thủ đại nhân, ta cảm giác kẻ này có chút cổ quái, trên người hắn có khả năng có bí mật gì, không bằng để ta sưu hồn rồi lại giao kẻ này cho..."
"Bị sưu hồn xong, dù người không chết cũng cơ bản đã phế đi."
Kính Nguyệt Chân Tiên lạnh nhạt nói: "Ta lấy một phế nhân về thì có ích lợi gì."
"Quận thủ đại nhân, ngài muốn..."
Trong lòng Lưu Vũ hơi động, đã đoán được dụng ý của Kính Nguyệt Chân Tiên.
Kính Nguyệt Chân Tiên không để ý đến Lưu Vũ, mà lại quay qua nhìn Tô Tử Mặc, nói: "Ngươi có thể còn sống sót trong khu mỏ quặng này để đi ra ngoài, đúng là có vận khí không tệ."
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi còn có thể có vận khí tốt như vậy, sống sót được thì ta sẽ ban cho ngươi một phen cơ duyên lớn!"
"Đa tạ quận thủ đại nhân."
Tô Tử Mặc khom người nói lời cảm tạ, rủ thấp mắt cúi xuống.
Trong lòng của hắn không buông lỏng cảnh giác, cũng không hề mang ơn đối với vị quận thủ Thanh Vân này.
Vị quận thủ Thanh Vân này mặc dù đã cứu hắn, nhưng rõ ràng là có mục đích khác, rốt cuộc là tốt hay xấu, hắn vẫn chưa biết được.
"Các ngươi dẫn hắn đi trước, canh giữ thật kỹ."
Kính Nguyệt Chân Tiên nói: "Ta còn muốn chờ đợi ở chỗ này mấy ngày, tìm kiếm tung tích của Băng Điệp kia."
Rất nhanh đã có mười tên thủ vệ Địa Tiên đi tới bên thân Tô Tử Mặc, canh chừng hắn, đi về phía Lưu Quang Thành.
Những thủ vệ Địa Tiên nà mặc dù không còng tay chân của Tô Tử Mặc, nhưng lại canh giữ một tấc cũng không rời, tuyệt đối không cho Tô Tử Mặc bất cứ cơ hội nào rời đi!
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Nếu chỉ có một hai tên Địa Tiên còn tốt, hắn dựa vào một chút thủ đoạn thì nhất định có thể chạy ra tìm đường sống.
Nhưng bị mười tên Địa Tiên trông coi, trong đó còn có một người là Địa Tiên cửu giai, hắn không có khả năng còn sống thoát đi nơi này!
Thấy Tô Tử Mặc rời đi, Lưu Vũ mới hỏi nói: "Quận thủ đại nhân muốn ném kẻ này vào Thập Tuyệt Ngục ?"
"Ừm."
Kính Nguyệt Chân Tiên hơi hơi gật đầu, cười cười, nói: "Nếu hắn đã nói vận khí không tệ, ta sẽ nhìn xem, ở bên trong Thập Tuyệt Ngục, hắn có thể có tạo hóa lớn bao nhiêu."
"Nhìn thân thể yếu đuối của hắn, chắc không chống đỡ được bao lâu là sẽ chôn thân ở bên trong."
Lưu Vũ cũng cười nói một tiếng.
Một lúc sau, Lưu Vũ có chút chần chờ, nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói lần này 'Hội đi săn ' có động tĩnh rất lớn, bên trong các thành trì lớn đã tìm không ít Huyền Tiên bát giai, cửu giai, Nguyên Tá quận vương hành động như thế chỉ sợ không đơn thuần là vì tìm niềm vui?"
"Ngươi muốn nói cái gì ?"
Vẻ mặt Kính Nguyệt Chân Tiên không biểu tình, hỏi ngược một câu.
Lưu Vũ thấp giọng nói: "Lần này hội đi săn đột nhiên cử hành, có chút kỳ quặc, thế nhưng là có bí ẩn gì thì không biết quận thủ đại nhân có thể..."
"Chuyện của Nguyên Tá quận vương, ngươi tốt nhất đừng nghe ngóng!"
Kính Nguyệt Chân Tiên lạnh lẽo lên tiếng, trực tiếp cắt ngang lời Lưu Vũ.
Lưu Vũ cúi đầu đồng ý, cười ngượng ngùng một tiếng, không dám phản bác.
Dừng lại một chút, Kính Nguyệt Chân Thần thoáng thả lỏng, nói: "Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, trận đi săn này, vẫn sẽ giống thường ngày, mời các đại thành chủ đến quan sát."
"Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, cũng có thể cùng tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận